Mục lục
Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 297: Lùng sục

"Cương thi tầm thường không khó tìm, nhưng muốn có hơn ngàn năm đạo hạnh thì vô cùng hiếm thấy, mù mờ chắc chắn không tìm được." Tả Đăng Phong suy nghĩ. Nơi này âm khí dày đặc, muốn tìm cương thi không khó, nhưng tìm cương thi lợi hại rất khó, giống như đi tìm người xấu, người xấu có rất nhiều, nhưng người rất xấu thì lại không nhiều.

"Cương thi ngoài ngàn năm tuy khó tìm, nhưng không phải không thể tìm ra." Ngọc Phất gật đầu.

"Chị có cách gì?" Tả Đăng Phong quay đầu hỏi.

"Cương thi là âm vật, chúng trốn dưới đất để hấp thu âm khí, âm khí bị nó hấp thu, thì dương khí trong địa khí sẽ dư ra, làm cho nơi đó trở nên khô hạn, chúng ta chỉ cần tìm một chỗ vốn không nên khô hạn mà lại thường xuyên khô hạn thì có thể tìm được thôi." Ngọc Phất đứng ở đầu đường rẽ, nhìn quanh.

"Chị nói đó là Hạn Bạt, hai chúng ta chống đỡ nổi không?" Tả Đăng Phong nhíu mày, cương thi thành tinh sẽ trở thành Hạn Bạt, Hạn Bạt bạo ngược hơn hẳn cương thi, Tả Đăng Phong không phải sợ không tìm được Hạn Bạt, mà sợ tìm được nhưng không đánh thắng nổi người ta.

"Cương thi phân làm chín cấp bậc, Hạn Bạt chỉ ở thứ bảy, trên nó còn có ngân mao tê, Kim Mao tê, cao thủ tu vi tử khí bình thường đối phó Hạn Bạt thì khó khăn, nhưng cậu đã là tu vi ba phân âm dương điên phong, cách tiên nhân chỉ còn một bước ngắn, đối phó nó thì đâu có gì khó." Ngọc Phất nghiêm mặt.

"Đi, vậy đi tìm Hạn Bạt." Tả Đăng Phong chọn đường rẽ lên hướng bắc.

"Đi đâu tìm?" Ngọc Phất nghi hoặc đi theo.

"Đi Đồ Thư Quán, đọc địa phương huyện chí, đó là tài liệu rất có giá trị tham khảo." Tả Đăng Phong giải thích. Số lượng cổ nhân còn lại tới giờ không nhiều lắm, nhưng khu vực sinh sống lại khá tập trung, ở Thiểm Tây Tây An trước giờ vẫn có người ở, khả năng xuất hiện cương thi rất cao, vì dù sao cương thi cũng là do con người biến thành.

Ngọc Phất gật đầu, đi sang bên phải Tả Đăng Phong, Trung Quốc dù ở triều đại nào, đàn bà cũng đi bên tay phải đàn ông, sau hắn nửa người, đây là cổ luật, nếu sóng vai đồng hành là sai quy tắc, hiện giờ đã là thời kì dân quốc, quy củ xưa cũ đó đương nhiên đã bị huỷ bỏ, nhưng mỗi lần đi cùng Tả Đăng Phong, Ngọc Phất đều đi bên phải, sau hắn nửa người, để bày tỏ sự tôn trọng đối với hắn.

Tới chỗ không người Tả Đăng Phong đề khí khinh thân tăng tốc độ, đến chỗ có rừng cây, Tả Đăng Phong thả Thập Tam ra, để nó tự đi kiếm ăn chơi đùa, hai người nhanh chóng tiến vào thành Tây An.

Lúc này trời còn sớm, trên đường phố người đi đường không nhiều lắm, hai người lặng yên quan sát, thấy không khí chung quanh rất yên tĩnh, người đi lại thưa thớt, các cửa hàng đang bắt đầu mở cửa buôn bán, Phong Nguyệt Lâu đã bị dán lên giấy niêm phong, chuyện đêm qua dù có gây chút sự cố, nhưng không ảnh hưởng tới cuộc sống của cư dân, ít nhất họ không hề có ý dọn nhà.

