Mục lục
Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262: Hồ ly thành tinh

Mười hai địa chi đều có năng lực ảnh hưởng tới địa khí, nơi này cách Dung Quốc thành cổ rất gần, cửu dương kim hầu ba ngàn năm nay luôn ở trên ngọn cô phong giữa hố trời phía Tây Bắc Dung Quốc thành cổ, vì hố trời cách trở, đa số kim khí do kim hầu đều bị thấm xuống dưới, dưới cô phong có sông ngầm, dòng nước mang theo kim khí, kim khí theo nước chảy tới chỗ dừng, tích lũy tại đó. Vật trong ba cái lỗ thủng tròn kia hẳn là kim loại do kim khí ngưng tụ mà thành, người đào chúng hẳn là tổ tiên Thần Châu Phái, có lẽ đã dùng chúng để tạo thành ba bộ kim giáp.

Bởi vì tìm được đồ tốt, nên trên đường đi Tả Đăng Phong cứ vừa đi vừa ngừng, cực lực tìm thêm nội đan cho Thập Tam, kết quả gây nên sát sanh không ít, Thiết Hài dù là người trong Phật môn, nhưng cũng tham gia.

Trong bát giới của Phật Môn, sát giới là đứng đầu, trên lý thuyết họ không thể sát sinh, nhưng Phật Môn lại có quy định hàng yêu trừ ma, mục đích hàng yêu trừ ma là để tạo phúc thương sinh, bản thân là việc công đức, nhưng hay cái là Phật Môn không nói rõ thế nào thế bị coi là yêu ma, tiêu chuẩn này chỉ có cao tăng mới biết. Thiết Hài phân định tiêu chuẩn yêu ma rất đơn giản, tướng mạo hung ác chính là yêu ma, cứ nghĩ mà xem, động vật có đạo hạnh có được mấy con nhìn đẹp mắt, nên trở thành cứ gặp con nào là giết con đó.

Cái gì là Thiên Lý, cái gì là chính nghĩa, vốn không có Thiên Lý, không có chính nghĩa, Thiên Lý chính là quy tắc do cường giả chế định ra, còn cái gọi là chính nghĩa chẳng qua tiêu chuẩn phân chia thị phi của cường giả, có năng lực thì mặc kệ là làm cái gì cũng được, còn không đủ năng lực thì chỉ có thể để mặc người chặt mổ. Phật Môn là tốt, Đạo Môn cũng được, tuy bản chất là tốt, nhưng cũng có chỗ chưa hoàn thiện, Tả Đăng Phong không theo Đạo Môn lại càng không thuộc Phật Môn, nên hắn xem xét mọi việc rất chuẩn xác, phán đoán khách quan, hắn không mù quáng cho rằng Đạo Môn hoàn mỹ không tỳ vết, cũng không nghĩ Phật Môn sai, bên nào cũng có chỗ thiếu hụt, cũng có chỗ sở trường.

Nhưng dù làm gì, chỉ cần chuyên tâm thì sẽ có thu hoạch, một khi đã bắt đầu giết chóc thì rất khó dừng lại, hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, muốn giết dị thú để lấy nội đan đều dễ như trở bàn tay, Dịch Cân Kinh của Thiết Hài uy mãnh bá đạo, một chưởng đánh ra xuyên qua những lớp da vảy cứng, đập thẳng vào phế phủ, Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong dĩ nhiên càng lô hỏa thuần thanh, cộng thêm linh khí dồi dào của tu vi tử khí điên phong, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là cả hồn của bị đông cứng, không cần phải ra tay lần thứ hai.

Thiết Hài là người điên, tiêu chuẩn phán đoán đúng sai của ông rất lộn xộn, ông tin tưởng Tả Đăng Phong, trên căn bản là Tả Đăng Phong nói gì thì ông làm cái đó, mà bản thân Tả Đăng Phong lại là người cố chấp cực đoan, gọi là nửa người điên cũng còn không đủ, một tên cao thủ gần điên mang theo một cao thủ đã điên tùy tiện làm bậy trong rừng rậm man hoang, hoành hành không gì cố kị.

Điển cố ‘Bào đinh mổ bò’(*) nói rất đúng, quen tay thì hay việc, hai người tìm nội đan dần dần mò ra được phương pháp, trong giới đương nhiên động vật có đạo hạnh phần lớn tập trung ở những nơi có linh khí tương đối tràn đầy, Tả Đăng Phong am hiểu quan sát địa thế, cát hay hung hắn cũng đều nhìn ra được, nên chỉ cần xác định phạm vi đại khái, nhào xuống dưới cẩn thận tìm, bảy tám phần mười là đều có thu hoạch.

Hơn nữa những con vật có đạo hạnh còn có một tập tính, là thích giữ những thứ có ích cho nó, gọi là linh vật. Những thứ này thường là những loại cây cỏ có chứa linh khí quý hiếm, ví dụ như nhân sâm linh chi, Hà Thủ Ô, địa hoàng thiên ma v.v.., những cây này mọc càng lâu, trong rễ càng tồn trữ nhiều linh khí, ăn chúng vào có thể bổ sung linh khí.

Cương quyết quyết từ trên cao nhìn xuống quan sát địa thế, dựa vào địa thế tìm động vật có đạo hạnh, nếu chúng có thủ hộ linh vật, chúng sẽ ở luôn lại đó không muốn rời đi, nếu thấy chúng bỏ chạy, vậy có nghĩa quanh đó không có linh vật, nắm được bí quyết này, hai người thu hoạch rất phong phú, Tả Đăng Phong cũng không bạc đãi Thiết Hài, đưa hết đống linh vật cho ông, nhưng dặn ông không được cho Lão Đại ăn, vì Lão Đại không còn nội đan trong người, ăn vào không có hiệu quả.

Tả Đăng Phong tuy bén nhọn cay nghiệt, nhưng làm người sảng khoái, ra tay hào phóng, chỉ trong một thời gian ngắn Thiết Hài đã trở nên vô cùng khâm phục hắn, nói gì nghe nấy, còn Tả Đăng Phong vì cảm động và nhớ ơn cái ơn cứu mạng của Thiết Hài nên luôn dùng lễ đối đãi, miệng lúc nào cũng gọi đại sư, không để ông đi vào nơi nguy hiểm, mỗi khi giết chóc đều tự mình ra tay, không để Thiết Hài làm.

Rốt cuộc Thiết Hài không chịu được, ồn ào đòi đi ra ngoài, ông không chịu được không phải vì thời tiết vừa nóng vừa ẩm ướt, hay địa thế hiểm ác, nhiều xà trùng, mà vì Tả Đăng Phong lần này đi không mang muối, ăn đồ ăn không muối ai mà chịu được.

Tả Đăng Phong đồng ý, Thập Tam đã nuốt ít nhất hơn mười viên nội đan, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, muốn luyện hóa hết cũng phải mất ít nhất một tháng, nhưng mười mấy ngày nay màu lông Thập Tam đã hơi có biến hóa, trước chỉ có một chút đầu lông là vàng óng ánh, bây giờ sắc vàng đã nhuộm khoảng một hào theo chiều dài cọng lông từ đầu xuống gốc, tuy hiệu quả không rõ ràng, nhưng tốt xấu cũng có hi vọng.

Hai người nhiều ngày đi lung tung, bây giờ không biết được mình đang ở đâu, nhưng cứ đi về hướng tây bắc thì chắc chắn là chính xác, hiện giờ đã chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về tây, gió đêm bắt đầu thổi, chính là thời điểm tốt để đi đường.

Giờ Dậu xuất phát, đến giờ mậu hai người dừng lại, nhìn thấy bên dưới có một cái sân nhà nhỏ ở mé đông một ngọn núi, xung quanh là rừng trúc, bao quát phía dưới một tòa không lớn sân, một dòng suối róc rách chảy qua.

"A Di Đà Phật, sao ở đây lại có người ở nhỉ." Thiết Hài ngạc nhiên, nơi này ở trong núi sâu, trước không tới thôn sau không tới điếm, không thông với sơn đạo bên ngoài, quả thực không thể có người ở.

"Đi xuống xem một chút." Tả Đăng Phong hạ xuống sân. Tiểu viện không có tường viện, chỉ là một hàng rào trúc cao nửa thân người, sân bên ngoài có lối đi nhỏ bằng đá vắt ngang qua con suối, phía bắc sân chính là ba gian nhà cỏ, sân nhỏ mé tây bên cạnh là chỗ căng dây phơi quần áo, đang phơi mấy món quần áo cũ nát.

"Miêu ~" Thập Tam nhảy xuống khỏi vai Tả Đăng Phong, quay đầu nhìn hắn.

