Mục lục
Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ nhân từng dùng: “Bốn phía hoa sen ba mặt, trong thành một phần núi một phần hồ” để hình dung Tế Nam, bởi vậy có thể thấy được Tế Nam là một tòa thành trong thành có núi.

Tả Đăng Phong theo hướng đông bên ngoài thành Tế Nam tìm được một vùng núi non trải dài hơn mười dặm an trí cho Thập Tam.

“Mày ở đây chờ tao, cứ cách ba ngày tao sẽ trở về gặp mày một lần.” Tả Đăng Phong lên tiếng nói. Trước mặt hắn là một cái miếu tự đã bỏ hoang trong núi. Tăng nhân thì đi hóa duyên, đạo sĩ thì tự túc, ở thời đại loạn lạc này, không có khách hành hương cung cấp nuôi dưỡng do vậy hòa thượng quá đói mà phần lớn đều bỏ đi; cho nên miếu tự bỏ hoang so với đạo quan bỏ hoang thì nhiều hơn rất nhiều.

Thập Tam nghe thế thì ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, sau khi gật đầu lại tiếp tục đùa giỡn con chuột mà nó vừa bắt được trong góc phòng. Thập Tam vô cùng thích bắt chuột nhưng nó chỉ thích lấy chuột làm đồ chơi chứ không giết cũng không ăn.

Tả Đăng Phong thấy vậy xoay người hướng chân núi mà đi, lúc sáng sớm hắn đã tìm được tòa tiểu lâu ba tầng mà Cổ Chính Xuân nói. Xung quanh tiểu lầu có tường viện, tường viện cao tới hai thước, đầu tường có giăng lưới sắt khoảng nữa thước, tổng độ cao đạt đến hai thước rưỡi..

Đúng như Cổ Chánh Xuân và Kỷ Toa nói, nơi này thủ vệ vô cùng nghiêm mật, trên mái nhà có ba cửa quan sát, mỗi cửa quan sát đều có một súng máy, hơn mười lính gác vác súng trên vai, đạn lên nòng, gác ở cửa ra vào, mặt khác còn có một đội ngũ tuần tra tám người đi tuần tra xung quanh tiểu lầu.

Gần xung quanh tiểu lầu cũng không có các kiến trúc cao tầng, cho nên Tả Đăng Phong không cách nào treo lên cao mà nhìn xuống tình huống trong viện được. Lúc này sắc trời đã sáng rõ, Tả Đăng Phong cũng không dám nhảy lên quan sát, chỉ có thể chời trời tối mới tính toán tiếp được.

Phụ cận của tiểu lâu này cũng bị lính Nhật giới nghiêm, nghiêm cấm cư dân tới gần. Vì thế Tả Đăng Phong chỉ có thể co rúc ở góc tường nơi xa ngắm nhìn Cái tốt là thời điểm này ở thành Tế Nam có số lượng nạn dân đông đảo, hắn co rúc nơi góc tường cũng không khiến ai để ý.

Tả Đăng Phong chưa bao giờ lười biếng tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết , đây là pháp thuật có uy lực cực lớn của thượng cổ Xiển Giáo còn sót lại, nhưng ở tam cảnh cũng chỉ có thể coi là sơ khởi, chỉ có tu hành đến gấp chín lần thườn nhân Chí Tôn chi cảnh mới xem như là lô hỏa thuần thanh, tám mươi mốt lần là Vô Cực chi cảnh chính là cảnh giới đăng phong tạo cực.

Trong khoảng thời gian này, Tả Đăng Phong mạnh mẽ cảm nhận được uy lực thực sự có giới hạn của tam cảnh Âm Dương Sinh Tử Quyết, nếu như tiến được vào Chí Tôn chi cảnh, thì súng của lính Nhật không tạo được uy hiếp đối với hắn, bởi vì Chí Tôn chi cảnh có tốc độ phản ứng vượt quá người thường gấp chín lần.

Co rúc ở góc tường, Tả Đăng Phong bắt đầu thổ nạp luyện khí, thổ nạp luyện khí là phương pháp hấp thu linh khí ở ngoại giới. Giai đoạn này không cần phải đeo bao tay hàn khí. Gần tới buổi trưa, Tả Đăng Phong lặng lẽ mang bao tay hàn khí lên. Từ linh khí thu nạp được ở ngoại giới, phải đi qua nguyên khí bản thân điều hóa thì mới có thể chứa đựng mà sử dụng. Quá trình này thì phải đeo bao tay nhằm cân bằng âm dương trong cơ thể.

Hai giờ chiều, Tả Đăng Phong đứng lên rời đi. Trên người hắn không có tiền, nếu không tìm được nơi đổi viên Dạ Minh Châu lấy tiền thì chuyện cơm nước sẽ trở thành vấn đề.

Trong loạn thế, có thể nhìn thấy ở các hiệu cầm đồ nhan nhản ở xung quanh, từ vương tộc xuống dốc đến dân chúng nghèo khổ, từ giặc cướp đứng đường đến quan binh cướp bọc cũng đều đến hiệu cầm đồ mà lấy vật đổi tiền. Tả Đăng Phong tìm đến một cửa hàng rất lớn đi vào.

Hiệu cầm đồ này do người An Huy mở ra, chưởng quỹ tên là Hảm Triều Phụng, Triều Phụng của An Huy và sư gia Thiệu Hưng đồng dạng đều nổi danh khắp cả nước. Bất kể ngươi làm gì, chỉ cần là bảo vật quý trọng hay vật bình thường, bọn họ cũng trực tiếp cho một cái giá xác đáng.

“Có xướng tên hay không?” Lão Triều Phụng tiếp lấy viên Dạ Minh Châu của Tả Đăng Phong đưa tới, quan sát hồi lâu rồi quay đầu nhìn Tả Đăng Phong bên ngoài mà hỏi.

“Nói giá, không cần xướng tên.” Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng. Thời kì dân quốc, khi hiệu cầm đồ cầm vật gì đó đều lớn tiếng gọi tên nói ra lai lịch của vật, thứ nhất là để cho tiểu hỏa kế (người làm thuê) ghi chép lại tình huống của vật mà viết biên lai, thứ hai là để cho người cầm nghe xem chủ tiệm có nhìn đúng vật hay không.

Viên Dạ Minh Châu này Tả Đăng Phong cũng không rõ lai lịch, người trong tiệm cầm đồ vừa tạp nham lại vừa nhiều, nên hắn không muốn chủ tiệm lớn tiếng nói ra.

Chủ tiệm nghe vậy cầm Dạ Minh Châu trả lại cho Tả Đăng Phong, sau đó ngoắc tay ý bảo tiểu hỏa kế cầm giấy bút bắt đầu viết giá tiền. Ở đây bọn họ có một quy củ, chính là vật trước khi cầm, đồ vật của khách sẽ không rời khỏi tầm mắt của nguyên chủ.

Đến lúc này, Tả Đăng Phong đã biết viên Dạ Minh Châu có giá trị không hề nhỏ, bởi vì nếu như không đáng giá, hiệu cầm đồ trực tiếp mà gọi tên ra.

Chủ tiệm viết xong, sau đó đưa giấy viết có giá tiền cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong nhận lấy vừa nhìn: có kỳ hạn bảy trăm, quá kỳ hạn chín trăm.

“Quá kỳ hạn” Tả Đăng Phong cầm viên Dạ Minh Châu đưa cho chủ tiệm. Có kỳ hạn có nghĩa là sau này có tiền thì chuộc lại, quá kỳ hạn thì chẳng khác nào trực tiếp bán đi, cho nên giá của quá kỳ hạn cao hơn so với có kỳ hạn.

“Tôi muốn tiền mặt.” Tả Đăng Phong ký tên đồng ý rồi nói. Dĩ nhiên là hắn không viết rõ danh tính, đồng ý chính là điểm chỉ vào đó.

Đồng ý rồi, chủ tiệm dẫn Tả Đăng Phong vào bên trong, mời nước trà; chốc lát sau tên hỏa kế lấy ra ba túi vải trắng, không hỏi cũng biết, bên trong đều là đồng đại dương.

“Đổi thành hai thỏi vàng lớn, tám thỏi vàng nhỏ và sáu mươi đồng đại dương.” Tả Đăng Phong nhíu mày thốt. Nhiều tiền đại dương như vậy hắn không có cách mang theo. Ngoài ra lúc này mặc dù chưa có tiền Đại Hoàng Ngư và Tiểu Hoàng Ngư nhưng đã có vàng thỏi, thỏi vàng lớn là mười lượng, thỏi vàng nhỏ là một lượng, một thỏi vàng nhỏ tương đương với 30 đồng đại dương, một thỏi vàng lớn tương đương ba trăm đồng đại dương.

Chủ tiệm nghe vậy gật đầu, sau đó ra lệnh hỏa kế đi đổi lại vàng thỏi. Hoàn tất giao dịch, Tả Đăng Phong lấy tiền cất kỹ, xoay người rời đi

“Thiên Vương tiễn Tài Thần”. Chủ tiệm cao giọng la lên. Người An Huy phi thường chú ý đến việc buôn bán, trong tiệm cầm đồ đêu nuôi dưỡng người biết võ công, nếu khách nhân cầm lượng lớn tiền mặt, thì hiệu cầm đồ đều phái người đưa bọn họ về nhà. Nếu trên đường mà bị người đoạt mất, hiệu cầm đồ sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

“Không cần tiễn.” Tả Đăng Phong đi ra khỏi hiệu cầm đồ nói.

Tả Đăng Phong chưa từng có nhiều tiền mặt như vây, sau khi cầm tiền trong tay, hắn cực kỳ thương cảm, nhiều tiền như vậy, nếu như Vu Tâm Ngữ còn sống thì cả đời này bọn họ không phải lo chuyện cơm áo, đáng tiếc là Vu Tâm Ngữ đã đi quá sớm.

Có tiền, Tả Đăng Phong cũng không đi đến quán cơm ăn cơm, mà là mua mấy cái bánh ngô gặm ăn, hướng doanh trại quân đội số 1875 mà đi, hắn muốn đến nơi này để quan sát tình huống.

Lần này Tả Đăng Phong không về lại góc tường lúc trước nữa, mà là đi vòng qua phía tây doanh trại 1875 đến một con đường hướng đông nhìn quanh. Con đường này là phố kỹ viện, kỹ viện kéo dài hết cả con đường, lúc này đã gần tối, nhiều cô gái đã phai tàn nhan sắc do thời gian và gió mưa đang đứng ở lề đường chờ khách, những vị khách này vừa tàn phá lại vừa kéo dài thêm sinh mạng của các nàng.

Trên con đường này, kỹ viện có sinh ý tốt nhất là Bát Quái Lâu. Tả Đăng Phong không biết ai đã vì cái kỹ viện này mà đặt một cái tên rất tao nhã, nhưng hắn lại thấy được kỹ viện này có nhiều người mang quân phục Nhật ra vào.

Từ con đường này cũng có thể thấy nóc của ngôi tiểu lầu ba tầng, trên mái nhà, ở cửa trên mái có một tên lính Nhật đang dùng ống dòm hướng phía này mà nhìn qua. Dĩ nhiên không phải hắn đang quan sát tình huống mà là đang ngắm gái.

Mặc dù Tả Đăng Phong quần áo lam lũ rối bời, nhưng vẫn có mấy cô nàng lớn tuổi đứng ven đường đi đến bên cạnh hắn mời chào: “Mười xu, tám xu”, đối với những lời này hắn xem như không nghe thấy, cúi đầu nhanh chóng đi qua con đường.

Đi tới đầu đường, Tả Đăng Phong lau lau cái mũi, mùi son phấn từ những nữ nhân kia làm hắn cực kỳ chán ghét, hắn không muốn loại mùi này lưu lại trong mũi.

Sau khi tới đầu đường, tầm mắt Tả Đăng Phong vẫn không rời khỏi mái nhà, đợi đến khi tên lính Nhật phụ trách quan sát đặt ống dòm xuống, Tả Đăng Phong nhìn xung quanh thấy không có người, lập tức nhảy lên một cây đại thụ, từ đàng xa nhìn bao quát toàn bộ tình huống bên trong tòa tiểu lâu.

Tiểu lâu ba tầng là một tòa kiến trúc đơn độc, nằm giữa một cái sân nhỏ chiếm diện tích hơn mười mấy mẫu. Bên trong hoàn toàn trống trải, không có bất kỳ một cây cối hay kiến trúc nào khác để ẩn nấp. Từ tường viện đến tiểu lâu có một khoảng trống rất xa, trong đó có mấy con chó săn đang chơi đùa, nếu nhảy vào sân, sẽ bị chó săn phát hiện trước tiên. Trên mái nhà có ba cây súng máy, có thể chia ra ba phương hướng khác nhau mà bắn, nếu tùy tiện xông vào chỉ có con đường chịu chết.

Tả Đăng Phong quan sát hồi lâu rồi nhảy từ trên cây xuống, trở lại con đường nằm đối diện tiểu lâu, tìm một góc tường chắn gió co rúc vào. Trước mắt cũng không thăm dò tình hình đối phương nữa, chỉ có thể ở phía ngoài quan sát đợi chờ.

Lúc nửa đêm, Tả Đăng Phong phát hiện mấy tên lính Nhật từ cửa chính đi ra, hướng kỹ viện phía tây mà tới, vừa đi vừa nói những ngôn từ ô uế, không hỏi cũng biết là chúng đang tìm nữ nhân để phát tiết.

Khi bọn lính Nhật đi qua bên cạnh Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong liền muốn xuất thủ, trong nhóm này có một số tên đã từng tới Thanh Thủy quan, hơn nữa bọn chúng cũng không có mang theo súng. Nhưng cuối cùng Tả Đăng Phong vẫn nhịn lại mà không hành động. Bởi vì lúc trước, tên trung niên tăng nhân là từ thành Tế Nam đến huyện Văn Đăng, chứng tỏ trong thành Tế Nam còn có những cao thủ khác. Giết những tên lính Nhật này rất đơn giản, nhưng sau khi giết bọn chúng ắt sẽ đả thảo kinh xà, nếu chúng đóng cửa không ra còn dễ nói, vạn nhất có cao thủ tìm tới, lấy đạo pháp mèo quào trước mắt của mình thì rất khó có kết quả tốt đẹp gì.

Tả Đăng Phong vẫn ở góc tường co rúc chờ đợi, lúc này mặc dù đã đầu mùa xuân, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Tả Đăng Phong chỉ có thể vận chuyển linh khí chống đỡ cái lạnh, đến hừng sáng trời lại đổ tuyết nhẹ, trong lúc Tả Đăng Phong muốn đứng dậy hoạt động cho ấm áp thân thể, thì từ đàng xa đang đi tới một tên lính Nhật, cầm súng chĩa vào Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong thấy thế lập tức trợn tròn cặp mắt, định xuất thủ. Kết quả phát hiện tên lính chỉ hét lớn nói: “Đi chỗ khác, không đi, giết chết.”

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ không thể làm khác hơn là đứng lên rời đi, nhìn lại nơi này đúng là lính Nhật phòng thủ hết sức nghiêm mật, ngay cả tên ăn mày cũng không được lảng vảng đến gần.

Sau khi rời khỏi góc tường, Tả Đăng Phong không có nơi nào để đi, nếu như lại từ gần đó mà quan sát tiếp, bọn lính Nhật nhất định sẽ sinh nghi, nhưng nếu ở quá xa, cũng không thể nào quan sát được tình hình của quân Nhật.

Tả Đăng Phong bồi hồi ở đầu đường, tìm kiếm khắp nơi xem có nơi nào để ẩn thân không, nhưng mà chung quanh lại không có nơi nào bí mật, hơn nữa lại không có bất kì kiến trúc nào cao.

Trong khi Tả Đăng Phong đang hết sức khó xử, hắn lại đột nhiên nhớ lại trên đường phố kỹ viện có một ngôi nhà lầu cũ nát, nghĩ đến đây hắn liền bước nhanh tới con đường phía tây của doanh trại 1875, lúc này trên đường phố không có ai, vô cùng an tĩnh.

Ngôi nhà lầu cũ nát này nằm ở sườn bắc con đường, từ nơi này có thể đại khái thấy được tình hình bên trong doanh trại 1875, mặc dù góc độ nhìn không phải vô cùng tốt, nhưng cũng chấp nhận được, nếu như có nơi tốt để ngắm nhìn, lính Nhật ắt sẽ không để loại địa phương như vậy tồn tại.

