Chương 425: Vì sao lại có Hạn Bạt
Tả Đăng Phong giết con lợn xong, quay ngược trở lên, đám dã thú này nhiều loại khác nhau, tốc độ di chuyển cũng khác nhau, con tới thứ hai là một con khỉ xám mày trắng, trên trán có mắt đen như mắt người. Con khỉ gào to, thò tay ra định móc mắt Tả Đăng Phong, Thập Tam không đợi Tả Đăng Phong ra tay, đã vồ tới mắt con khỉ, Tả Đăng Phong túm ngay lấy con khỉ, ném ra ngoài.
"Năng lực ứng biến của chúng rất kém, không đáng sợ." Tả Đăng Phong nói với hai người.
"Tả chân nhân, ngài xem." Hai người cùng lúc lên tiếng, nhưng chỉ về hai hướng khác nhau. Đại Đầu chỉ hướng Đông Bắc, Kim Quy Tử chỉ hướng tây bắc.
Tả Đăng Phong quay sang xem, thấy hai hướng đó xuất hiện rất nhiều thú vật lăng không, đang xông về phía ba người.
Tả Đăng Phong không thấy kinh ngạc lắm, bệnh độc tràn lan, dã thú đều chạy tới khu vực lạnh giá để tránh né, nơi này tụ tập nhiều con thú có tu vi cao cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa chúng tuy bị bệnh độc cảm hoá, nhưng năng lực cảm nhận vẫn cực kỳ nhạy cảm, chúng có thể ngửi ra mùi người của ba người, chúng biết ba người là đồ dị loại với chúng, nên quy họ trở thành đồ ăn.
Tuy thấy số lượng kẻ địch tăng nhanh, nhưng Tả Đăng Phong không hề giảm tốc. Gặp một con thú đuôi dài màu đen, hắn còn chưa kịp ra tay, Thập Tam đã phản ứng trước, nhưng lần này nó không nhào tới, mà nhanh nhanh chóng cất cao tránh né, Tả Đăng Phong khó hiểu, con vật trước mắt chỉ to cỡ con heo nhà, màu lông trắng đen xen kẽ, một cái đuôi dài xoã tung màu đen, giông giống hồ ly, nhưng miệng to hơn.
Tả Đăng Phong còn do dự, con thú đã tới gần, nó dừng lại, xoay người vểnh đuôi lên, Tả Đăng Phong bỗng nghĩ ra đây hẳn là một con chồn hôi, Thập Tam và hắn lúc ở trong rừng hồ Nam Hồ Bắc đã từng bị một con chồn hôi đánh rắm trúng, nên nó rất kiêng kỵ loại vật này.
Tả Đăng Phong lập tức sử dụng huyễn hình quyết lướt ngang ba trượng, nhưng hắn không kịp báo động, Đại Đầu và Kim Quy Tử đi sau vừa lúc tới nơi, vừa vặn nhận đủ đám khói xám hôi thối kia.
Mùi hôi của chồn hôi bình thường đã đủ làm người ta buồn nôn, con này vượt qua thiên kiếp mà đánh rắm thì càng thêm cực kỳ hôi thối, Đại Đầu và Kim Quy Tử vội vã che mũi rút lui, Tả Đăng Phong thừa cơ từ phía trên phát Huyền Âm chân khí Đóng băng con chồn.
"Không sao chứ?” Tả Đăng Phong cau mày nhìn hai người ho khan không ngừng.
Hai người xua tay lắc đầu, ra hiệu không sao.
Tả Đăng Phong đạp lên lưng một con gấu bắc cực mượn lực, lại vọt lên, nơi này cách hòn đảo chỉ còn hơn tám mươi dặm, không thể trì hoãn.
Nhưng xung quanh đều là dã thú, Tả Đăng Phong nhìn quanh, đại thể tính ra được khu vực ngoài hòn đảo năm mươi dặm là khu có nhiều thú nhất, số lượng động vật vượt qua thiên kiếp đã tăng cường tới sáu mươi, bảy mươi con, chúng tuy thần trí không rõ, nhưng vẫn còn một ít bản năng chưa lãng quên.
Vọt tới trước trăm trượng, gặp phải hai con thú nữa. Tả Đăng Phong thấy hình dạng chúng quái lạ, một con quanh thân có lông dài, mọc một cái sừng uốn cong, chắc là thuộc họ trâu, còn một con có bộ lông màu nâu, hình dạng giống sói, nhưng miệng hơi khác, dưới mông lại có một cái đuôi dài xoã tung, trên đầu có lông bờm dài bằng nhau, như tóc của phụ nữ, nó mà biến ảo hình người thì chắc chắn sẽ phải là một người phụ nữ.
Tả Đăng Phong đón đánh con Quái Ngưu, quăng con vật có đuôi dài cho Kim Quy Tử, con này tám chín phần mười cũng sẽ thối lắm, Kim Quy Tử đã thối, có thối thêm một chút cũng không sao.
Con Quái Ngưu có thể có liên hệ máu mủ với tê giác, cái sừng mọc ngay giữa đầu và mũi, Tả Đăng Phong không có chỗ ra tay, đành nghiêng người né qua vung quyền đánh vào cổ nó, vì Huyền Âm chân khí làm tiêu hao linh khí rất nhiều, nên hắn chưa dùng tới nó, mà dùng của trừ ma quyết Tử Dương quan, con Quái Ngưu trúng đòn, cái cổ vang lên tiếng xương nứt, nó rơi thẳng xuống đất.
Tả Đăng Phong quay sang quan sát trận chiến của Kim Quy Tử, thấy Kim Quy Tử vẫn lăng không đứng thẳng, con vật kia thì đứng đối diện đối mắt với ông ta, mặt mũi ông ta co rúm, biểu hiện cực kỳ thống khổ.
"Cút mẹ mày đi!" Đại Đầu đuổi tới, phất búa chém đầu con vật.
"Là da!" con quái vật vừa chết, Kim Quy Tử lập tức trở lại bình thường.
Tả Đăng Phong đã từng thấy da, khi đó hắn bệnh nặng mới khỏi, ra ngoài săn thú bị da làm cho ngủ, con da kia chỉ là da thường, còn con này đã vượt qua thiên kiếp, hình dạng đã thay đổi, năng lực làm cho người ta ngủ cũng mạnh hơn, may mà nó thần trí không rõ, nếu không Kim Quy Tử không thể khôi phục bình thường nhanh như vậy.
"Đi mau!" Tả Đăng Phong hô to, vọt về phía trước. Bầy thú bên dưới đang bị mấy con dã thú bị ba người sát thương rơi thẳng vào làm cho rối loạn, đám dã thú bị bệnh độc lây nhiễm này thường ngày vốn đã chém giết lung tung, giờ thấy có người yếu xuất hiện, đương nhiên chúng không bỏ qua.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong chạm mặt với đàn kẻ địch. Trong đám này, động vật có vú chiếm đa số, hồ ly và hoàng thử lang chiếm một nửa, động vật linh trưởng cũng có, kích thước không to lắm, nhưng chúng đều có linh khí tu vi, tốc độ di động cực nhanh, ba người rất dễ bị bao vây, trên dưới đều có địch, tình hình vô cùng nguy hiểm.
"Toàn phong trảm!" Đại Đầu hét to, hai tay nắm chặt cây búa, cả người xoay tròn, búa khí vung ra, máu thịt tung toé, mở con đường máu.
Kim Quy Tử lao ra trước tiên, Tả Đăng Phong túm lấy Thập Tam, lướt ra sau, gật đầu khen ngợi Đại Đầu, sát chiêu này rõ ràng là tuyệt kỹ bảo mệnh của Đại Đầu, đã được y tập luyện cực kỳ thuần thục, chứ người thường mà quay tròn liên tục nhiều như vậy đã sớm đầu óc choáng váng, không phân biệt được nam bắc.
Ba người xông ra vòng vây tăng tốc lướt đi, lúc này chỉ còn cách hòn đảo đã không tới năm mươi dặm, phía trước đã không còn trở ngại, Tả Đăng Phong đã có thể thấy rõ tình huống của hòn đảo. Trên đảo không hề có tuyết, xung quanh cũng không có tường vây, trên đảo có rất nhiều cây cối đổ rạp, nhìn rất hoang vu, động vật bị bệnh độc cảm hoá đều ở quanh hòn đảo.
"Sau khi đi vào thì chạy một vòng, xác định nhanh xem nơi này có thiên thạch hay không." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu, nơi này không có vết tích của con người, khả năng có thiên thạch không lớn, hơn nữa trên đảo không có tuyết, cho thấy địa nhiệt hơi cao, hoàn cảnh như vậy dễ sinh ra sinh vật nguy hiểm.
"Ồ, ở giữa hòn đảo có người." Quan Khí Thuật rốt cục cũng không còn bị quấy rầy.
"Người? bao nhiêu?" Tả Đăng Phong hỏi, nơi này không thích hợp con người sống, tại sao lại có người?
"Một người đàn ông, không đúng, không phải là người, khí tức không đúng! Không có hơi thở!" Đại Đầu cau mày chăm chú.
"Rốt cuộc là gì, có linh khí tu vi không?" Tả Đăng Phong truy hỏi, lúc này còn cách hòn đảo không tới ba mươi dặm, tình hình trên đảo có thể nhìn thấy rõ ràng, nơi này gỗ mục khắp nơi, loạn thạch rậm rạp, nhưng không có dấu hiệu có con người, cũng không có kiến trúc cổ đại nào.
"Không có hơi thở thì chỉ có người chết, nhưng hắn có dương khí." Đại Đầu bối rối.
"Có phải là cương thi không?" Kim Quy Tử xen vào.
"Cương thi là âm khí ngưng tụ, không thể có chứa dương khí." Đại Đầu trả lời, chân vẫn không ngừng bay tới.
"Hắn là tu vi gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Hắn không có tiết khí tức ra ngoài, không nhìn ra là tu vi gì." Đại Đầu cũng nghi hoặc.
"Chẳng lẽ là Hạn Bạt?" Tả Đăng Phong đột nhiên nhớ tới Hạn Bạt đã từng gặp ở Thiểm Tây, âm dương đại đạo, vật cực tất phản, cương thi vốn là âm vật, nhưng cực âm sẽ sinh ra dương, đặc điểm rõ nhất của nơi có Hạn Bạt là nhiệt độ cực cao, lâu dài sinh ra đại hạn.
“Tôi chưa bao giờ thấy Hạn Bạt, nhưng có nghe sư phụ và sư bá nói qua đặc thù của nó, chắc là nó rồi." được nhắc nhở, Đại Đầu lập tức xác định được ngay thứ ở trên đảo là một con do cương thi biến thành Hạn Bạt.
"Nơi này là một hòn đảo biệt lập, bốn phía đều là hàn băng, băng là thủy, khu vực chỉ có thủy và thổ vốn không thể sinh ra cương thi, không có cương thi thì không thể có Hạn Bạt, cậu chắc chắn nó là Hạn Bạt?" Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Trừ nó, những con khác đều có hơi thở." Đại Đầu gật đầu.
"Không đi chọc giận nó, làm chuyện của chúng ta thôi." Tả Đăng Phong tới rìa hòn đảo đạp chân mượn lực, lao về hướng đông. Trên đảo cũng có dã thú, chúng nhìn thấy ba người nhưng không tới truy đuổi, mà chỉ yên tĩnh nằm nguyên tại chỗ.
Đảo này và đảo phía nam có hình dạng tương tự, trên đảo có rất nhiều cây đổ, những cây này đều đã sống từ rất lâu đời, vì nơi này nhiệt độ hơi cao, nên chúng đều bị mục nát, Tả Đăng Phong cũng nhận ra một chi tiết nhỏ, đó là có cây là bị gió quật ngã, nhưng cũng có những cây chỗ gãy rất bằng phẳng, như bị chặt ngã vậy.
Tả Đăng Phong và Thập Tam đi trước dẫn đường, Đại Đầu xách máy đo chạy theo, Kim Quy Tử đoạn hậu, ba người nhanh chóng đi xuyên qua hòn đảo, sau đó chuyển sang chạy quanh một vòng đi tìm.
"Tả chân nhân, sao chúng không đuổi theo chúng ta?" Kim Quy Tử nhìn đám dã thú bị bệnh độc cảm hoá bên dưới.
"Chúng sợ thi khí, không dám kinh động Hạn Bạt, nếu Hạn Bạt xuất hiện, chúng sẽ bị quăng đi." Tả Đăng Phong đáp.
"Tả chân nhân, ngài đối phó Hạn Bạt có nắm chắc không?" Kim Quy Tử hỏi.
"Có, nhưng không cần thì đừng kinh động nó." Tả Đăng Phong đáp.
Ba người đi từ đông sang tây, Quan Khí Thuật của Đại Đầu có thể xác định vị trí đại thể của Hạn Bạt, ba người không chạy tới chỗ nó. Khu vực giữa đảo rất bằng phẳng, còn sót lại chút ít kiến trúc chưa hoàn công, cho thấy đã từng có người muốn định cư ở đây, nhưng cuối cùng không thể toại nguyện.
Hạn Bạt ở trong khu phế tích chưa hoàn công đó. Ba người nhanh chóng tìm khắp hòn đảo, nhưng không tìm thấy dấu vết thiên thạch, ba người cực kỳ cẩn thận, không kinh động tới con Hạn Bạt.
"Tả chân nhân, quay về thôi." Tìm kiếm không có kết quả, Đại Đầu cực kỳ ủ rũ.
"Các người trước giờ có nghiên cứu Hạn Bạt không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Nghiên cứu nó làm gì?" Đại Đầu không hiểu.
"Dã thú bị bệnh độc lây nhiễm căn bản không biết sợ, nhưng chúng lại rất kiêng kỵ con Hạn Bạt này." Tả Đăng Phong nói.
"Ý của ngài là?" Đại Đầu đã mơ hồ đoán được ý của Tả Đăng Phong.
"Bắt nó lại..."