"Con mắt Thập Tam lại đổi màu kìa!" Thiết Hài hạ xuống cạnh Tả Đăng Phong, ông dùng chữ "Lại" là vì trước đó mắt phải Thập Tam đã chuyển màu vàng rất nhiều lần, chính là một trong những tiêu chuẩn giúp hai người phán đoán trong khu vực có che dấu âm vật hay không.

"Thú vị." Tả Đăng Phong gật đầu cười, dù mắt Thập Tam không chuyển vàng, hắn cũng biết kẻ ở trong nhà cỏ này không phải con người, một là vì nơi này không thông ngoại giới, hai là vì trong nội viện không có rau dưa, ba là trên nhà cỏ không có ống khói.

"Mùi gì vậy." Thiết Hài nhăn mũi quay sang hai bên ngửi ngửi.

"Người không phải sợ, chúng tôi không định hại người." Tả Đăng Phong cách hàng rào hô lớn vào trong nhà. Nhà cỏ có cửa sổ bằng trúc, qua khe cửa sổ, Tả Đăng Phong nhìn thấy trong nhà có bóng người loáng thoáng.

"Cậu có ngửi thấy không, mùi gì vậy? " Thiết Hài cau mặt.

" Mùi trên người hồ ly." Tả Đăng Phong đáp. Lúc vừa tới, hắn đã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, giông giống xạ hương, thơm thấm vào ruột gan, loại mùi này rất dụ dỗ con người, một vài người cũng có thể phát ra loại mùi này, trên người Càn Long Hương phi, Lý Long Cơ Dương quý phi đều có loại mùi này, loại mùi này có thể làm cho đàn ông nổi dục tính, Càn Long vì Hương phi không tiếc khởi binh chinh phạt, Lý Long Cơ càng kỳ quái hơn, cả luân lý cũng vứt, đoạt con dâu Dương Ngọc Hoàn về làm vợ mình, loại mùi này nếu quá nhạt sẽ không có tác dụng, nếu nặng sẽ trở thành hôi nách, không nhạt không nặng mới mang tính dụ dỗ.

"A Di Đà Phật, xem lão nạp đi hàng phục nó." Thiết Hài lập tức muốn tiến lên trừ yêu.

"Đại sư, cứ yên tâm không cần vội, nó không phải là người xấu." Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài, chỉ vào đống quần áo phơi trong sân, "Quần áo rách nát như vậy, chứng tỏ đã lâu nó không rời núi, nếu đã luôn ở trong núi, thì nó cũng không gây ra chuyện xấu gì được."

"Vậy để lại tính mạng cho nó." Thiết Hài gật đầu.

"Tôi muốn xem thử nó trông như thế nào, tôi còn muốn biết làm sao nó biến được thành người." Tả Đăng Phong đẩy cửa trúc, đi vào sân nhỏ.

"Đi ra đi, tôi sẽ không làm hại gì người, người nên biết nếu tôi muốn giết người, thì người muốn chạy cũng không thoát đâu." Tả Đăng Phong đứng giữa sân nhỏ, nói.

"A Di Đà Phật." Thiết Hài cũng niệm theo.

"Chân nhân vạn phúc, đại sư vạn phúc." Trong phòng vang lên tiếng con gái, thanh âm rất êm ái, đọc nhấn từng chữ rất rõ ràng.

Tả Đăng Phong nghe thấy thì rất cao hứng, hắn chưa bao giờ được nghe tiếng nói của con vật biến thành người nào. Hồi ở trong kim tháp gặp kim kê nhưng nó chỉ là dùng ảo thuật, bây giờ nghe được hồ ly trong phòng có thể nói ra tiếng người, không khỏi tăng thêm lòng hiếu kỳ.

"Thập Tam, mày đi ra ngoài chờ." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam, có Thập Tam ở đây, hồ ly trong phòng chắc là rất sợ.

Thập Tam quay đầu chạy ra ngoài, Thiết Hài cũng bỏ thùng gỗ của mình ra ngoài, dặn tới dặn lui Thập Tam không được ăn hiếp Lão Đại.

"Người là hồ ly à?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Không dối gạt chân nhân, thiếp thân thật là ngoại tộc trưởng thành, nhưng chưa bao giờ làm chuyện ác, xin chân nhân giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho thiếp thân." hồ ly nói.

"Tao nói rồi tao sẽ không làm hại mày, mau ra đây." Tả Đăng Phong giục.