Nhìn những bộ quần áo treo bên ngoài ngôi nhà cũ nát này, xem ra nơi này chính là nơi các cô gái đứng đường ở, điều này làm cho Tả Đăng Phong âm thầm cau mày, cổ ngữ có nói: “phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe”. Nếu như mình đã vào nơi này thì nhìn thì có thể không nhìn, nhưng nghe thì nhất định sẽ nghe được. Nhưng những điều này chỉ là thứ yếu, quan trọng là những cô gái này nhân phẩm không đáng tin cậy, lỡ đâu mật báo bán rẻ hắn thì làm sao.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lắc đầu rời đi, nhân phẩm mà tốt thì đâu có đi làm gái đứng đường.

Đi dạo xung quanh hai vòng, Tả Đăng Phong lại trở lại, chỉ có nơi này là địa điểm tốt nhất, những nơi khác, căn bản là không nhìn thấy được tình hình trong tiểu lầu.

Tình hình ở trước mặt Tả Đăng Phong rất nghiêm trọng, hắn không thể từng bước từng bước mà đánh giết những tên quỷ kia, làm vậy sẽ khiến quỷ tử có phòng bị, muốn ra tay phải giải quyết duy nhất một lần, muốn vậy thì phải minh bạch tình hình nơi đây mà vạch ra kế hoạch tương ứng. Cho nên vô luận như thế nào, hắn cũng phải từ nơi này mà tiến hành quan sát một thời gian ngắn.

Ban ngày, các cô gái đứng đường không ra khỏi cửa, màn đêm buông xuống, các cô lại ùa ra. Lúc ban ngày Tả Đăng Phong nhìn thấy trong phòng kia có một nữ nhân, đó là một nữ nhân tầm bốn mươi tuổi, đợi cô ta đi ra, Tả Đăng Phong chặn lại.

Chuyện phòng the quá độ sẽ làm nữ nhân nhanh chóng già yếu, nữ nhân trước mắt này có thể không tới bốn mươi tuổi, nhưng trên mặt đã có vết nhăn.

Tả Đăng Phong chưa từng trải qua loại chuyện này, nên khi tiến đến lại khẩn trương nói không ra lời. Nữ nhân kia thấy thế rất nghi ngờ, cau mày đánh giá Tả Đăng Phong.

“Tôi không phải loại người như vậy”. Tả Đăng Phong dưới sự khẩn trương khiến lời nói có chút lộn xộn.

“Anh không có tiền?” Trung niên nữ nhân lên tiếng cười nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy lắc đầu liên tục, thực tế thì hắn có tiền, nữ nhân nói hắn không có tiền là không đúng, vì vậy mà hắn lắc đầu. Bất quá, sau khi lắc đầu, hắn có cảm giác như là lắc đầu là biểu hiện không có tiền, cho nên lại gật đầu một cái. nhưng lại nghĩ là gật đầu cũng không đúng, giống như gật đầu là xác nhận nữ nhân nọ nói đúng.

“Ai, để tôi giúp anh lau súng bằng tay.” Nữ nhân kia lôi Tả Đăng Phong xoay người về phía chỗ tối

“Tôi có tiền, đi lên rồi nói chuyện.” Tả Đăng Phong tránh thoát tay nàng, từ trong túi quần móc ra một đồng đại dương bỏ vào tay cô ta. Cô ta cười cười cầm lấy đồng đại dương rồi hóng tai nghe âm phát ra, sau đó liền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Nàng đã xác định đồng đại dương là đồ thật.

“Tôi không có tiền lẻ, nhưng tôi có thể cho cô nhiều hơn gấp mấy lần.” Cô gái nắm thật chặt đồng đại dương trong tay. Một đồng đại dương tương đương với một trăm xu, một đêm nàng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Dẫn tôi lên phòng cô.” Tả Đăng Phong gật đầu nói.

Cô gái nghe vậy lia lịa gật đầu, cầm đồng đại dương cất kỹ rồi xoay người lên lầu. Tả Đăng Phong cau mày vài lần, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi theo..

* Lời tác giả: Chi quân đội số 1875 là sự thật lịch sử, phố kỹ viện bên con đường phía tây cũng là sự thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK