Chương 210: Trộm lăng chi tặc
"Áo anh lại rách hết rồi, tiếc không mang kim chỉ theo, vá lại giúp anh. " Đằng Khi Anh Tử không biết mấy chữ 'Nhất định hết sức' của Tả Đăng Phong mang hàm ý khác.
"Cám ơn, cô bao nhiêu tuổi?" Tả Đăng Phong hỏi, hồi trước là hắn nói chuyện với Lâm Ngọc Linh chứ không phải Đằng Khi Anh Tử, nên hắn không biết tuổi thật của Đằng Khi Anh Tử.
Đằng Khi Anh Tử không trả lời, ở Nhật Bản, chỉ có người thân mới có thể hỏi tuổi phụ nữ, Tả Đăng Phong lại hỏi quá tùy tiện, không chút tôn trọng, nên cô không muốn trả lời.
"Thập Tam, đi, ra ngoài đi dạo." Tả Đăng Phong đứng dậy gọi Thập Tam, đi về phía đông.
Đằng Khi Anh Tử không đi theo, mà lấy đồ ăn nước uống bày ra, cô quyết định ở lại đây.
Tả Đăng Phong đến ngôi mộ ở phía nam, trời vừa mới vào đêm, trong bóng đêm Đằng Khi Chính Nam và hai ninja ngồi một bên, mười hai tên Nhật Bản thô thấp có tám tên cũng ngồi nghỉ, chỉ có bốn gã quơ xẻng đào đất, họ chọn đào ở phía tây mộ, nghiêng xuống dưới, mười hai người này chắc chắn đều là bộ đội công binh, hình thể khác hẳn với người thường, dáng người rất thấp, hai chân hơi ngắn, hông lớn eo thô, cánh tay to gấp đôi người thường.
Họ không có linh khí tu vi, đào toàn dùng khí lực bản thân, làm cho Tả Đăng Phong rốt cuộc biết được cái gì gọi là hiệu suất làm việc, trong lúc Tả Đăng Phong và Đằng Khi Anh Tử nói chuyện họ đã đào sâu xuống hai trượng, tám người ngồi nghỉ trên người không dính bùn đất, chứng tỏ hai trượng kia là do bốn người này đào ra.
Bốn người Nhật chuyên tâm đào đất, động tác rất có tiết tấu, mỗi một xẻng cắm xuống đều lút tới cán, động tác mau lẹ, phối hợp vô cùng ăn ý.
Bốn người đều không chảy một giọt mồ hôi, khiến Tả Đăng Phong thấy kỳ quặc, người lao động cật lực sao lại không có mồ hôi? Tả Đăng Phong chăm chú quan sát mạch máu ở cổ của họ, phát hiện tim họ không đập nhanh hơn bình thường, Tả Đăng Phong bừng tỉnh, mười hai công binh này rất có thể đã được bộ đội sinh hóa cải tạo, tiêm vào cơ thể một loại thuốc nào đó có thể tăng cường sức mạnh bản thân, hèn gì Đằng Khi không sợ bùn đất đào ra bị người ngoài nhìn thấy, thì ra hắn muốn đánh tốc chiến tốc thắng.
"Tả tiên sinh, trễ nhất sáng sớm mai chúng ta có thể đào tới mộ thất." Đằng Khi Chính Nam nói với Tả Đăng Phong.
"Điều kiện tiên quyết là các người không đào trúng ngay tường kim cương xây mộ." Tả Đăng Phong cười nhạt, địa đạo mấy công binh này đào ra rất khoa học, không phải hình tròn, mà có hình chữ nhật, rộng bốn xích, cao năm thước, kết cấu này có phòng ngừa nóc trên sụp xuống, giảm thời gian đào đến mức nhỏ nhất.
"Không có tường trộn gạo nếp đâu, Chu Triều chưa có thứ này." Đằng Khi Chính Nam lắc đầu.
Tường kim cương chính là tường trộn gạo nếp Đằng Khi Chính Nam vừa nói, thời cổ không có xi măng, người ta lấy gạo nếp trộn với vôi và cỏ dại trộn lẫn vào nhau v.v.. Phong kín phần mộ, khi chúng cứng lại, không khác gì xi măng, nhưng bền hơn xi măng. Xi măng nếu bị ngoại lực đánh vào sẽ bị nghiền nát, còn tường Kim Cương thì không, tường Kim Cương đến thời Tần triều mới xuất hiện, chứng tỏ Đằng Khi có một chút nghiên cứu về cổ mộ và lịch sử Trung Quốc.
Tả Đăng Phong không nói gì nữa, xoay người đi về hướng bắc, bây giờ nói cái gì cũng là dư thừa, không lâu nữa chân tướng sẽ được phơi bày.
Tả Đăng Phong đi tới ngôi mộ hướng bắc, hai ngôi mộ cách nhau hơn một trăm mễ, chiều cao tương đương nhau, hắn đi theo đường xây sẵn đi lên nóc ngôi mộ, theo dấu vết dẫm đạp trên đường, thì nơi này không thường xuyên có người đến.
Lên đến nóc, Tả Đăng Phong nhìn chung quanh, từ đây nhìn về phía tây nam, có thể nhìn thấy rõ ánh đèn trong thành Hàm Dương, ngưng thần cảm giác, phát hiện chung quanh không hề có tiếng hít thở hay tiếng bước chân của người đi đường, chỉ có côn trùng vỗ cánh kêu to và chim chóc trong rừng cây bách.
Tuy nhìn thấy ánh đèn, nghe thấy côn trùng kêu vang và tiếng chim, nhưng Tả Đăng Phong vẫn có cảm giác xung quanh tràn đầy tử khí, chính xác mà nói thì không phải là tử khí, vì chung quanh không có khí tức ác độc, nhưng hắn không thích nơi này, vừa đến là hắn muốn rời đi ngay, dù đi đâu cũng được, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác hoảng hốt như vậy, nhưng đến nơi đây loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, hắn tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết, từ khi độ quá Thiên kiếp tiến vào Chí Tôn chi cảnh hắn có thể nhờ vào trực giác phát hiện nguy hiểm tiềm ẩn, cảm giác muốn rời khỏi này chính là do Âm Dương Sinh Tử Quyết phát ra, đây là một loại bản năng xu cát tị hung được Âm Dương Sinh Tử Quyết phóng đại lên, bản năng nhắc nhở hắn phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Trầm ngâm rất lâu, Tả Đăng Phong đột nhiên nhận ra mình đang đứng trên mộ của người ta, đứng trên mộ người chết, quả thực là điềm xấu.
Tả Đăng Phong vội đi xuống, nhưng đi xuống rồi, cảm giác hoảng hốt không biến mất, mà còn nhắc hắn rời khỏi mau hơn.
Tuy không biết vấn đề ở chỗ nào, nhưng Tả Đăng Phong tự nhắc mình phải cẩn thận, sau khi đi vào lăng mộ phải mau chóng đưa bọn Đằng Khi Chính Nam vào chỗ chết, nhanh chóng rời khỏi vùng đất xấu này càng nhanh càng tốt.
Tả Đăng Phong không trở lại chỗ Đằng Khi Chính Nam đào móc, mà đi loanh quanh, hắn đang tìm vật tương ứng Ngũ Hành, chuẩn bị bày trận.
Phần lớn vàng mượn của Tôn Phụng Tiên đã đưa cho bà già kia rồi, phần còn lại bồi thường tổn thất cho những người ở cạnh nhà bán vàng mã bị hắn đốt, giờ chỉ còn một thỏi vàng, là vương giả của thuộc tính kim, đem đi bày trận có hiệu quả tốt nhất.
Nhánh cây bách to cỡ cổ tay, mộc khí sung túc, có thể dùng.
Trong thùng gỗ sau lưng l có rượu đế và nước trong, tuy rượu và nước đều là thuộc thủy trong Ngũ Hành, nhưng rượu có kiêm thuộc tính thổ và mộc, nên không thích hợp, trận này chủ yếu để đối phó Đằng Khi Chính Nam và hai ninja, phải làm cho chắc chắn, chỉ có thể dùng nước trong, nhưng lại không thể dùng đồ bằng nhôm để đựng, thích hợp nhất là đồ sứ và đồ gốm, nhưng bây giờ chưa có, phải đi tìm.
Vật biểu tượng tính hỏa tốt nhất là đá nham thạch, nhưng đương nhiên ở đây không có, đuốc thì dùng không được lâu, nên Tả Đăng Phong nghĩ tới mấy món đồ nướng khô của mình, bên trong chúng có tính nóng, ăn nhiều sẽ bị nóng bụng, có thể dùng được.
Thuộc tính thổ là dễ tìm nhất, nhưng khó dùng nhất, mé đông bắc lăng mộ Tả Đăng Phong tìm thấy một con sông nhỏ, hắn lấy cát trắng bên bờ sông, vì cát cũng thuộc thổ, chuyên tiết địa khí, thường xây mộ không ai dùng cát, mấy câu chuyện như bão cát phong bế mộ để vây mấy tên trộm mộ đều là bậy bạ.
Giờ chỉ còn thiếu đồ đựng bằng sứ hoặc gốm là có thể bày trận, trận pháp Ngũ Hành bày dưới mặt đất là thích hợp nhất, vì dưới mặt đất không có gió, đồ bày trận không bị thổi bay khỏi vị trí, nếu bày trên mặt đất, hắn sẽ chọn bày bát trận đồ, điểm chính của bát trận đồ là cách vận hành âm dương, hắn đã bắt chước điểm ấy, chế ra thành Ngũ Hành trận pháp, nên nếu nói khách quan hắn đương nhiên thích sử dụng Ngũ Hành trận pháp hơn.
Tiếp tục đi quanh, Tả Đăng Phong phát hiện khu vực đông nam có mấy cái kiến trúc nhỏ bằng gỗ, cao cỡ hai trượng, có hình lục giác, chắc là chỗ để vật cúng tế, trừ thú và bài vị bằng đá không tính, thì không còn kiến trúc nào khác, trừ hai đống đất, tất cả những thứ còn lại đều là sau này mới có, nên không có bất kỳ manh mối nào chứng minh hai đống đất này chôn vùi hai vị Chu Vương.
Đến 12h đêm, Tả Đăng Phong và Thập Tam trở về doanh địa.
"Anh trai tôi mời anh qua xem." Đằng Khi Anh Tử không nằm ngủ, mà ngồi canh đồ, nửa đêm trời lạnh, cô choàng một cái khăn, sợ bị người nhìn thấy, nên cô không nhóm lửa.
Tả Đăng Phong gật đầu, xoay người đi.
"Xin nhờ anh." Đằng Khi Anh Tử nói vọng theo.
Tả Đăng Phong gật đầu, không quay đầu lại.
Công binh vẫn đang đào, thông đạo đã rất dài, mười hai công binh chia làm hai tổ, một tổ nghỉ ngơi, tổ kia vừa đào vừa chuyển đất ra ngoài thông đạo, trải đều ra chung quanh, để người ngoài không phát hiện ra.
"Tả tiên sinh, chúng tôi không thấy tường trộn gạo nếp." Đằng Khi Chính Nam nói với Tả Đăng Phong, hai ninja ngồi cách đó không xa nhắm mắt đả tọa, chỉ có Đằng Khi Chính Nam đứng ở chỗ đốc công.
"Không có tường Kim Cương chứng tỏ đây có thể không phải lăng mộ Chu Triều, nhưng mày cứ chuẩn bị tinh thần đi, mộ có thể sụp đấy. " Tả Đăng Phong gật đầu.
"Sao anh nói như vậy?" Đằng Khi Chính Nam ngờ vực.
"Tường kim cương có hai tác dụng, một là bảo vệ, hai là chống đỡ phần trên của mộ, nếu không có nó, phần trên của mộ nhiều đất đá quá, quá nặng, sẽ đổ sập. " Tả Đăng Phong nói.
"Ra vậy, cảm ơn Tả tiên sinh chỉ giáo." Đằng Khi Chính Nam bắt ngay lấy cơ hội kéo gần quan hệ giữa hai người.
Tả Đăng Phong nhướng mắt nhìn hắn, đi sang một bên ngồi xuống, mộ trống thường phải đào vào rất sâu, còn mộ có nấm mồ thì không phải đào sâu, vì bản thân nấm mồ đã có tác dụng tự bảo vệ.
Với tốc độ này, đến mờ sáng chắc là sẽ đào tới trong mộ...