Chương 197: Thập Tam thái tử
Tả Đăng Phong đã từng lựa chọn, làm việc nghĩa không chùn bước, tận lực cứu sống Vu Tâm Ngữ, trả lại nội đan cho Thập Tam, đây không phải là một lựa chọn thoải mái đối với hắn, nhưng giúp hắn không thẹn với Thập Tam, bây giờ đến phiên Thập Tam làm lựa chọn, thời gian Thập Tam quyết định lâu hơn Tả Đăng Phong nhiều, nó do dự là vì quyết định này sẽ ảnh hướng đến vận mệnh ngày sau của nó, nội đan hao hết đồng nghĩa nó sẽ vĩnh viễn mất đi năng lực khống chế Kim Long.
Thập Tam rất rõ ràng điểm này, nhưng nó vẫn lựa chọn đi theo Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong có ân cứu mạng, lại chưa bao giờ coi nó là súc sinh, chủ nhân như vậy đáng giá một lòng trung thành đi theo, nên nó mới triệu ngự Kim Long, một là lại được ngự Kim Long, phong vân một cõi, phát ra thần uy hùng bá thiên hạ, hai là tự hao hết nội đan, tự tuyệt đường lui, vĩnh viễn đi theo trung thành.
Thập Tam đứng ở bên vách núi, Tả Đăng Phong và Vu Tâm Ngữ lùi sau ba trượng, Kim Long ở bên ngoài lá chắn lắc người vẫy đuôi, rõ ràng nó đã ở dưới sông băng ngủ đông, ở ẩn rất nhiều năm.
"Ngũ trảo kim long chính là vương giả của loài rồng, không ngờ Thập Tam lại diễn sinh ra được ngũ trảo kim long." Ngọc Phất nhìn kim long uốn lượn bên ngoài lá chắn, cảm thán.
"Tuy tôi đoán ra, nhưng vẫn không thể tin được." Tả Đăng Phong lắc đầu, mười hai địa chi chính là Linh Thú do đối ứng khôn chúc linh khí mà sinh, có năng lực thay đổi địa khí, trong mười hai địa chi có long tồn tại, có thể khắc chế Thiên Long bình thường đương nhiên chỉ có ngũ trảo kim long, nhưng Thập Tam từ hồi đi theo hắn chưa bao giờ hiển lộ chỗ nào đặc dị, lúc đuổi theo con khỉ cửu dương nhảy lên trên mái nhà, đi tiểu trên đầu cương thi, nửa đêm trở dậy cắn Tử Thử, mấy hành vi này đều rất vô lại, Tả Đăng Phong rất khó tưởng tượng một con mèo như vậy lại có thể khống chế Kim Long, cảm giác giống như làm bạn với một thiên tử áo vải, sớm chiều ở chung lại không biết hắn là ngôi cửu ngũ.
Con Kim Long đột nhiên đập đuôi một lên lá chắn linh khí, động tác không nhanh, chính là mang ý thử, chứ chưa phải công kích.
Lá chắn linh khí sinh ra phản lực, bắn đuôi rồng to tướng ra ngoài, Kim Long đã thử ra uy lực lá chắn linh khí, cũng không nóng lòng xông tới công kích lá chắn, mà ở giữa không trung xoay quanh, hứng ánh mặt trời giữa các khe hở của tầng mây, ôn huyết nhu thân, súc uy đọng thế.
Tả Đăng Phong cầm lấy viên đá Ngọc Phất lấy trong lỗ hổng của động, màu và đường vân của phiến đá giống hệt nham thạch sườn núi, không hỏi cũng biết đạo nhân lấy tài liệu ngay tại chỗ mài gọt mà thành, phiến đá có hình tròn, to cỡ la bàn, trên mặt có dấu vết khắc chữ viết, khác với văn tự thường khắc trên bi văn, văn tự trên phiến đá cực kỳ mượt mà, không giống như đang khắc trên đá, mà cứ như đang viết trên giấy mềm mượt mà, đường nét, móc vuốt rất trôi chảy, vô cùng lưu loát.
Chỉ có một mặt của phiến đá có chữ viết, chữ viết không nhiều, chỉ hơn trăm chữ, kể lại thân phận của đạo nhân, nguyên văn như sau, "Thừa càn ứng thế, mông khôn sắp tàn lụi, gửi hàn Linh Địa, ẩm lộ cơm gió, lòng mang một nhân, hưởng thọ thiên vài, hóa ban thân tại hình người, đủ tam hồn tại thần phủ, tăng Thiên Khu tại trái phải, tụ linh khí tại hải đình, hóa thân chi nhật mông sư dạ sông tan băng, thu nhận sử dụng Đông Hải, thụ dùng bí pháp bảy thực, dâng hương rửa tay, không di Thiên Ân, một kỷ công thành, thân thể chứng đạo, Tuyết Huyền Tử di tự."
"Gì thế?" Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong xem phiến đá cứ chau mày, nghi hoặc hỏi.
"Chị tự xem đi." Tả Đăng Phong đưa phiến đá cho Ngọc Phất.
"Mấy chữ này tôi không biết hết. " Ngọc Phất lắc đầu, chữ viết này lai giữa giáp cốt văn và chữ tượng hình, Ngọc Phất chỉ có thể nhận ra một nửa.
"Lão đạo này đạo hiệu là Tuyết Huyền chân nhân, là ngoại tộc tu đạo, bản thể là một con báo tuyết, chữ viết trên phiến đá chắc là móng vuốt của ông ta khắc lên." Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy Kim Long vẫn còn đang uốn lượn tụ thế.
"Báo tuyết." Ngọc Phất không quá kinh ngạc, trong Tiệt Giáo không thiếu người tu đạo ngoại tộc, đây là chuyện người trong Đạo Môn đều biết, nhưng có lẽ khi Tiệt Giáo tiêu vong, những người tu đạo ngoại tộc cũng theo tuyệt tích.
"Theo tôi biết, Cổ Ngữ có nghĩa rất rộng, lý giải phải cẩn thận, từ 'Ban thân' vừa để chỉ cọp vừa chỉ báo, ở đây không có cọp, báo tuyết lại không thiếu, Tuyết Huyền chân nhân từ khi biến thành hình người đến khi thân thể phi thăng tổng cộng trải qua mười hai năm, chứng hẳn là thiên tiên vị." Tả Đăng Phong nói.
"Rõ ràng từ lâu tiên nhân không hề quay lại đây, chuyện tu đạo thành tiên đã trở thành truyền thuyết, trên này không nói chuyện ông ấy có đấu pháp với Khương Tử Nha." Ngọc Phất nói.
"Không có, lời lẽ trên này rất đường hoàng rõ ràng. " Tả Đăng Phong đáp, phiến đá này là do Tuyết Huyền chân nhân trước khi phi thăng lưu lại, đơn giản khái quát lại cuộc đời của mình, động cơ làm vậy rất đơn giản, chính là để cho thế nhân biết đã từng có một người như ông ta từng sống trên đời này.
"Xem tiếp này." Ngọc Phất đưa phiến đá còn lại cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cầm lấy nhìn, rồi bóp nát, kéo Ngọc Phất quay trở lại sơn động, để phiến đá thứ nhất trở về chỗ cũ, bên ngoài ngũ trảo kim long vẫy đuôi đánh vào lá chắn linh khí, một tiếng khí bạo nặng nề vang lên, gió núi bên ngoài ào ào thổi vào.
Tầng lá chắn linh khí này chắc chắn là do Tuyết Huyền chân nhân trước khi phi bài trí, nếu là Thanh Long bình thường tất nhiên không đủ sức đánh vỡ nó, ngũ trảo kim long là ngoại tộc trung đẳng cấp cao, có địa vị trên Thiên Đình, không thua kém phẩm cấp thiên tiên, nên mới có thể đánh vỡ lá chắn.
Lá chắn vừa vỡ, ngũ trảo kim long lập tức bay vào, Thập Tam nhảy lên đứng giữa hai sừng của nó, chân phải nhẹ nhàng vươn về trước, đạp lên chỗ thất khiếu của kim long, như tướng quân giục ngựa.
Thập Tam nhắm mắt lại, con Kim Long to tướng nguyên bản hung lệ cuồng bạo lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoãn phục tùng, đôi mắt rồng to cộ nhìn hai người Tả Đăng Phong và Ngọc Phất.
"Đi." Tả Đăng Phong kéo Ngọc Phất tới chỗ Kim Long, con kim long rõ ràng đang bị Thập Tam khống chế.
"Cậu muốn cưỡi Kim Long?" Ngọc Phất cực kỳ kinh ngạc, hai người ngay cả Giao Long cũng còn chưa thấy qua, nói chi là Thanh Long Kim Long, cự vật hung lệ uy nghiêm như thế, ai dám cưỡi?
"Tôi khiêng nó ba năm, cưỡi đồ của nó thì có sao đâu." Tả Đăng Phong kéo Ngọc Phất nhảy lên.
"Thập Tam, xuất phát." Tả Đăng Phong cao giọng, làm đàn ông trời sinh ai cũng khoái kích thích và mạo hiểm, cảm giác đạp lên Kim Long làm Tả Đăng Phong rất là hưng phấn, thử hỏi thiên hạ có mấy người may mắn được cưỡi ngũ trảo kim long?
Kim Long ngẩng đầu ngâm lên điếc tai, rời khỏi ngọn núi phóng lên trời, thẳng tắp bay lên không trung vạn trượng.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đều là người đã độ qua Thiên kiếp, hai chân có thể tự phóng ra linh khí quắp chặt vào Long Lân, nhưng vừa phóng linh khí ra họ biết cử động của mình là dư thừa, vì bản thân Kim Long đã tỏa ra cực kỳ lực hấp nhu hòa mà ổn định, giữ chặt hai người trên đầu mình.
Thời gian cách ngàn năm, lại ngự Kim Long, Thập Tam cực kỳ hưng phấn, nó vẫn luôn nhắm mắt không động, nhưng sự hưng phấn lại thông qua cử động của Kim Long biểu hiện ra, năm long trảo cự đại co ra duỗi vào ngắm nghía, ngự phong kéo mây, cấp tốc vọt lên cao.
Tuy tốc độ cực nhanh, nhưng quanh người con rồng lại không gió lạnh thổi tới, vì Kim Long khi di động tự phóng ra linh khí chống đỡ gió lạnh bên ngoài, giống với lá chắn linh khí của con người.
Thập Tam khống chế Kim Long bay lên xuyên thấu tầng mây, bên trên tầng mây mặt trời rực rỡ, vừa nhìn thấy, Thập Tam khống chế Kim Long bay về phía mặt trời, long ngâm âm vang ầm ĩ, thổ lộ sự bực mình suốt ba ngàn năm của nó, thể hiện sự uy nghiêm của huyết mạch Long Tộc.
"Thập Tam, xuống dưới tầng mây đi." Tả Đăng Phong nói khẽ, linh khí Kim Long phát ra không thể cách trở không khí, hai người ở trên tầng mây rất bị đè nén.
Kim Long vẫy đuôi lao xuống, tốc độ càng nhanh, như đang rơi rụng, loại cảm giác này làm Tả Đăng Phong càng thêm hưng phấn, nhịn không được cao giọng hoan hô, Ngọc Phất tuy đạo thuật huyền diệu, nhưng dù gì cũng là phụ nữ, cảm giác bị rơi làm cô rất sợ, ôm chặt lấy Tả Đăng Phong.
Kim Long thẳng tắp phóng xuống, bỏ tầng mây lại phía sau, cảnh vật bên dưới vù vù phóng to làm hai người tim đập thình thịch, hưng phấn và kích thích chưa bao giờ có.
Kim Long vẫn không ngừng lao xuống, Tả Đăng Phong cực kỳ tin tưởng Thập Tam, biết nó chỉ là muốn khoe khoang năng lực, mà sự thật cũng đúng như vậy, Kim Long vọt tới đỉnh núi Tuyết Sơn thì dừng lại, đuôi rồng vàng to tướng quét ngang qua đỉnh núi, mọi thứ trên đỉnh núi biến mất không còn sót lại chút gì, cả sơn động biến thành đất ngang, thể hiện ý nói "Lão tử sẽ không bao giờ trở lại."
Kim Long bay về hướng đông, tuy bay rất nhanh, nhưng yên tĩnh không gió, cực kỳ vững vàng.
"Còn không buông tay?" Tả Đăng Phong cười nói với Ngọc Phất.
Ngọc Phất giật mình, xấu hổ buông thả tay ra.
"Chị không muốn biết phiến đá bị tôi bóp vỡ viết gì à? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Tôi đọc lướt qua rồi, chỉ nhận biết mỗi khẩu quyết triệu ngự Long Hồn." Ngọc Phất đáp.
"Nửa khúc trên chính là thân phận của Thập Tam, long mạch Hoa Hạ nguyên ở núi Côn Luân, núi Côn Luân chính là khởi nguồn của long mạch, là vua của Kim Long, diễn sinh ra mười hai long mạch thái tử trải rộng khắp Thần Châu, tương ứng với mười hai Kim Long, chủ định long khí hoàng thất, quyết định giang sơn, nhưng chỉ phát triển tới mười hai là ngừng, long mạch thái tử sinh ra Thập Tam lẽ ra không thể xuất hiện, nhưng nó lại xuất hiện, hơn nữa khi vừa xuất hiện thì trời sinh tàn tật, Kim Long tam hồn không thể bám vào long thân, nhưng lại bị ảnh hưởng của Ngũ Hành Linh Địa, hai nhập lại, tạo thành hình." Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam.
"Thập Tam sở dĩ có thể khống chế Kim Long là vì trong người nó có ba hồn của Kim Long, chính là thái tử thứ mười ba của Chí Tôn Kim Long..."