Trong nhà im lặng, một lúc lâu sau, cửa trúc mới mở, một người phục nữ trung niên mặc bố y cũ nát, nét mặt khiếp đảm chào Tả Đăng Phong và Thiết Hài.

"Không cần đa lễ." Tả Đăng Phong khẽ cười, cô gái này không hề giống hồ nữ xinh đẹp trong truyền thuyết hay dã sử, mà ngược lại, trên người nó còn bảo lưu một ít đặc thù của hồ ly, trên người còn chút lông tơ màu vàng, hai chân không thẳng, mà hơi uốn lượn, hai tay không khác người thường, gương mặt coi như thanh tú, tóc không dùng trâm búi trên đỉnh đầu, và khá mỏng so với con người, hơi có màu vàng nhạt, Bố Y trên người rất cũ nát, những chỗ rách hư lại không được vá, nên nhìn xuyên qua có thể thấy cơ thể làn da hơi vàng, đặc thù nữ tính cũng không rõ ràng.

" Mời Chân nhân tới hàn xá tạm nghỉ, xin mời đại sư." cô gái Trung niên khẩn trương nghiêng người lui sang một bên, mời hai người vào nhà.

Tả Đăng Phong gật đầu đi đầu, Thiết Hài mặt mũi tươi rói đi theo, đi theo Tả Đăng Phong, lòng hiếu kỳ của ông có thể được tha hồ thỏa mãn, trải qua đủ việc kỳ lạ cổ quái, người bình thường chẳng bao giờ gặp được.

Trong nhà cỏ rất vắng vẻ, phía tây phòng có một ít trái cây vỏ cứng và rễ cây, mé đông phòng có một cái giường trúc thô, giữa nhà có một cái bàn trúc, một cái ghế đôn, cả gian phòng cực kỳ đơn sơ.

Tả Đăng Phong dừng ánh mắt trên bàn trúc. Trên bàn có một số sách vở, giấy đã muốn mục, và vài bó thẻ tre, trong đó có một bó thẻ tre có màu sắc và độ dài giống hệt những thẻ tre mà sư phụ Vu Thanh Trúc của Vu Tâm Ngữ lưu lại...

(*): Điển cố về Bào Đinh: (Thu Giang-Nguyễn Duy Cần dịch)

Bào Đinh [1] mổ bò cho Văn Huệ Quân [2]. Lúc ra thịt, điệu bộ của tay động, của vai đưa, của chân đạp, của gối chạm, tiếng da xương lìa nhau, tiếng dao cạo cắt đều trúng cung bực, hợp với điệu múa Tang Lâm, với bài nhạc Kinh Thủ.

Văn Huệ Quân nói: "Hay thật! Nghệ thuật đến đó là cùng!"

Bào Đinh buông dao, thưa rằng: "Cái chỗ ưa thích của thần, là Đạo. Ban sơ, lúc ra thịt một con bò, chỗ mà thần chỉ thấy mà thôi, là con bò. Về sau ba năm, thần không còn thấy con bò nữa. Bấy giờ, thần không dùng con mắt để nhìn, mà dùng cái thần để xem: ngũ quan dừng lại, mà thần thì muốn đi, nương theo thiên lý. Tách các gân lớn, lùa các khớp lớn, nhân chỗ cố niên của nó mà cắt. Bắp thịt còn không xắt qua, huống chi là khớp xương to.

Người bếp thường mỗi tháng thay dao một lần, vì họ chặt. Nay con dao của thần đã dùng mười chín năm; số bò đã mổ có trên nghìn con, vậy mà dao như mới mài xong. Các khớp xương kia có kẽ hở mà lưỡi dao nầy thì mỏng. Lấy cái bề mỏng của con dao mà đưa vào chỗ kẽ, thì rộng có thừa. Vì vậy mà lưỡi dao đã dùng mười chín năm nay vẫn còn sắc như mới mài. Tuy vậy, mỗi khi gặp những chỗ gân xương sát nhau quá cảm thấy khó làm, thì thần phải nhìn kỹ, hành động chậm lại; con dao cử động một cách rất nhẹ nhàng, thế mà thịt lại đứt và rơi xuống như bùn rơi xuống đất. Bấy giờ thần cầm dao đứng yên, ngoảnh nhìn bốn phía, đắc ý vì được con dao tốt, rồi đem cất nó đi…"

Văn Huệ Quân nói: "Hay biết chừng nào! Ta nghe lời nói của Bào Đinh mà hiểu được cái đạo dưỡng sinh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK