Chương 281: Kiểm tra xác rắn
Ngôi miếu được xây bằng đá xám, cao năm thước, rộng ba thước, bên trong có một bức tượng thổ địa bằng gỗ, vì thời gian đã quá lâu, cộng với không gian trong động ẩm ướt, tượng gỗ đã bị biến dạng, hình dáng thổ địa không còn nhìn ra.
Miếu thổ địa chiếm một nửa thông đạo, hướng đông vẫn là thông đạo gập ghềnh, cảnh vật không khác gì so với bên ngoài.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài chắp tay với ngôi miếu, miếu thổ địa không phải của Đạo gia, xác thực mà nói chúng thuộc về Nho gia, ai gặp cũng có thể chào hỏi.
Thiết Hài tính hiếu kỳ rất nặng, nhưng biết phân nặng nhẹ, biết lúc nào nên lúc nào không, thậm chí có đôi khi ông còn không nhìn thấy vấn đề, lấy nơi này làm thí dụ, miếu thổ địa xuất hiện ở đây là một điều vô cùng kỳ quặc, nhưng ông lại chẳng cảm thấy gì không đúng.
Thiết Hài có thể sơ ý, nhưng Tả Đăng Phong thì không, hắn ngắm nhìn miếu thổ địa, trên khung cửa miếu có dấu vết khắc chữ, trong động đá vôi dù có nhện thì cũng không giăng lưới, nhờ không bị mạng nhện che, Tả Đăng Phong dễ dàng đọc được hai câu thơ đối ở hai bên khung cửa "Vô tăng phong tảo địa, thiểu đăng nguyệt chiếu minh” (TB: tạm dịch là ‘Không có hòa thượng quét rác, thiếu ánh trăng chiếu sáng.")
Đây chỉ là một cặp thơ đối thường thấy ở miếu thổ địa, nhưng nó đủ cho thấy miếu thổ địa này không phải xây dựng vào ba ngàn năm trước, mà là sau này mới có, niên đại không thể trước thời Minh Thanh, vì loại viết văn thơ đối ngẫu này mới chỉ xuất hiện từ thời kì đó, hơn nữa miếu thổ địa chỉ có người Hán mới cung phụng, cho thấy năm đó người xây dựng miếu thổ địa là người Hán.
"Đi thôi." Thiết Hài giục, Thập Tam và Lão Đại đã dẫn đầu chạy trước mở đường.
Tả Đăng Phong gật đầu, bước đi, miếu thổ địa này nhất định là do cư dân ở trong này năm đó xây dựng, với dụng ý đơn giản là trấn tà, bảo vệ bình an.
Người Trung Quốc có thói quen nước tới chân mới nhảy, rất không chịu tư duy nghĩ trước, trừ phi gặp phải chuyện, nếu không trước đó nhất định không chịu nghĩ trước mà chu đáo phòng ngừa, tòa miếu thổ địa được xây dựng ở đây chắc là vì họ đã gặp phải chuyện gì đó, có lẽ là trong động có quái vật khiến họ sợ hãi.
"Đại sư, nhanh lên đi, trong này rất có thể có Cự Mãng." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài.
"Ở đâu?" Thiết Hài nhìn quanh.
"Còn chưa thấy." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Vậy sao cậu biết?" Thiết Hài thắc mắc.
"Đoán." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp lại.
"Tôi cũng đoán vậy." Thiết Hài gật đầu, suy đoán của ông là suy đoán chân chính, không có bất kỳ căn cứ nào, còn Tả Đăng Phong suy đoán là dựa trên phân tích sự vật. Tòa miếu thổ địa được xây sâu dưới mặt đất, cách cửa động cả mười dặm, cho thấy độc vật trong này đã từng chạy ra gây tai họa cho người, nên người ở bên ngoài mới mời Người trong đạo môn tới giết nó, chạy xa như vậy tới đây xây miếu thổ địa trấn áp, thông đạo mười dặm phía trước có rất nhiều chỗ rất hẹp, những con vật cao hay to đều không thể đi qua, còn những con vật nhỏ thì lại không thể gây tai họa dọa người, nên chỉ có những con vật to mà không có tứ chi mới có thể thuận lợi ra vào huyệt động, mà thân to không có tứ chi thì chỉ có giống rắn mà thôi.
Ở góc rẽ truyền tới tiếng kêu của Thập Tam và Lão Đại, tiếng kêu báo hiệu không có gì dị thường, hai người đi tới, qua góc rẽ, trước mắt là một khu vực rộng rãi sáng sủa.
