Chương 224: Hổ lạc đồng bằng
Ngọc Phất rời đi làm Tả Đăng Phong rất buồn lòng, ý muốn về nhà càng thêm mãnh liệt, sáng sớm, Tả Đăng Phong tiếp tục ra đi, hắn đã tính toán thời gian, nếu đi nhanh hơn một chúng, khoảng một tháng là về tới nhà.
Động vật trước khi chết đều rời bầy sống một mình, người thì hoàn toàn tương phản, người trước khi chết đều muốn trở về nhà, Tả Đăng Phong cũng vậy, hắn muốn mau trở về.
Ngựa nuôi trong nhà không thể so với ngựa hoang, ngựa nhà cần có đồ ăn chuyên biệt, đơn thuần ăn cỏ sẽ không có khí lực, đi đã hơn mười ngày, con ngựa này không được ăn đồ ăn chuyên biệt, nên càng chạy càng gầy, quãng đường mỗi ngày đi được cũng càng ngắn, Tả Đăng Phong không đành lòng, cả gan đến một trấn nhỏ mua cây ngô non, thuận tiện mua một ít lương khô, để an toàn hắn chọn khoảng hai giờ chiều mới vào thôn, giờ này trên đường ít có người đi lại, Tả Đăng Phong mua đồ xong, ra đầu trấn mua một ít lương khô, hắn mua rất nhanh, không trì hoãn phút nào.
Dù vậy, lúc hắn rời khỏi trấn nhỏ thì phát hiện có người theo dõi, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, người không cao, mặc áo choàng ngắn bằng vải xám, tướng mạo xấu xí, hèn mọn bỉ ổi.
Nhưng chính cái chỗ hèn mọn bỉ ổi này mới làm cho Tả Đăng Phong khẩn trương, vì hắn phát hiện người này tuy mặc quần áo tục gia, nhưng dưới chân lại đi giày vải mỏng của đệ từ Đạo gia.
Người kia kiên kị hắn, đi theo nhưng giữ khoảng cách xa cả hơn một dặm, Tả Đăng Phong cau mày, hắn luôn không tiếp xúc với ai, không biết bên ngoài đồn đại như thế nào, nhưng rõ ràng có rất nhiều người đối với hắn cảm thấy hứng thú, hắn không hiểu sao họ lại thấy hứng thú với hắn.
Người đàn ông hèn mọn không dám tới quá gần, chứng tỏ đối phương rất có thể biết thân phận của hắn, nên mới sợ hãi không dám tới gần, nhưng nếu đã biết thân phận của hắn còn dám đi theo có nghĩa đã biết cái gì đó, bên ngoài tung tin vịt hắn bị Tất Phùng Xuân đả thương, nên chắc vì vậy người này mới có can đảm dám đi theo hắn.
Mặc kệ là vì sao, ít nhất có thể khẳng định người này đi theo là không phải xuất phát từ thiện ý, nếu mặc để người này theo đuôi, sớm muộn sẽ phát hiện hắn đã không còn tu vi.
Tả Đăng Phong xuống xe ngựa, dẫn Thập Tam đi về phía người kia, đây chính là kế không thành, Trung Quốc có câu ngạn ngữ ‘hổ chết vẫn còn uy’, người kia thấy Tả Đăng Phong đi về phía mình, lập tức quay đầu chạy như điên, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Tả Đăng Phong rất lo lắng, người kia chạy trốn nhất định sẽ tiết lộ hành tung của hắn, đến lúc đó sẽ có nhiều người hơn đến gây hấn, người tu đạo bình thường Thập Tam có thể cản, nhưng lỡ đối phương đến chính là cao thủ độ quá Thiên kiếp, hắn và Thập Tam tất nhiên không thể chống đỡ được, nên Tả Đăng Phong vội đánh xe ngựa vượt qua đường rẽ, chạy chếch lên hướng bắc, tránh né khả năng bị đuổi giết.
Tả Đăng Phong như chim sợ cành cong, chuyên tìm đường nhỏ vắng vẻ mà đi, đầu năm nay đã gặp quá nhiều chuyện đánh rắn giập đầu, hắn đắc tội Chính Nhất Giáo, đắc tội Ngũ Đài Sơn, đắc tội người Nhật Bản, những người này nếu thấy hắn nhất định sẽ ra tay, lại còn đám thầy bà và các tiểu phái nhỏ cũng sẽ không bỏ qua hắn, họ chẳng phải với hắn có cừu hận gì, mà xuất phát từ ích lợi, ai cũng thấy bảo tàng Chu Lăng và Bao tay Huyền Âm đều ở trên người hắn, nếu cướp được bảo tàng, có thể phú giáp một phương, nếu chiếm được Bao tay Huyền Âm, có thể quát tháo thiên hạ, người vì tài mà chết, chim vì ăn mà vong, là chân lý muôn đời không thay đổi.
Vừa đi, Tả Đăng Phong vừa tận lực để ý, chuẩn bị không ít vật chứa Ngũ Hành, tuy hắn không còn linh khí, nhưng lý giải trận pháp vẫn chưa quên, nếu gặp phải nguy hiểm, hắn ẽ bố trí trận pháp vây khốn địch nhân, tranh thủ thời gian bỏ chạy.
Một đường Đông Hành, Tả Đăng Phong một ngày cho ngựa ăn hai lần, mỗi lần đều dùng cây ngô non và nước trong, để giúp con ngựa mau chóng khôi phục thể lực, nếu quá nguy hiểm hắn sẽ bỏ luôn xe ngựa, cưỡi ngựa đào tẩu.
Đến tối hắn cũng không dám nhóm lửa, vì sợ người ta nhìn thấy ánh lửa từ xa, ban ngày nơm nớp lo sợ, gặp phải người hay xe đi qua đối diện hắn đều sợ, vì muốn trốn đông trốn tây, nên đi lòng vòng, tốc độ chậm hẳn lại, có khi cả ngày chỉ đi được năm sáu mươi dặm.
Tuy luôn lo lắng, nhưng Tả Đăng Phong không đau lòng lắm, ba năm huy hoàng không làm tính tình hắn thay đổi, ba năm trước đây hắn nghĩ như thế nào thì bây giờ hắn cũng nghĩ như vậy, mục tiêu của hắn chính là cứu sống Vu Tâm Ngữ, nhưng mục tiêu này đã không còn thực hiện được nữa, đạo thuật hắn biết không còn dùng được, không thì chính là không, đánh không lại người khác thì bỏ trốn, Tả Đăng Phong không oán trời trách đất thở dài thở ngắn, hắn chỉ bình tĩnh tránh né nguy hiểm, đi lòng vòng nhưng vẫn hướng về phía đông.
Giữa trưa ngày thứ ba, Tả Đăng Phong đang ở dòng suối nhỏ bên rừng cây cho ngựa ăn, thì mé rừng hướng đông bắc một đám chim chóc láo nháo bay lên, thường chim chỉ hoạt động lúc mặt trời lặn và mặt trời, giữa trưa thường sẽ không bay, Tả Đăng Phong biết ngay có chuyện, bò lên một cây đại thụ nhìn xem, thấy một hòa thượng áo hồng đang cực tốc chạy từ hướng bắc xuống hướng nam, vì cự ly quá xa Tả Đăng Phong không thấy rõ bộ dáng của người kia, nhưng căn cứ lộ tuyến thì rõ ràng là tới chỗ hắn, vì hòa thượng đang đi chếch hướng đông vài dặm.
Đến khi người kia tới gần hơn, Tả Đăng Phong đã thấy rõ bộ dáng của tăng nhân, người này khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng bình thường, nét mặt nghiêm túc mà vội, lưng đeo một cái bao vừa, chắc là đựng lương khô.
Tả Đăng Phong nghĩ chắc người kia tới là tìm hắn, vì tăng nhân bình thường đi dạo chơi không mang theo lương khô, mà cầm bình bát, Tăng nhân áo hồng mang theo lương khô cho thấy ông ta muốn tiết kiệm thời gian, mặc áo cà sa cho thấy ông ta có địa vị cao tăng, từ phía bắc tới chắc là từ Ngũ Đài Sơn Sơn Tây, ở phía bắc Hà Nam, người Sơn Tây thích ăn diện, chắc chắn trong cái bao kia là bánh bao hoặc bánh bột ngô.
Tăng nhân áo hồng đến đường nhỏ thì dừng lại, quan sát bên dưới. Tả Đăng Phong trèo xuống, gỡ con ngựa ra khỏi xe, đi về hướng nam, đi được mấy bước Tả Đăng Phong quay lại, chuyển càng xe hướng lên phí bắc, để gạt tăng nhân kia.
Tăng nhân áo hồng xuất hiện làm Tả Đăng Phong nhận rõ tình thế nghiêm trọng, hắn hiện giờ chỉ nhờ Thập Tam bảo vệ, nhưng Thập Tam đánh không lại người tu đạo độ quá Thiên kiếp, nếu bị họ bắt, chết là chắc rồi, chỉ sợ trước khi chết còn bị làm nhục.
Bỏ xe ngựa, hành tung Tả Đăng Phong càng thêm bí ẩn, nhưng tốc độ di chuyển lại càng thêm chậm, vì tránh né tăng nhân Ngũ Đài Sơn, hắn đành xuống phía nam, không đi hướng đông nữa, vì con đường hướng đông rất có thể đang có người chờ sẵn hắn.
Rừng cây ở đây rậm rạp, bên dưới cỏ dại mọc đầy, Thập Tam đi trước mở đường, xua đuổi xà trùng, dù không có xà trùng chặn đường Tả Đăng Phong cũng đi không thoải mái, thời tiết nóng bức, dưới trời nắng lại mặc áo bông chẳng khác gì một loại dày vò, hơn nữa trong rừng lại có nhiều bụi gai, cào quẹt, gập ghềnh, khổ không thể tả.
Đi trong rừng hai ngày, áo choàng bị kéo rách không còn hình dạng, giầy cũng rách bươm, Tả Đăng Phong phải lấy vải lót xuống chân.
Hai ngày sau, hắn cũng xuyên qua rừng cây, gặp một con đường nhỏ, trời đã gần đến hoàng hôn, Tả Đăng Phong giẫm lên bóng mình đi về hướng đông, lần trước cảm mạo phát sốt chưa trị tiệt hết bệnh, mấy ngày nay lại muốn tái phát, để phòng ngừa, Tả Đăng Phong chia đôi cây tuyết sâm cuối cùng với Thập Tam cùng ăn, rồi tiếp tục đi ngay trong đêm.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có thể thấy được xa xa có cao thủ lăng không, này những người này đều là đến tìm hắn, Tả Đăng Phong không hiểu từ đâu hắn đắc tội nhiều người như vậy, lúc trước Tàn Bào oai phong lẫm liệt ngày nay thành chuột chạy qua đường, báo thù muốn giết hắn, vì lợi muốn giết hắn, không phải báo thù không phải cướp đồ cũng chạy tới lẫn vào, cái thói xấu khoái tham gia náo nhiệt, theo gió ăn tàn của người Trung Quốc thực là thâm căn cố đế, không thể nào trừ hết được, người có liên quan lẫn không liên quan đều chạy tới đây tìm hắn, khiến khu vực này thực là náo nhiệt.
Đến tối, Tả Đăng Phong không dám đi nữa, hắn hiện đã mất khả năng nhìn trong đêm, hắn không nhìn thấy người ta, nhưng người ta nhìn thấy hắn, Tả Đăng Phong nhìn quanh, phát hiện hướng tây nam có một xóm nhỏ, nhưng hắn không dám tới đó tá túc, vẫn nghỉ ở ngoài trời, nửa đêm về sáng trời mưa, Tả Đăng Phong đành phải cùng Thập Tam chui vào một vườn cây, trong vườn cây có một lều nhỏ để trông coi vườn nhưng hiện không có người, Tả Đăng Phong và Thập Tam có thể ở tạm.
Tả Đăng Phong cả người ẩm ướt, liền cởi áo choàng ra giặt, lấy hộp sắt đựng nội đan địa chi và Bao tay Thuần Dương ra giấu vào trong hốc tường, chỉ để lại vàng thỏi và Bao tay Huyền Âm, Bao tay Huyền Âm duy trì tính mạng của hắn, không thể cởi.
Ngủ đến rạng sáng, Tả Đăng Phong tỉnh lại, tỉnh lại hắn đột nhiên phát hiện khí hải của mình có linh khí, hắn kinh hãi, lúc trước hắn đã từng cẩn thận kiểm tra đan điền của mình, thật là đã bị phế không thể nghi ngờ, sao bây giờ lại có linh khí bên trong.
Ngạc nhiên qua đi, Tả Đăng Phong chợt nhận ra tay trái của mình nắm bắt tụ khí chỉ quyết, đây là hắn trước khi ngủ trong lúc vô tình bắt quyết, từ khi tu vi bị phế, hắn chưa bao giờ bắt quyết tụ khí, không ngờ chỉ quyết này lại vẫn còn dùng được.
Tả Đăng Phong mừng rỡ, vội cố vận khí, nhưng không ngờ mặc dù trong đan điền có ít linh khí, nhưng không thể vận hành.
Nhíu mày ngẫm nghĩ rất lâu, Tả Đăng Phong cũng hiểu ra, tu vi của hắn xác thực đã bị phế, nhưng đan điền không phải không thể chứa đựng linh khí, chỉ có điều không thể lại vận theo tuyến đường Kim Đan đại đạo của Âm Dương Sinh Tử Quyết, mà tụ khí chỉ quyết là pháp môn tu hành của Tiệt Giáo, bây giờ mới nhận ra pháp môn của Tiệt Giáo Tử Dương quan không đi theo Kim Đan đại đạo.
Tả Đăng Phong nảy sinh hy vọng, Ngọc Hành Tử huỷ bỏ tu vi của hắn chẳng qua là làm hắn không thể tập lại Kim Đan đại đạo pháp môn, nhưng Tiệt Giáo pháp môn là tự mở ra một con đường khác, họ không cần ở đan điền Kết Đan, Tả Đăng Phong đứng bật dậy, xoay người nói với Thập Tam.
"Đi theo tao."