Chương 137: Tiến vào cốt tháp
Tả Đăng Phong thấy con cua đuổi tới, lòng thầm kêu khổ, cấp tốc chạy trốn trong hoàn cảnh lạ là chuyện vô vànguy hiểm, bởi vì không biết đường đi phía trước như thế nào, vừa phải đi tới vừa phải theo dõi tình huống sau lưng, muốn phân thân thực là rất khó.
Con cua quá lớn, di chuyển cực kỳ mau lẹ, địa đạo này nó đã đi qua vô số lần, đuổi theo rất nhanh, quơ cao cái càng cự đại, Tả Đăng Phong từng nhìn thấy cặp càng lợi hại của nó, đâu còn dám sơ sẩy, vội vàng ra sức vọt tới trước. Đến lúc này hắn rốt cục đã hiểu vì sao Thiết Hài luôn kêu đau nhưng vẫn cứ phải nhảy lên cao không ngừng, bởi vì thói quen lăng không trong nhiều năm của người tu đạo rất là khó bỏ, mắt lại thấy nguy hiểm nên lại càng theo bản năng nhảy lấy đà để lướt trước, nên một khi nhảy lấy đà nhất định sẽ tông vào trần động.
Bị tông một cú, mắt Tả Đăng Phong tóe đầy sao, vội nhào xuống lăn tránh thoát cái càng to, rồi đứng bật dậy nhào tới trước, vừa nhảy lên Tả Đăng Phong đã biết lại nguy rồi, lại quên ở đây không thể nhảy lấy đà, nhưng nhớ ra cũng đã chậm, trong trận pháp không thể trên không trung xoay người né tránh, đành phải kiên trì lại phóng lên, lại tông ‘đông’ một phát.
"Đừng nhảy lên cao nữa." Ngọc Phất từ phía sau ngượng ngùng hô nhắc nhở. Con cua đã chạy vào, cô với Thiết Hài đương nhiên cũng đã theo vào.
Tả Đăng Phong thầm kêu khổ, thói quen này từ sau khi độ Thiên kiếp vẫn luôn dùng để di chuyển, trong lúc vội vàng rất khó từ bỏ, đành vừa kêu khổ, vừa bất tri bất giác lại nhảy lấy đà.
Được cái Tả Đăng Phong học hỏi nhanh hơn Thiết Hài, bị đụng trần ba cái thì đã nhớ được không thể nhảy lấy đà, nên ngưng thần hành khí cấp tốc chạy, thông đạo con cua đào ra rất sạch sẽ, chủ yếu là đất cát và thạch bích, không khí lại thanh thoát, chạy trốn trong đó không hề khó chịu, điều duy nhất khiếnTả Đăng Phong thấy khẩn trương chính là hai cái càng to ngay sau lưng, kẹp vào một cái là cả thạch bích cũng bị cắt ngọt cả một khối, nếu mà kẹp trúng hắn thì chỉ có nước tiêu đời.
Tả Đăng Phong chạy rất nhanh, nhưng con cua còn nhanh hơn, một là bước chân nó dài, hai là nó quen thuộc địa hình, nên xem ra trong vòng mười dặm nữa là Tả Đăng Phong sẽ gặp nguy hiểm.
Con cua được gọi là "Hoành hành tướng quân", trong khi di chuyển có thể đồng thời công kích cả phía trước lẫn phía sau, nên Ngọc Phất và Thiết Hài không dám liều lĩnh tới gần, mà thực ra bọn họ muốn tới gần cũng không được, vì con cua giống như một cỗ xe tăng lớn, căn bản không cần phòng thủ.
Bình thường đừng nói chạy mười dặm, dù có chạy cả trăm dặm Tả Đăng Phong cũng sẽ không đổ mồ hôi, nhưng lúc này hắn đã mồ hôi đầm đìa, đkhông phải vì nóng, mà là mồ hôi lạnh. Con cua luôn huy vũ hai cái kìm, mỗi lần kẹp xuống Tả Đăng Phong đều khó khăn lắm mới tránh thoát, vì tốc độ công kích quá nhanh, vượt xa tốc độ phản ứng của nhân thể, nếu đổi lại người thường chắc đã tiêu ngay từ đầu. Luyện Âm dương Sinh Tử Quyết tới cảnh giới chí tôn chỉ tương đương với cao thủ môn phái khác độ qua Thiên kiếp, nên tốc độ phản ứng nhanh của hắn chẳng cao hơn Thiết Hài hay Ngọc Phất, Thiết Hài bị con cua truy chật vật không chịu nổi, hắn cũng không dễ hơn.
Vừa chạy Tả Đăng Phong vừa lo, con cua đã phát hiện ra hắn không dám nhảy lấy đà, nên phương vị công kích càng lúc càng xuống phía dưới, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn hắn sẽ bị đập trúng.
"Thập Tam, đi tiểu nhanh lên." Tả Đăng Phong dưới tình thế cấp bách hô lớn, lúc con cua phi tốc độ, Thập Tam vẫn luôn ở trên lưng nó.
Thập Tam nghe thấy tiếng la của Tả Đăng Phong, nhưng nó không tiểu, vì khi con cua di động, cả thân thể nó cũng kịch liệt lắc lư, là người mà bị lắc lư như vậy còn tiểu không được, huống chi mèo. Bởi vậy tuy Thập Tam nghe thấy Tả Đăng Phong la, nhưng không đi tiểu ngay, mà ngó khắp trên mình con của tìm chỗ, nhưng tìm không ra, vì chỗ nào cũng có lớp giáp xác, không có chỗ ra tay.
Nhưng ngay lúc này, con cua lại quơ cái càng đánh tới, lần này nó quơ rất thấp, lại quơ từ sau tới trước quét ngang ra, Tả Đăng Phong không thể thoát khỏi phạm vi công kích, chỉ có thể nhảy lên lấy đà tránh né, nhưng hắn biết nếu nhảy lên sẽ lại bị tông vào đá mà rơi xuống, rơi ngay vào cái càng đang mở ra chờ đợi kia, nhưng mà nếu không nhảy lên tránh, cũng sẽ bị cái càng cắp trúng. Nhảy là hạ sách. Không nhảy lên cũng là hạ sách.
"ĐM mày!" Tả Đăng Phong giận dữ mắng, đã đến lúc sinh tử, hắn không tránh không né, mà xoay người lại đối mặt với con cua, phóng ra Huyền Âm chân khí. Khí lạnh đột ngột bắn tới quả nhiên làm cho con cua dừng hành động lại một chút, Tả Đăng Phong nhân cơ hội lách mình ra.
"Sớm biết mày sợ cái này, lão tử đâu cần phải chạy." Vừa thấy thứ này e ngại Huyền Âm chân khí, trong lòng Tả Đăng Phong vui vẻ, lập tức chuyển thủ thành công, Huyền Âm chân khí liên tiếp phóng ra, khí lạnh ngập tràn, con cua cử động càng thêm chậm chạp, Ngọc Phất vàThiết Hài thấy thế lập tức vọt lên, ba người hợp lực vây công con cua.
"Nó phun ra bọt có độc, mau làm đông cứng miệng nó." Ngọc Phất là cao thủ dùng độc, lập tức nhìn ra độc của con cua là từ khoang miệng của nó.
Tả Đăng Phong nãy giờ bị nó truy đuổi, đã sớm ghi hận trong lòng, lập tức xông tới, phóng Huyền Âm chân khí, tận lực muốn đóng băng bộ mặt và hai mắt con cua.
"Làm mù mắt nó!" Tả Đăng Phong vừa xuất chưởng đóng băng vừa quát to với Ngọc Phất, Huyền Âm chân khí làm cho hai mắt của con cua cứng giòn, công kích lúc này chính là cơ hội nghìn năm.
"Không thể làm mù nó được, nếu không nó sẽ làm sập thông đạo, chúng ta đều bị nhốt." Ngọc Phất vọt tới đưa cho Tả Đăng Phong một viên thuốc màu trắng, "Giải Độc Đan này chống đỡ không được lâu, chúng ta phải nhanh lên."
"Vì sao không cho tôi nữa?" Thiết Hài dừng công kích, đi qua giơ tay đòi.
"Tôi không trúng độc." Tả Đăng Phong khoát tay không nhận Giải Độc Đan, âm dương Sinh Tử Quyết có thể bảo vệ bản thân.
"Đi, đi vào trước." Ngọc Phất trở tay đưa viên thuốc cho Thiết Hài.
"Không đi, phải giết nó trước, nó đã bị ăn đau, nếu chúng ta đi vào không chừng nó sẽ đánh sập thông đạo ngay." Tả Đăng Phong lắc đầu, hiện giờ con cua tuy cử động chậm chạp, nhưng nhiệt độ trong sơn động rất cao, nó sẽ khôi phục lại rất nhanh.
"Tới đây, lật ngược nó xuống." Ngọc Phất vẫy tay với hai người.
Tả Đăng Phong và Thiết Hài lập tức cùng phóng linh khí kích thẳng vào bụng con cua, ba người đều là cao thủ vượt qua thiên kiếp, đều có lực bạt ngàn cân.
Con cua lật nhào, Thập Tam nhảy xuống chạy tới bên cạnh Tả Đăng Phong, nét mặt rất phong phú, Tả Đăng Phong nhìn kỹ, thấy nó có vẻ xấu hổ, nhưng Tả Đăng Phong không giận nó, vì căn cứ theo suy đoán mười hai địa chi đều có một con độc vật lợi hại bảo vệ, thì Thập Tam cũng rất có thể có một con vật thần bí thủ hộ, chứ bản thân nó cũng không phải nhân vật Đẩu tranh anh dũng gì.
"Đi thôi." Ngọc Phất xoay người giục.
"Như vậy chưa được, con cua có thể lật lại." Tả Đăng Phong nói. Ngọc Phất ít tiếp xúc với cua, nên không biết khả năng của chúng.
"Vậy làm sao bây giờ?" Ngọc Phất cau mày.
"Bẻ chân nó đi là được rồi, A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai." Thiết Hài nhịn không được hiến kế, nhưng sau khi nói xong liền phát hiện chiêu này quá độc hại, vội vàng niệm Phật hiệu tự chuộc lỗi.
Tả Đăng Phong bước tới, phóng Huyền Âm chân khí, đóng băng phần ngay dưới khoeo chân con cua, thường xuyên ăn cua, hắn biết rõ chỗ nào dễ bẻ.
"Tới đây, giúp tôi một tay." Tả Đăng Phong đóng băng xong, kêu hai người kia. Ba người hợp lực ôm lấy cái chân cua to như cọc gỗ lay động, rung lắc không ngừng.
"Không được." Ngọc Phất buông tay lùi lại. Cô là phụ nữ, đứng cùng hai tên đàn ông bẻ chân cua trông rất là bất nhã.
"Mượn tấm kim giáp che tay của người đi." Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới một thứ.
"Kim giáp phải do cương thi đeo mới tạo ra lực lớn, tôi thường chỉ dùng làm giáp hộ thân thôi, không đủ làm nó bị thương được." Ngọc Phất lắc đầu.
"Thử một chút." Tả Đăng Phong giục.
Ngọc Phất vung tay giơ kim giáp, năm ngón tay chém cái chân bị đóng băng của con cua, một màn quái dị xuất hiện, cái chân cua đứt hẳn ra. Ngọc Phất thấy thế ngạc nhiên, tiếp tục ra tay, chặt đứt hết cả tám cái chân và hai cái càng.
"Sao có thể như vậy?" Ngọc Phất ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.
"Kim giáp hộ thân của người làm bằng thứ kim loại rất là quái dị. Thần Châu Phái nằm ngay ở chỗ con khỉ cửu dương, nên rất có thể trưởng bối Thần Châu Phái đã dùng kim loại do con khỉ cửu dương sinh ra để làm kim giáp, nhưng cho dù kim loại đó không phải do con khỉ cửu dương sinh ra, thì vì con khỉ cửu dương ở chung với người lâu như vậy, cũng làm cho kim giáp thay đổi. Dương tính kim hầu và âm tính kim kê khắc lẫn nhau, kim loại do chúng sinh ra cũng tương khắc, nên kim giáp có thể chém đứt chân cua." Tả Đăng Phong giải thích.
" Lý vạn vật tương sinh tương khắc chỗ nào cũng có, chúng ta thật là sơ sót." Ngọc Phất phất tay, thu hồi kim giáp.
"Đừng nói nữa, đi nhanh đi." Thiết Hài ở bên nghe thấy chẳng có gì thú vị, liền thúc giục. Lão ghét nhất cái không gian kín mít này, làm lão liên tưởng tới sơn động diện bích của Thiếu Lâm tự.
Hai người xoay người bước đi, đi dưới mặt đất rất khó tính toán được cự ly, nhưng được cái càng đi tới, mặt đất càng khô ráo, chứng tỏ kim kê chạy ra kim tháp đã rất lâu rồi, trước khi thoát nước, thủy đạo đã khô cạn.
Ước chừng sau nửa canh giờ, thông đạo cũng tới điểm cuối, phía trên xuất hiện một cửa hang tròn khoảng một trượng vuông, không cần nghĩ cũng biết, nơi này chính là bên dưới kim tháp.
Tả Đăng Phong ngưng thần cảm nhận, không cảm giác được sự tồn tại của kim kê, nhưng hắn cũng cảm thấy bên trên không có nguy hiểm gì cả.
"Tôi lên trước." Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam nhảy lên trên, tiến nhập kim tháp.
Ngọc Phất lo an nguy của hắn nên nhảy lên theo, Thiết Hài đã sớm nghẹn quá sức đương nhiên cũng không chịu ở lại.
Bên trong kim tháp rất rộng rãi, có hình tam giác, mỗi chiều dài khoảng năm dặm, từ nam tới bắc dài ba dặm, cao hơn ba mươi mễ, mé đông có cầu thang đi thông lên trên, tầng này có rất nhiều xương cốt, theo kích thước thì tất cả đều là xương cốt Cự Nhân, cái nào cũng có ánh vàng.
"Đây là một ngôi mộ à?" Ngọc Phất quay đầu nhìn Tả Đăng Phong.
"Cả thành cổ không có nơi Tế Tự, nên chỗ này chắc chắn là tế đàn." Tả Đăng Phong nhặt mấy khúc xương đùi, bố trí một cái Chướng Nhãn Pháp đơn giản ngay ở cửa hang, để kim kê không thể chạy thoát bằng lối này nữa.
"Kim tháp cao hơn bảy mươi trượng, tầng này cao mười trượng, nếu không lầm thì bên trên còn sáu tầng nữa." Ngọc Phất ngẩng đầu tính.
"Đi lên."
…