Trong động đá vôi thông đạo rộng hẹp không đều, có chỗ rộng cũng không có gì kỳ quái. Chỗ này rộng khoảng hai dặm, tây cao đông thấp, sườn đông một nửa là ngâm trong nước, sườn tây nối ra tới thông đạo, địa thế tương đối cao, và khá bằng phẳng, không có măng đá lồi lên mặt đất, hai người nhìn thấy hài cốt của một con vật rất lớn, Thập Tam và Lão Đại phát ra tiếng kêu chính là vì bộ hài cốt này.
"A Di Đà Phật, quả nhiên là rắn." Thiết Hài nói trước, bộ xương này dài tới ba trượng, thời gian chết đã lâu, da thịt đã hư thối không còn, nhưng nhìn bộ xương cũng đủ biết chắc chắn nó là loài rắn.
Tả Đăng Phong gật đầu, đi sang khu vực có nước. Hắn sợ nhất chính là loại địa thế hình móng ngựa như thế này, nhưng lần nào cũng gặp, lần nào gặp hắn cũng đều vô cùng trầm trọng, một là phải đi ở dưới nước, hai là ba ngàn năm trước đội ngũ đưa ma không thể nào mang quan tài đi dưới nước như vậy, nên ba vương cơ 灻 không phải hạ táng theo đường này, như vậy, không biết con đường này có đi thông tới lăng mộ Ba Vương hay không.
Ao nước chiếm cứ một nửa diện tích động đá vôi, rộng chừng một dặm, mặt nước rất trong, thấy cả đáy, thấy trong nước không có quái vật ẩn núp, Tả Đăng Phong mới quay lại xem xét bộ xương.
Đầu và thân rắn rời ra, chứng tỏ nó bị người ta chém đầu mà chết, thi hài có nhiều chỗ uốn lượn, đầu tới gần ao nước, đuôi lại rớt xa đằng sau, cho thấy năm đó nó muốn chạy xuống hồ nước nhưng lại bị người ta đuổi theo giết chết.
Đầu rắn cách thân nó không xa, cái đầu rất bự, hai hàm đều có răng nọc, chứng tỏ nó không phải trăn, mà là rắn.
Có điều đầu con rắn độc này không giống đầu rắn độc bình thường, vì trên đỉnh đầu xương nhô lên, hốc mắt lại nhỏ hơn mắt rắn độc thường, cho thấy thị giác của nó đã bị thoái hóa, những cái còn lại thì không có gì khác biệt.
Dù vậy Tả Đăng Phong vẫn lo, vì loài quá trình thoái hóa của bò sát diễn ra rất thong thả, bộ dáng của chúng thường không thay đổi, nhưng con rắn độc này đã bị thay đổi, tuy biến hóa không lớn, nhưng đủ để cho thấy hoàn cảnh sống trong này và bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
"Phải xuống nước không?" Thiết Hài lo lắng hỏi.
"Đừng có gấp, để tôi nhìn kỹ xem." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn đã quen xem xét và phỏng đoán trước khi hành động, tuyệt không để mình phải giật mình khi nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái bên trong.
Tả Đăng Phong cẩn thận đánh giá bộ xương. Hắn tìm thấy hai điểm kỳ quái, một là lồng ngực của nó rất nhỏ, cho thấy hồi còn sống nó luôn bị thiếu ăn, hai là chỗ xương ở gần chót đuôi lại có một ít xương cùng rất nhỏ, có hai cách giải thích, một là nó trời sinh như vậy, hai là cái đuôi của nó có công năng tái sinh.
Tả Đăng Phong đạp lên bộ xương, thông qua độ xốp giòn để phán đoán đại khái thời gian nó tử vong, nhưng không ngờ bộ xương lại cực kỳ cứng rắn, Tả Đăng Phong ngồi xuống, cách không bẻ gãy một cái xương sườn, phát hiện xương rắn không hề rỗng, mà là đặc, cho thấy nó quanh năm sinh hoạt bên trong động đá vôi, trong nước của động đá vôi thủy có nhiều chất vôi, làm cho xương của nó cứng cáp.
"Thập Tam, tới đây." Tả Đăng Phong vẫy tay, Thập Tam chạy tới, Thiết Hài tò mò xách Lão Đại đi theo.
"Bẻ gãy nó." Tả Đăng Phong đưa cọng xương cho Thập Tam.
Thập Tam thò vuốt quét một cái, cọng xương gãy đôi.
"Lão Đại, bẻ nó." Tả Đăng Phong đưa khúc xương gãy cho Lão Đại.
Tục ngữ nói vật già thành tinh, Lão Đại tuy tướng mạo buồn cười, nhưng lại là một trong mười hai địa chi, chẳng những nghe hiểu được tiếng người, mà thực lực bản thân cũng cường hãn, tát một cái, bẻ gẫy cọng xương.
Tả Đăng Phong thấy vậy rất yên tâm, Thập Tam và lão đại là tiên phong, chúng có thể xử lý được độc xà ở đây hay không có quan hệ trực tiếp đến việc thành bại của chuyến đi này.
"Xuống nước, xem một cái từ chỗ này tới đối diện có xa lắm không." Tả Đăng Phong chỉ vào ao nước nói với Lão Đại.
"Trong này nguy hiểm như vậy, sao cậu bảo nó xuống nước." Thiết Hài không chịu.
"Đại sư, ông đừng xem thường Lão Đại, nó là địa chi về thủy, ở trong nước nó là bá chủ." Tả Đăng Phong khoát tay.
Thiết Hài còn định phản đối, nhưng Lão Đại đã chạy tới mép nước, chui xuống, Thiết Hài vội chạy tới mép nước, lo lắng cúi người nhìn theo.
Tả Đăng Phong cũng đi tới mép nước, nhưng hắn không nhìn xuống nước, mà thong thả mở xương sọ con rắn. Bên trong phần xương nhô lên ở đầu rắn là trống không, Tả Đăng Phong nghĩ cả nửa ngày tài mới hiểu có lẽ đây là xoang mũi, có thể chứa lượng dưỡng khí nhất định, giúp con rắn có thể ẩn núp trong nước với thời gian dài hơn.
Một lúc sau, Lão Đại trở về, lên bờ kêu to, kể công với Thiết Hài, cũng là khoe khoang với Thập Tam, Thập Tam chỉ nhìn một cái, rồi quay đi chỗ khác.
"Đại sư, từ đây sang bờ bên kia không xa lắm, dùng giấy dầu gói kỹ quần áo lại, lặn xuống đi qua." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài.
Thiết Hài biết không thoát được cửa ải này, nên cởi áo, gói lại.
"Áo choàng của cậu có bông, dính nước sẽ bị nặng thêm." Thiết Hài nhắc nhở Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu, nhấc cái đầu rắn lên ngắm nghía, muốn xem kích thước bộ não của nó. Kích thước não rất quan trọng, thể hiện mức độ thông minh của con vật, bộ não này nhỏ, cho thấy con rắn này rất đần.
Theo lý thuyết phát hiện đối thủ rất đần, Tả Đăng Phong phải thấy vui mới đúng, nhưng hắn lại không vui, mà còn lo lắng, đối thủ thông minh khi bị đả kích sẽ lẩn tránh, con này đần quá nếu không biết cả sợ là gì thì sẽ rất phiền toái.
Tả Đăng Phong thở dài ném đầu rắn đi, cởi áo choàng, gói ghém rồi xuống nước, trong hoàn cảnh này càng do dự thì sẽ càng sợ hãi.
Nước hồ mát lạnh, nước trong, tầm nhìn rất tốt, hai người nín thở lặn xuống, Lão Đại xung trận đi trước, Thập Tam tuy như mèo nhưng không phải là mèo, ở trong nước vẫn rất linh hoạt, nhưng vất vả hơn Lão Đại, bàn chân của nó không có màng, chỉ riêng tốc độ đã rơi xuống hạ phong.
Lặn xuống mấy mét, xuất hiện thủy đạo, thủy đạo không dài, nhưng bề ngang không tới hai trượng, hai người nhanh chóng bơi qua, nổi lên mới thấy cửa động bên trên rất nhỏ, chỉ rộng có một thước, Lão Đại dẫn đầu chui ra ngoài, Thập Tam tiếp theo, Tả Đăng Phong lên thứ ba, Thiết Hài cuối cùng.
Trồi lên mặt nước, trước mắt lại xuất hiện một thông đạo hẹp dài gập ghềnh, trong thông đạo có một ít bò sát kích cỡ nhỏ, nhưng tướng mạo cực kỳ quái dị, bị Thập Tam và Lão Đại truy đuổi nhanh nhẹn trốn mất.
"Gì thế?" Thiết Hài trồi lên, thấy Tả Đăng Phong mặt sắc khó coi bèn hỏi.
"Động vật trong này di động nhanh chóng, tướng mạo lại quái dị, tôi chẳng nhận ra được con nào." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Cả rùa đen cũng không biết?" Thiết Hài chỉ một con rùa đen đang chậm rãi bò.
"Con đó thì tôi biết." Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, truyền tới tiếng kêu của Thập Tam và Lão Đại, tiếng kêu vội vàng mà phẫn nộ, rõ ràng chúng đã gặp kình địch...