Sợ bị người đi đường nghi ngờ, hai người không dừng lại lâu, mà nhanh chóng xuyên qua phố, tìm Đồ Thư Quán của thành phố Tây An. Tả Đăng Phong có thói quen chiếm Đồ Thư Quán, nhưng lần này hắn không làm vậy, mà chỉ hối lộ nhân viên công tác, để vào đọc tư liệu.

"Đại ca, sư thái, tôi ở ngay ngoài cửa, hai người cần gì thì cứ gọi." Một thỏi vàng chẳng những được cho vào mà còn được cho hai chén trà.

"Được rồi, cậu cứ đi đi." Tả Đăng Phong khoát tay đuổi người kia đi.

"Sư thái, đừng nóng giận!" Tả Đăng Phong ghẹo Ngọc Phất. Ngọc Phất là đạo cô, gọi cô là đạo trưởng, chân nhân đều được, nhưng gọi sư thái thì không được.

"Nhiều sách như vậy, cho cậu gãy cổ mà đọc." Ngọc Phất làm lơ đi vào, cầm chén trà ngửi ngửi, cô là cao thủ dụng độc, kiểm tra độc không cần dùng ngân châm.

Tây An tên cũ là Trường An, từ xưa có rất nhiều triều đại đặt thủ đô ở nơi này, để trọng trấn Tây Bắc, vì lịch sử đã lâu, sách vở trong này rất nhiều, nhưng đa số đều đã được chỉnh lí biên soạn lại vào thời đầu dân quốc, chỉ còn một số rất ít sách cổ nguyên bản của thời Minh Thanh.

Tả Đăng Phong phân công nhiệm vụ, hắn phụ trách lật xem sách cổ thời Minh Thanh, Ngọc Phất kiểm tra đống sách đã được dân quốc chỉnh lí biên soạn, Đồ Thư Quán ít thẻ tre, Tả Đăng Phong cũng không đụng vào chúng, vì niên đại của chúng quá lâu, tin tức quá mức xa vời.

Lúc này đang là thời kì chiến loạn, rất hiếm có người tới Đồ Thư Quán, nên trong này cực kỳ yên lặng, nhân viên trông coi thỉnh thoảng mới vào rót thêm nước trà, làm công cho nhà nước, một thỏi vàng nhỏ cũng hơn lương của cậu ta cả một năm, nên hầu hạ khá là chu đáo.

Phàm những người khéo giao tiếp thì lại không thuộc dạng hiếu học, cậu nhân viên này cũng vậy, rõ ràng là người rất biết làm việc, nhưng học thức lại không uyên bác dù làm việc cho thư quán, mỗi lần vào đều gọi Ngọc Phất là sư thái, đến mức Tả Đăng Phong không chịu nổi đành bảo cậu ta thôi không cần vào nữa, nếu không cứ hô thế mãi, sư thái Ngọc Phất sẽ đánh hắn.

Cái gọi là huyện chí không phải là lịch sử của một huyện thành, thời cổ đại huyện là một khái niệm rất mơ hồ, cái gọi là huyện chí là chỉ những chuyện đã từng xảy ra trong một khu vực, hai người chỉ chăm chú tìm những nơi bị khô hạn, và những chuyện kỳ quái từng xảy ra quanh đó.

Huyện chí chỉ ghi lại những chuyện lớn, có đôi khi một năm phát sinh một hai chuyện, có đôi khi nhiều năm lại chẳng xảy ra chuyện gì, Tả Đăng Phong phiên dịch sách cổ, ghi chép lại mấy chục manh mối khả nghi, rồi xoay qua hỗ trợ Ngọc Phất lật xem sách sử đã được chỉnh sửa. Trên huyện chí ghi lại khá nhiều chuyện kỳ lạ quý hiếm và cổ quái, nhưng đa số đã được xử lý xong, ví dụ như năm Thanh triều Càn Long thứ ba, đạo nhân ở Chung Nam sơn cách ngoại thành năm mươi dặm về hướng đông đã hàng phục một con xà tinh biết biến thành hình người, nhất là sau khi thuốc nổ xuất hiện, rất nhiều yêu vật đã bị người ta cho nổ chết, tu hành ngàn năm cũng không chịu nổi một thùng thuốc nổ.

Hai người đọc từ giờ thìn tới tận giờ ngọ, tìm ra rất nhiều manh mối, nhưng căn cứ huyện chí ghi lại, hai người phải bỏ đi rất nhiều manh mối, vì huyện chí chỉ ghi lại một ít dị tượng, hai người căn cứ dị tượng có thể đoán được vật quấy phá là vật gì. Ví dụ ba trăm dặm hướng chính bắc có một trấn nhỏ tên là Kim Sa ghềnh, vào những năm cuối thời Minh có tiên nữ liên tục xuất hiện suốt mười năm, chỉ đến vào ban đêm, canh ba mới tới, gà gáy là đi, chuyên quan hệ với các thanh sinh, để lại rất nhiều vàng bạc châu báu. Hai người đọc là biết ngay đấy là một con ba ba, lên bờ thu thập dương tinh của đàn ông. Thời cổ nam giới trẻ tuổi dùng chữ "Sinh" làm hiệu, ví dụ như Vị Ương sinh, nam giới trung niên dùng "Tử" làm hiệu, ví dụ như Hoa Dương Tử, ông già thì thường tự xưng là "Đạo nhân", ‘thanh sinh’ thời cổ đại để chỉ những thanh niên chưa kết hôn, hay còn gọi là đồng nam. Những manh mối kiểu này hai người thẳng thừng bỏ qua, một là vì ba ba không hại chết người, hai là có bắt nó thì cũng chẳng dùng được, thứ họ muốn tìm là cương thi.

Cuối cùng hai người tìm được một chỗ có khả năng có cương thi, ở huyện Chu Đáo, phía tây nam thành phố Tây An, thuộc khu hành chính thứ chín. Bắt đầu từ thời Đường, huyện Chu Đáo liên tục xuất hiện hạn hán, lúc đầu là 240 năm mới có một cái tiểu hạn, sau đó tần suất gia tăng một trăm hai mươi năm bị một lần, sau nữa sáu mươi năm một lần, tình hình hạn hán càng lúc càng nghiêm trọng, tới cuối thời Thanh triều đã là mười hai năm một hạn, năm nay lại vừa lúc là đại hạn, như vậy tần suất và trình tự cương thi trở thành Hạn Bạt là tương tự, hơn nữa Khai Nguyên là niên hiệu của Lý Long Cơ, cách nay hơn một ngàn hai trăm năm, nếu ở đó có Hạn Bạt, thì vừa vặn ở ngay trong phạm vi hai người có thể khống chế, nếu tìm cương thi hơn ba nghìn năm chưa chắc hai người đã bắt được.

"Huyện Chu Đáo cách nơi này không tới hai trăm dặm, đi." Ngọc Phất cất sách vào giá.

"Về nhà trọ trước, ăn cơm tối đã." Tả Đăng Phong lắc đầu, hai người ra cửa từ sáng sớm tới giờ chưa hề ăn cơm, hơn nữa Thập Tam còn đang ở ngoài, Thiết Hài ở một mình trong nhà trọ, Tả Đăng Phong không yên tâm.

Ngọc Phất gật đầu, hai người đẩy cửa ra, nhân viên trông coi thư quán vẫn còn ở ngay ngoài cửa trông coi, nhìn thấy hai người đi, lập tức vui vẻ tạm biệt, Tả Đăng Phong tiện tay lại cho thêm một thỏi vàng.

Người kia rất vui luôn mồm cảm ơn, nhưng câu nói cuối cùng của Tả Đăng Phong trước khi khuất bóng khỏi cửa làm nụ cười của cậu ta cứng đờ, "Chúng tôi chưa bao giờ tới đây, nếu tiết lộ một chữ, thì cậu không còn mạng để giữ tiền đâu."

Tả Đăng Phong nói mà không hề quay đầu lại, thực là một hành vi rất tuấn tú như lãnh khốc, Ngọc Phất mỉm cười, nghĩ là hắn cố ý làm thế.

"Cậu ta vào rót nước đã nhìn thấy chúng ta lật sách, nếu lắm miệng, người khác sẽ đoán ra động cơ chúng ta tìm đọc huyện chí, nên phải làm cho cậu ta câm miệng." Tả Đăng Phong giải thích.

"Cách câm miệng tốt nhất là giết người diệt khẩu." Ngọc Phất nói, cô chỉ nói sự thật, không phải hàm ý giết người.

"Cậu ta luôn cười với tôi, tôi không giết những người như thế." Tả Đăng Phong lạnh nhạt. Tuy người này cười rất giả tạo, nhưng dù sao cũng vẫn là cười.

Đồ Thư Quán tại ngoại thành phía đông, hai người đi một vòng về đường nhỏ phía nam, Thập Tam đã sớm ăn no nằm trên cây to chán muốn chết chờ, thấy hai người trở về lập tức nhảy xuống đi theo sau lưng Tả Đăng Phong.

"Ban ngày không thể mang mày đi ngoài đường, tối nay cho mày tha hồ mở mắt." Tả Đăng Phong đặt Thập Tam lên đầu vai, Thập Tam dù sao cũng chỉ là động vật, tư duy đơn giản, trong đầu nó Tả Đăng Phong là chủ nhân nó, Tả Đăng Phong đi với Ngọc Phất bỏ nó một mình nên nó rất không vui.

"Miêu." Thập Tam gật đầu, vẻ không vui biến mất sạch.

Trở lại nhà trọ, Thiết Hài đang xem Lão Đại gặm quả hạch đào, trên mặt bàn vẫn còn đồng đại dương, cho thấy ông chưa hề ra ngoài.

"Đại sư, tôi và Ngọc Chân Nhân có việc muốn làm, mấy ngày nữa chúng tôi phải ra ngoài, xin lỗi ông." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài.

"A Di Đà Phật, hai ngươi có việc cứ đi làm, không cần bận tâm tới tôi." Thiết Hài nhìn nhìn Tả Đăng Phong lại nhìn nhìn Ngọc Phất, rồi cười, tuy hai người không có vẻ hẹn hò nam nữ, nhưng sắc mặt của Tả Đăng Phong dễ coi hơn rất nhiều, hồi trước lúc nào cũng cau mày như bị người ta thiếu tiền, thay đổi thế này làm Thiết Hài rất có cảm giác thành tựu, vì chính là ông có công bày trò dẫn Ngọc Phất tới đây.

Ba người ra ngoài ăn cơm, lúc ăn cơm Tả Đăng Phong ngỏ lời Thiết Hài, cảm ơn ông giúp đưa Ngọc Phất tới, hắn làm vậy vì nhìn mặt Thiết Hài hắn đoán ra được điều ông đang nghĩ. Đã cảm ơn thì phải uống rượu, vốn Tả Đăng Phong định chuốc Thiết Hài say, nhưng nhớ ra ông chỉ có một mình trong nhà trọ, sợ ông không an toàn, nên không làm nữa.

Ăn cơm xong, ba người trở về nhà trọ.

Lúc này chưa tới tám giờ, sắc trời chưa thẫm, Tả Đăng Phong cũng không vội vã, hắn ngồi trên giường bắt quyết tụ khí, nói chuyện phiếm với Thiết Hài, đến canh hai, Ngọc Phất gõ cửa, nói có việc cần nói với Tả Đăng Phong, thanh âm nhẹ nhàng thẹn thùng, Thiết Hài bị lừa, giục Tả Đăng Phong mau đi.

Tả Đăng Phong lập tức mở cửa, Thập Tam chạy trước ra ngoài, Tả Đăng Phong theo ra.

Trùng hợp hôm nay cũng là đêm trăng tròn, trăng sáng mà quạnh quẽ, hai người lặng lẽ bước đi, tới chỗ không người nhanh chóng cất cao, lao về hướng tây...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK