Chương 260: Nhìn trộm tiên dung
Ngọc Phất nặng nề gật đầu, dù Tả Đăng Phong sẽ phải chết, nhưng Ngọc Phất vẫn thấy vui trong lòng, vì cô biết Tả Đăng Phong sẽ tới, chỉ cần hắn còn sống nhất định sẽ trở về gặp cô.
"Tôi đi đây." Tả Đăng Phong từ biệt Ngọc Phất, nhìn quanh tìm Thập Tam.
"Cậu còn tới ba địa chi phải tìm, Minh Tịnh không thể giúp cậu được." Biết phải chia tay, nhưng Ngọc Phất vẫn không đành lòng từ bỏ ý niệm đi theo Tả Đăng Phong, cô hiểu tính Tả Đăng Phong, biết hắn hay mềm lòng, cô muốn đi cùng hắn, cô không muốn bên người hắn chỉ có một người điên đi cùng.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất từ trên xuống dưới, một hồi lại lắc đầu, "Nếu chị đi cùng, tôi sẽ lại bị phân tâm."
"Tôi sẽ không vượt qua cấp bậc lễ nghĩa." Ngọc Phất nhún mình.
"Không phải tại vì chị, mà là tại tôi, tôi không muốn ở chung với chị." Tả Đăng Phong lắc đầu, dùng từ vưu vật dẫn lửa để hình dung Ngọc Phất là không đủ, cô quá đẹp, làn da hoàn hảo, đường cong mê người, ai nhìn thấy cũng phải phân tâm.
Ngọc Phất nhíu mày, một lát sau khuôn mặt ửng hồng, tới sát Tả Đăng Phong thì thầm, "Vậy thì chỉ nhìn thôi, tôi không đòi theo nữa."
"Biện pháp này được, làm đi, thử xem." Tả Đăng Phong gật đầu, cười xấu xa.
Ngọc Phất muốn bày kế dụ người, nhưng đến khi làm thật thì lại thẹn thùng, nhìn chung quanh tứ phía, dáng vẻ không yên.
"Tôi đã kiểm tra rồi, không có ai nhìn đâu." Tả Đăng Phong lại cười đen tối, Thiết Hài đã sớm chạy xa, Thập Tam thì đang ở trên một cái cây cao cách đó cả trăm bước ngủ gật.
Ngọc Phất cố lấy can đảm, cởi dây buộc áo, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, Tả Đăng Phong khẽ đặt tay vào lưng cô, xoay cô một vòng, khi quay mặt lại, Ngọc Phất lập tức khép áo vào.
"Nói thật nha, tôi chỉ là muốn nhìn thôi, không định đưa chị đi chung đâu." Tả Đăng Phong mỹ mãn cười xấu xa.
"Tôi biết cậu không cho tôi đi theo, tôi chỉ là muốn để cậu nhớ kỹ tôi mà thôi." Ngọc Phất đã làm một việc quá lớn, đến giờ vẫn khe khẽ run.
"Tôi nhớ kỹ rồi, tôi đi đây." Tả Đăng Phong cười, phất tay chào Ngọc Phất, lướt qua cây to đón Thập Tam đi về hướng bắc, lướt được vài dặm ngoái đầu lại nhìn, Ngọc Phất lăng không khẽ vẫy tay chào hắn, 0Tả Đăng Phong phất tay đáp lại, xoay người đi nhanh.
Họp mặt với Thiết Hài, hai người đi thẳng về hướng tây bắc, Tả Đăng Phong đi đường, nhưng trong đầu chỉ toàn ngờ cảnh hương diễm kia, khuôn mặt trái xoan của Ngọc Phất, khuôn mặt tiêu chuẩn của các mỹ nhân, diễm lệ mà cao ngạo, mắt xếch quyến rũ động lòng người, mũi thẳng nhỏ nhắn tinh xảo, khuôn miệng mềm mại, khi cười hiển ôn hòa, lúc không cười lại uy nghiêm, xương gò má không cao mà cân đối, cực kỳ vừa phải, lỗ tai rất mượt mà, vành tai đầy đặn, chính là dáng trường thọ, về tổng thể Ngọc Phất có gương mặt của một tiên tử, nhiều vài phần cao ngạo, thiếu vài phần hiền hoà.
Những điều này thì ai cũng nhìn thấy, nên cái Tả Đăng Phong nhớ tới là những cái mà người thường không ai thấy được. Ngọc Phất là người phương nam, phụ nữ phương nam thường da dẻ nhẵn nhụi, Ngọc Phất cũng vậy, cổ nhân dùng từ da dẻ nõn nà để hình dung làn da trắng trẻo mịn màng của phái nữ, và từ này hoàn toàn xứng đáng với Ngọc Phất, da của cô không lộ lỗ chân lông hay da gà, mà cực kỳ nhẵn nhụi; phụ nữ phương nam thường nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng Ngọc Phất lại cao ráo, chân dài, mà chân dài thì đương nhiên mông cao đầy đặn, cộng với cái eo nhỏ nhắn, lên tí nữa là bộ ngực tròn trịa mềm mại, rải rác dưới bụng là...
"Phù phù."
"Nghĩ cái gì thế, to như vậy mà cậu không nhìn thấy hả! " Thiết Hài vội chạy qua, xách Tả Đăng Phong vừa rơi vào ao nước lên.
"Tôi đang mải suy nghĩ chúng ta nên đi đâu mà." Tả Đăng Phong vội nói lạc đi, không thể nói thật cho hòa thượng điên nghe được.
Thiết Hài lắc đầu, lúc Tả Đăng Phong rơi xuống nước, Thập Tam đã kịp nhảy ra, hắn được Thiết Hài lôi lên, nó lại nhảy lên vai hắn.
Tả Đăng Phong không dám nghĩ nữa, tâm tình hắn hiện giờ rất tốt, hắn với Ngọc Phất chỉ là thưởng thức, còn người hắn thật lòng muốn chọn lại là Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ ôn nhu thiện lương, ở chung với cô rất đơn giản thoải mái, còn ở với Ngọc Phất sẽ có áp lực.
"Cười cái gì?" Thiết Hài nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất lúc chia tay trông rất quái dị, làm Thiết Hài rất buồn bực.
"Người như Thôi Kim Ngọc nên làm thần tiên, ông nói có đúng không?" Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Thiết Hài.
"A Di Đà Phật, lão nạp là người trong Phật môn, không thể nói lung tung." Thiết Hài chắp tay.
Tả Đăng Phong bật cười, nếu Ngọc Phất thật sự tu thành Âm Dương Sinh Tử Quyết, đương nhiên cô sẽ có thể trèo lên tiên vị, vừa ngờ việc mình được nhìn thấy 'Chân diện mục' của tiên nữ, Tả Đăng Phong không nhịn được lại bật cười.
Thiết Hài bĩu môi nhíu mày, theo ông thấy Tả Đăng Phong còn điên nghiêm trọng hơn mình.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong trở về việc chính, suy nghĩ giờ nên đi đâu. Hiện giờ còn lại ba con địa chi âm, là âm tính thổ ngưu, âm tính mộc thỏ, âm tính hỏa xà, bản đồ Đằng Khi Chính Nam lưu lại chỉ có vẽ dãy núi chứ không viết tên cụ thể, phải xem và so sánh thật kỹ mới có thể tìm ra khu vực cụ thể.
Ngờ nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định đi Trùng Khánh, Trùng Khánh cách Hồ Nam khá gần, là đại bản doanh của Quốc Dân đảng, ở đó có khả năng tìm được bản đồ và tư liệu chi tiết, hơn nữa trong lòng Tả Đăng Phong vẫn còn nghẹn cơn giận, hai gã phi công kia rất có khả năng chính là do Lão Đại đầu trọc ra lệnh, dù là ai, chọc tới hắn, hắn nhất định sẽ trả thù.
Hai người chọn lộ trình đi sát rừng. Hiện giờ đang là mùa hạ, động vật ở sâu trong rừng đã bắt đầu hoạt động, Tả Đăng Phong vừa đi vừa để ý tìm những con vật có đạo hạnh, hắn muốn tìm nội đan bổ sung linh khí cho Thập Tam.
Không khí vùng núi ẩm ướt oi bức, tới tối hai người tìm một ngọn núi đặt chân, ở tuốt trên đỉnh núi, gió thổi mạnh, không có muỗi, Tả Đăng Phong luôn có mang theo đồ ăn, nhưng thời tiết nóng, đồ ăn đều bị mốc, nên hai người phải ăn cá nướng.
Ăn xong, Tả Đăng Phong lấy trang giấy ghi chép pháp thuật Tử Dương quan ra xem. Những pháp thuật này đa số đều có chỗ sai, hắn muốn tiến hành tu chỉnh, muốn làm việc này rất khó, vị đạo nhân trung niên đó toàn nói sai những chữ chân ngôn mấu chốt, có liên quan tới các huyệt vị khác nhau.
Tác dụng của chân ngôn là thông qua phát âm để tạo ra sự cộng minh với linh khí đương nhiên, để mượn dùng uy năng của linh khí đương nhiên, một chân ngôn nhỏ nhưng có thể tạo ra ảnh hưởng rất lớn tới thi triển pháp thuật. Điểm này Đạo gia và Phật Môn hoàn toàn khác biệt, Phật giáo đọc hơi sai một chút cũng không sao, ví dụ như A Di Đà Phật, nhưng đa số đệ tử Phật gia ở trung thổ đều đọc thành E Di Đà Phật, nhưng cũng không sao cả, phát âm thế nào cũng có tác dụng.
Lại lấy Giam Hồn Quyết làm thí dụ, đây là một loại pháp thuật khống chế Quỷ Hồn, câu chân ngôn trung niên đạo nhân đọc cho là: "Đại đạo Thông Thiên, khí thành âm liên, giam hồn dời phách, phong tam quan, thái thượng đạo quân lập tức tuân làm." Câu chân ngôn này rõ ràng là có chỗ sai, và phải tìm ra chỗ sai đó.
Trong câu chân ngôn này, Thông Thiên giáo chủ của Tiệt Giáo là đối tượng được người mượn linh khí mời tới, nên câu đầu tiên và câu cuối không sai, dùng linh khí là trụ cột để làm phép, nên danh từ ‘khí’ dùng cũng không sai, vậy chỉ có thể sai ở các động từ, vì động từ chính là cái ảnh hưởng tới pháp thuật lớn nhất, trong câu chân ngôn này có tổng cộng bốn động từ, là "Thành, giam, dời, phong", là Giam Hồn Quyết nên chữ ‘giam’ hẳn là không sai, chữ ‘phong’ cũng có lẽ không sai, vì không phong bế tam quan của Quỷ Hồn thì làm sao làm phép, nên vấn đề chỉ nằm ở chữ ‘thành’ hoặc chữ ‘dời’.
Quá trình phân tích này phải cực kỳ cẩn thận, phải có tư duy và trí nhớ siêu cường, linh cảm mạnh, nhưng tiên quyết là phải thực hiện trong môi trường yên tĩnh, mà trong núi luôn có tiếng chim tiếng thú mời thoảng vang lên, làm cắt ngang suy nghĩ hắn.
"Thập Tam, giết chết thú vật xung quanh đi!" Tả Đăng Phong bực bội nói với Thập Tam, Thập Tam lập tức đi chấp hành, nhưng Tả Đăng Phong vội kêu nó trở về, một là vì hắn nhớ ra giờ đang là mùa động vật nuôi con nhỏ, hai là Thập Tam làm vậy, sẽ gây động tĩnh làm gà bay chó chạy, tạp âm sẽ còn lớn hơn.
Tả Đăng Phong nghĩ mãi đến nửa đêm, cuối cùng đem chữ "Thành" đổi thành chữ "Đọng (đọng lại)", chữ "Dời" đổi thành chữ "Định", như vậy câu chân ngôn mới sẽ khác với câu cũ, mang tới một hiệu quả cũng khác, tốt hơn hay xấu hơn câu chân ngôn chính thống thì hắn không biết, vì hắn không tu hành Ngự Khí pháp thuật, nên không kiểm nghiệm thực tế được.
Sau đó là sửa chữa huyệt vị khi hành khí. Phương pháp hành khí của Tiệt Giáo Tử Dương quan là đi qua kỳ kinh bát mạch, mỗi một điều kỳ đều bao hàm rất nhiều huyệt vị, khi thi triển pháp thuật khác nhau, thì phải đoán ra linh khí tập trung nhiều ở huyệt vị nào, điều này thì không khó, vì phương pháp tu luyện hắn chính là kỳ kinh bát mạch, hơn nữa lại còn đạt tới tu vi đỉnh cao, có thể kiểm tra phản ứng của từng huyệt đạo một, dù không đúng cũng không sợ bị tẩu hỏa nhập ma.
Thức tới hơn nửa đêm sửa một chiêu pháp thuật, Tả Đăng Phong vui vẻ thiếp đi, hắn không dám làm cho mình trở thành nhàn hạ, nếu không sẽ lại suy nghĩ tính toán tuổi thọ của mình còn lại bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, thậm chí bao nhiêu canh giờ.
Sáng sớm hôm sau, hai người lên đường, nhưng đi chưa xa Tả Đăng Phong đã dừng lại, hắn phát hiện một chỗ tứ thủy sinh kim cực âm chi địa.
Cái gọi là tứ thủy sinh kim là chỉ một loại khu vực bốn phía có bốn phía có bốn nguồn nước khác nhau, thủy là âm tính, nếu bốn phía đều có nước sẽ làm cho khu trung tâm bị tụ âm khí rất nặng, Âm Dương Sinh Tử Quyết bị phế, hắn không còn trực giác nhạy cảm, không thể nhận ra dị thường chung quanh, chỉ có thể căn cứ địa thế suy đoán trong khu vực này nhất định có cất dấu một loài động vật âm tính nào đó, địa thế cát và hung trong đương nhiên không nhiều, nên dù là cát hay hung thì cũng đều là tài nguyên tu hành, đều bị một loài động vật nào đó chiếm cứ dùng.
Bốn nguồn nước quay chung quanh một ngọn núi, ngọn núi không đứng một mình, hồ nước ở bốn phía đều có liên thông với nhau với một khoảng cách nhất định, Tả Đăng Phong quyết định xuống dưới điều tra khu vực này, cho hắn cũng tốt, cho Thập Tam cũng tốt.