Chương 220: Ngọc Thanh Vô Cực
Nhưng Tả Đăng Phong đi chưa xa, Tất Phùng Xuân đã phát hiện ra, lập tức xoay người đuổi theo, ông ta vừa rời khỏi khu vực làm phép, con cự mãng lập tức hóa thành những lá bùa rơi xuống.
Tả Đăng Phong biết Tất Phùng Xuân khinh thân cao hơn hắn, đơn thuần chạy trốn không thể nào thoát được, nên hắn xoay người chạy về phía lão đạo cao gầy ở hướng bắc. Lão đạo và Tất Phùng Xuân không phải một phe, chắc chắn không cùng mục đích, Tả Đăng Phong muốn kéo ông ta vào, làm cho thế cục phức tạp lên, để khỏi bị hai bên đánh nhau chết sống cho một bên khác hưởng lợi.
Tất Phùng Xuân hơi sững sờ, nhưng rồi tiếp tục đuổi theo không bỏ.
Tả Đăng Phong cách lão đạo gầy gò không tới năm dặm, chỉ trong chốc lát đã chạy tới nơi.
Lão đạo gầy gò vóc dáng không cao, đầu đầy tóc trắng, đạo kế búi cao, ngũ quan không ác, thần sắc bình thản, đi đôi hài đen phai màu, đạo bào xám có miếng vá nhưng rất sạch sẽ, và khác với đạo bào bình thường là ngực áo không phải thêu Thái Cực đồ, mà là Vô Cực đồ.
Kinh Dịch có câu 'Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, Tứ Tượng sinh bát quái, bát quái diễn sinh ra vạn vật' nói đơn giản nghĩa là Thái Cực chính là do âm dương tách ra, là con, còn Vô Cực chính là âm dương chẳng phân biệt được, là cha, trên ngực áo lão đạo chỉ thêu một vòng tròn, không có âm dương hai nửa.
Tả Đăng Phong mới bước chân vào giang hồ, chưa bao giờ thấy loại đạo bào này, nhưng lão đạo mặc đạo bào lại làm hắn có cảm giác nhìn rất quen mắt, như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Lão đạo cầm trong tay một cây phất trần, cây phất trần rất đơn sơ, dùng thân cây làm cán, cỏ làm lông, chắc vì dùng lâu quá, bông cỏ gần như rơi hết cả, còn trơ lại cọng, trông rất thưa thớt.
Lão đạo trông rất bình thường, giống như đang mặc đồ nhẹ đi luyện công buổi sáng đến đây chơi vậy.
"Lão chân nhân, ông ấy muốn cướp đồ của tôi." Tả Đăng Phong chạy tới trước mặt lão đạo, trở tay chỉ vào Tất Phùng Xuân đang đuổi tới.
Lão đạo gầy nhíu mày nhìn Tả Đăng Phong, không nói gì, quay sang nhìn Tất Phùng Xuân.
"Vô Lượng Thiên Tôn, đạo hữu đừng vội nghe cậu ta nói bậy, người này cấu kết với giặc Oa, trộm đào lăng tẩm Chu Vương, sát hại thôn dân vô tội, hồi nãy còn dùng thủ đoạn vô sỉ đả thương Ngũ Đài Sơn Thiên Hoằng pháp sư, bần đạo chỉ là muốn vì dân trừ hại." Tất Phùng Xuân chắp tay nói với lão đạo gầy gò.
Nhờ vậy Tả Đăng Phong mới biết hoàng y lão tăng là hòa thượng Ngũ Đài Sơn, Ngũ Đài Sơn là một trong bốn thánh địa của Phật Môn, hương khói cường thịnh, cao tăng xuất hiện lớp lớp, đắc tội Ngũ Đài Sơn không phải chuyện đùa.
Lão đạo gầy gò thấy Tất Phùng Xuân tới chào, liền chắp tay chào lại, sau đó nhìn thẳng Tất Phùng Xuân, vẫn không nói gì.
Hai người tuổi không khác nhau mấy, một người cao lớn tráng kiện, một thấp bé gầy yếu, so với Tất Phùng Xuân tai to mặt lớn, lão đạo gầy có vẻ tiên phong đạo cốt, hiểu siêu thoát, người này tuy tuổi già, nhưng linh khí nội liễm, không hiện ra ngoài, trên người không có thế tục trọc khí, cho thấy ông tuyệt đối không phải đạo nhân ẩn cư của Chính Nhất Giáo.
Tả Đăng Phong lặng yên dò xét lão đạo gầy gò, người này trên mặt tuy không tức giận, nhưng nhíu mày, cho thấy trong lòng có điều không thích.
"Vô Cực không hỏi thế sự, đây là Ngọc Thanh tổ huấn, nhị vị xin cứ tự nhiên." Lão đạo gầy gò đánh giá Tất Phùng Xuân một lát, rồi lắc đầu, thanh âm thanh động, dư âm khá dài.
Tả Đăng Phong vốn định dụ ông ta vào cuộc, nhưng ông ta lại bỏ một câu không nhúng tay vào việc thế tục, giúp Tả Đăng Phong xác định, người này đã không hỏi thế sự, dĩ nhiên là sẽ không xuất thủ làm khó hắn, nếu đơn đấu Tất Phùng Xuân, Tả Đăng Phong có thêm sáu thành nắm chắc.
"Chân nhân đã không hỏi thế sự, sao phải đi theo tại hạ?" Tả Đăng Phong hỏi.
Lão đạo gầy gò không trả lời Tả Đăng Phong, chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, mặt lộ vẻ nghi hoặc, rồi xoay người đi sang hướng tây, khoảng trăm mét thì dừng lại, quay đầu nhìn hai người, rất rõ ràng, trong lòng ông có điều nghi hoặc, nghi hoặc này chưa được giải thích, nên ông vẫn còn muốn tiếp tục quan sát.
"Ông thật tưởng lão tử sợ ông à, tới đi, xem hai ta ai giết chết ai." Tả Đăng Phong xoay người nói với Tất Phùng Xuân.
"Đối phó loại đại gian đại ác như ngươi thì phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn." Tất Phùng Xuân hừ lạnh, người này làm bậy nhưng vẫn cố quét vàng lên người, để khi dùng ám chiêu không bị lão đạo gầy gò chế nhạo.
"Nhanh nhanh tới đây, tới chậm coi chừng mất công đó. " Tả Đăng Phong cười lạnh, hai người đều biết bố cục này bế tắc, Tất Phùng Xuân thân pháp rất nhanh, nhưng khả năng công kích của bản thân yếu, phải nhờ phù chú, một khi niệm chú tác pháp huyễn hóa ra âm vật, phải Phân Thần điều khiển, còn Tả Đăng Phong căn bản không đánh với âm vật, mà dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, công kích bản thân ông ta, hai người đều là hai phân âm dương linh khí tu vi, muốn giết chết đối phương là khó càng thêm khó.
Tất Phùng Xuân lại niệm chú, người này niệm chú rất nhanh, vung phù, giống hệt nông dân đưa tang, vừa khóc, vừa ném tiền giấy.
"Cha ông chết hay là mẹ vậy?" Tả Đăng Phong mắng, Tất Phùng Xuân lại ném bùa đen, chắc lại muốn dùng chiêu cũ.
Tất Phùng Xuân không tức giận, lại hóa cự mãng đen, Tả Đăng Phong thở dài, Cự Mãng vừa hiện thân trong nháy mắt đã lướt đi cả trăm bước về hướng đông, Tất Phùng Xuân ngạc nhiên, pháp thuật của ông ta chỉ hữu hiệu trong một khu vực nhất định, đâu thể mang theo khắp nơi.
"Đi, đi, đi, đi tới đây khóc tiếp." Tả Đăng Phong xoay người vẫy tay nói với ông ta.
Tất Phùng Xuân theo qua thật, lại niệm chú tác pháp, Tả Đăng Phong không trốn nữa, Cự Mãng vừa xuất hiện, hắn lại bắt đầu đuổi Tất Phùng Xuân chạy, động cơ của hắn rất đơn giản, làm cho lão già kia mệt chết.
Tất Phùng Xuân thấy pháp thuật không có hiệu quả, vừa chạy vừa ném hết phần bùa đen còn lại, hóa ra thêm một con Cự Mãng, muốn hai đầu giáp công, vốn ông ta tâm nhị dụng đã rất vất vả, bây giờ nhất tâm tam dụng căn bản là không cách nào làm được, bị Tả Đăng Phong nhìn đúng thời cơ đạp một cước, không dám tiếp tục tham công liều lĩnh, chuyên tâm điều khiển một con hắc mãng truy đuổi Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong mấy năm nay đã trải qua không ít chiến sự, chưa từng thấy trận nào nhàm chán và bực mình như trận này, pháp thuật của lão Tất Phùng Xuân này cứ như thuyền tam bản của Trình Giảo Kim, trở qua trở lại có bấy nhiêu là hết, không hề có ý mới, đây không phải là đấu pháp, mà giống giỡn chơi, đáng giận chính là khinh thân của Tất Phùng Xuân cao hơn hắn, hắn đuổi không kịp con rùa chết tiệt này, nếu bỏ chạy đi, lão sẽ từ phía sau đánh lén.
Hai người chạy từ giờ giữa trưa tới giờ Thân, lão đạo gầy gò bắt đầu nhíu mày, đến giờ Tả Đăng Phong mới thấy thấm thía tầm quan trọng của tu vi, hắn vẫn cho rằng tu vi của mình thế là đủ để bước chân ra giang hồ, nhưng bây giờ mới biết là không đủ, nếu bây giờ có tu vi ba phân âm dương, đã sớm một cước đạp chết tên lỗ mũi trâu đáng giận này, Tả Đăng Phong lặng yên hạ quyết tâm, nếu lần này có thể thành công thoát hiểm, nhất định sẽ siêng năng Luyện Khí tu hành, ít nhất phải đạt ba phân âm dương.
Tuy Tả Đăng Phong luôn chủ động truy đuổi, nhưng hắn vẫn thấy lo, vì thanh kiếm gỗ sau lưng Tất Phùng Xuân vẫn chưa được dùng tới, chứng tỏ lão ta còn pháp thuật khác chưa thi triển, chắc bởi vì bây giờ còn đang là ban ngày, mà pháp chiêu của lão ta đều là âm vật, nếu mặt trời xuống núi, lão sẽ thi triển pháp thuật bá đạo hơn.
Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ ra, hắn có tu vi hai phân âm dương, có thể thông qua khí hải điều chỉnh âm dương khí trong cơ thể, nói cách khác hắn hiện chẳng những có thể dùng Bao tay Huyền Âm còn có thể dùng Bao tay Thuần Dương, có thể phát ra Thuần Dương chân khí, khắc tinh của âm vật.
Tả Đăng Phong mừng rỡ, nhưng rồi hắn lại buồn, đeo bao tay Thuần Dương Huyền Âm là một chuyện, có đầy đủ linh khí để dùng chúng hay không lại là chuyện khác, phát ra Huyền Âm chân khí cần hao tổn lượng linh khí gấp ba bình thường, phát ra Thuần Dương chân khí chắc ít nhất cũng phải cỡ đó, linh bản thân hiện còn thì không đủ dùng.
Tả Đăng Phong quyết định bắt quyết tụ khí để đối phó Tất Phùng Xuân, hắn nhíu mày, chỉ quyết này phải dùng bằng tay trái, nếu đeo Bao tay Thuần Dương vào, còn tay đâu mà bắt quyết, hơn nữa hắn am hiểu dùng tay phải, tay trái không linh hoạt, nếu đeo cả Bao tay Thuần Dương và Bao tay Huyền Âm sẽ thành tham thì thâm, chỉ có thể dùng Huyền Âm chân khí làm xe tứ mã chủ lực, Thuần Dương chân khí làm mã phụ trợ mà thôi.
Tả Đăng Phong thỉnh thoảng dùng khóe mắt quan sát đạo nhân gầy, người này lúc thấy hắn bắt chỉ quyết tụ khí thì sắc mặt biến hóa, mọi nghi hoặc như được giải tỏa, ông thở ra như trút được gánh nặng, chậm rãi quay về hướng tây, thản nhiên rời đi.
Lúc Tả Đăng Phong quay đầu sang phía tây nhìn theo, Tất Phùng Xuân chạy phía trước phát hiện ra, dồn linh khí vào cánh tay phải, xoay ngược lại, bàn tay cong lại thành trảo, móng tay dài thêm ba tấc, chộp vào họng Tả Đăng Phong.
"Ngũ Quỷ Đoạt Mệnh Thủ." Tất Phùng Xuân kêu to, ý làm Tả Đăng Phong sợ hãi.
"Âm Dương Sinh Tử Quyết." Tả Đăng Phong hừ một tiếng, phất tay cản.
Hai bên đụng nhau một cái, Tất Phùng Xuân không chiếm được tiện nghi, một kích không thành công, quay đầu tiếp tục chạy.
Nhưng đạo nhân gầy quay ngay lại, ánh mắt không còn nghi hoặc nhẹ nhàng, mà cực kỳ âm lãnh...