Chương 167: Nơi cất giấu dưới đáy sông
Ngọc Phất không cản được Tả Đăng Phong, cô chỉ có thể quan tâm hắn, nhưng không thể ngăn cản hắn xông vào nguy hiểm vì người đàn bà của mình.
Nếu nhảy vào sông quá mạnh, sẽ làm con rắn mối khổng lồ cảm nhận được, nên Tả Đăng Phong từ bờ sông bước dần vào trong nước, cái lạnh của nước sông làm hắn giật mình, con sông sâu không thấy đáy, nước sông lại lạnh như băng, âm trầm, nguy hiểm, làm hắn vô cùng sợ hãi.
Người ta có dũng khí và nghị lực là vì có lòng tin, Tả Đăng Phong trong lòng có niềm tin, như niềm tin này không phải từ người sống, mà là dành cho người chết.
"Tâm Ngữ, anh sợ, nhưng vì ngươi anh không được sợ." Tả Đăng Phong cắn răng tự động viên mình lặn xuống.
Địa thế khu vực này khác với những chỗ khác, bờ sông không dốc, dòng sông sâu không thấy đáy, nước sông chứa nhiều cát, đục ngầu, tầm nhìn cực ngắn, trừ ánh sáng bóng loáng của những khe đá, Tả Đăng Phong không còn nhìn thấy gì khác, chỉ có thể dùng trực giác đến cảm giác chung quanh và cảm nhận nguy hiểm.
Nhưng Tả Đăng Phong không ngờ lặn không lâu đã xuống tới đáy sông, tuy hắn không biết mình lặn xuống sâu bao nhiêu, nhưng hắn nghĩ không quá một trăm mễ, đến đáy sông vẫn không nhìn rõ được cái gì, chỉ có thể bằng vào cảm giác xác định được con rắn đang cách hắn hai dặm ở phía nam.
Đáy sông địa thế bằng phẳng, toàn là cát, hơn 10' sau Tả Đăng Phong mơ hồ nhìn thấy con rắn đang đào cát rất nhanh.
Thấy rõ vị trí và cử động của nó, Tả Đăng Phong lập tức nổi lên, lăng không lướt trở về đỉnh núi, Ngọc Phất và Thập Tam đang đứng ở đó nhìn xuống.
"Thế nào?" Ngọc Phất thấy hắn trở về như trút được gánh nặng, vẻ mặt của cô và Thập Tam khiến Tả Đăng Phong cảm nhận được sự quan tâm của người thân.
"Đáy sông đều là cát, vách trầm tích rất cứng, nó đang đào cát ở góc phía nam." Tả Đăng Phong nhìn thoáng qua đống lửa cách đó không xa, tuy nhóm lửa là Thiết Hài, nhưng chắc chắn là ý của Ngọc Phất, Thiết Hài không chu đáo như vậy.
"Phía dưới có hang động nào không?" Ngọc Phất giúp Tả Đăng Phong tháo trang bị lặn.
"Không có." Tả Đăng Phong lắc đầu, đỉnh núi có gió, vừa ra khỏi nước càng thêm lạnh, hắn tháo bình khí xong lập tức tới bên đống lửa, Thiết Hài đưa qua bình rượu, Tả Đăng Phong nhận lấy uống vài ngụm.
"Theo cậu tình hình dưới đó là thế nào? " Ngọc Phất không đi theo tới đống lửa, mà đứng tại chỗ nhìn xuống nước.
"Tôi nghĩ nó đang mở rộng lòng sông, chắc là có lợi cho chúng ta." Tả Đăng Phong vận linh khí, cộng với sức nóng của đống lửa hong khô quần áo.
Ngọc Phất không hỏi thêm, không lâu sau, quần áo đã được hong khô, Tả Đăng Phong đi giày mặc quần áo, sau đó sai Thiết Hài ra ngoài tìm củi khô, tăng lửa nấu cơm.
"Kể cho tôi nghe tình hình dưới đó." Ngọc Phất nói.
"Bên dưới xung quanh đều là vách đá bóng nhẵn, tôi nghĩ chắc là do con người làm ra, đáy sông rất bằng phẳng, đều là cát, con rắn đang ở góc phía nam đào xuống, rất có thể ở đó có một thủy đạo." Tả Đăng Phong trả lời.
"Nói tiếp đi." Ngọc Phất giục.
"Tôi nghi dưới đáy sông lúc trước hẳn là có kiến trúc, chỉ có điều bị bùn cát che mất, con rắn đào mở thủy đạo có thể chính là để cho bùn đất chảy xuống." Tả Đăng Phong nói một lèo.
"Rất có thể." Ngọc Phất gật đầu, cô có thể cảm nhận được vị trí con rắn, chỗ nó đang ở là vị trí tốt nhất để làm thủy đạo, chỗ này nước sông chảy êm ả, quả thực rất dễ đọng bùn cát.
"Dưới bùn cát chắc chắn có cái gì đó, đợi nước sông cạn chúng ta biết ngay." Tả Đăng Phong nói tiếp.
"Cậu có nghĩ địa chi ở ngay dưới này không?" Ngọc Phất hỏi.
"Rất có khả năng, dù sao con rắn này là do nó diễn sinh ra, nhưng tôi ở dưới đáy sông không cảm giác được sự hiện hữu của nó." Tả Đăng Phong lắc đầu.
Ngọc Phất không nói gì nữa, hiện tại đoán gì cũng vô nghĩa, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
"Để tôi canh chừng, chị nghỉ một lát. " Tả Đăng Phong đến cạnh Ngọc Phất.
Ngọc Phất khoát tay, đột nhiên chỉ xuống nước, "Nó nổi lên."
Tả Đăng Phong cúi xuống, quả nhiên thấy con rắn mối đang nổi lên, nhưng rất nhanh lại lặn trở xuống, thằn lằn và rắn đều thở bằng phổi, chắc chắn là nó vừa ngoi lên để thở.
"Đừng đứng ở đây, coi chừng nó thấy." Tả Đăng Phong kéo tay Ngọc Phất, hành động này là vô ý thức, nhưng cánh tay mảnh mai mềm mại của Ngọc Phất làm hắn thấy rung động, nên vội rút tay trở về.
Đến sáng, chỉ có Thiết Hài và Tả Đăng Phong ăn điểm tâm, Tả Đăng Phong không xới cơm cho Ngọc Phất, mà để cô ăn lương khô, vì nước ở đây không sạch.
Ăn xong, Thiết Hài và Thập Tam chơi với nhau, hòa thượng điên đang tập làm bảo mẫu, làm việc lặt vặt, kiêm cả khuân vác, chịu bỏ công sức, bốn việc đều kham, không chỉ Tả Đăng Phong và Ngọc Phất, cả Thập Tam cũng càng lúc càng yêu mến hắn, Thiết Hài thấy Thập Tam thích mình thì vui lắm, giở đủ trò nịnh nọt Thập Tam, nhưng dù lão có cố gắng thế nào thì đến tối Thập Tam cũng chạy tới với Tả Đăng Phong.
"Cậu cười cái gì?" Ngọc Phất hỏi.
"May là lão không có con, nếu không chắc coi nó thành trời." Tả Đăng Phong chỉ Thiết Hài đang khiêng Thập Tam đi chơi, Thiết Hài rất nuông chiều Thập Tam, có thể khiêng sẽ tuyệt đối không để nó đi bộ.
"Bản tính làm cha, ai cũng có. " Ngọc Phất gật đầu, người đàn ông nào có trách nhiệm trong lòng cũng đều có bản tính làm cha, Thiết Hài dù là tăng nhân, nhưng trong xương vẫn có bản tính ấy, vì nó và nhân tính có liên quan chặt chẽ với nhau, đấy là nguyên nhân vì sao lão thích những con vật nhỏ.
"Thực không nghĩ ra sao ông ấy lại đi làm hòa thượng." Tả Đăng Phong bĩu môi.
"Cậu có thích con không?" Ngọc Phất hỏi.
"Có, không, không có, quá ồn ào." Tả Đăng Phong không thu hồi nét cười.
"Đổi ý dễ dàng quá nhỉ. " Ngọc Phất cười, nụ cười trên mặt Tả Đăng Phong rất chân thành, chứng tỏ hắn rất thích có con, chỉ là hắn không dám thừa nhận mà thôi.
"Không đổi ý thì biết làm sao." Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.
"Chuyện đã qua ba năm, cậu chưa bao giờ nghĩ bắt đầu lại hay sao?" Ngọc Phất thở dài, trước đây cô đã từng nói về chuyện này với Tả Đăng Phong, hôm nay nhắc lại là vì cô thấy Tả Đăng Phong có chút đánh mất lý trí, vì cứu sống Vu Tâm Ngữ mà ngay cả mạng sống hắn cũng không màng, như việc vừa rồi chẳng hạn, có khác gì là đi tìm chết.
"Nếu tôi kiếm đủ sáu âm nội đan mà không cứu sống được cô ấy, tôi sẽ bắt đầu lại, lúc ấy cũng chẳng ai nói được Tả Đăng Phong tôi bạc tình bạc nghĩa." Tả Đăng Phong bình tĩnh trả lời.
"Nha." Ngọc Phất nghi hoặc, những lời này không phải ngữ khí và thái độ Tả Đăng Phong thường dùng, nên cô nghĩ hẳn hắn vẫn chưa nói hết.
"Nhưng tôi tự gây khó dễ cho mình trong việc này, lúc nhìn thấy vết thương trên cổ cô ấy ào ào chảy máu, chảy đến khi nhỏ giọt rồi ngừng chảy, cảnh tượng ấy tôi không bao giờ quên được." Tả Đăng Phong cười yếu ớt, hắn đang rất muốn khóc, nhưng hắn không dám, vì một khi bắt đầu khóc, sẽ không thể dừng lại được, hắn không muốn để Ngọc Phất thấy sự yếu ớt của mình.
"Người bình thường mất đi một nửa máu là không thể nào cử động được nữa, cô ấy quả là người mạnh mẽ, có thể nghị lực kiên trì tới lúc cuối cùng." Ngọc Phất nhẹ giọng đáp lại, những lời này đều là lời thật trong lòng, nhưng cô nói ra là có dụng ý, một cô gái thông minh nếu đã yêu một người đàn ông từng có người yêu, cách thông minh nhất là ca ngợi người đã chết mà có tình trước mặt anh ta, lên án công khai những kẻ còn sống mà phản bội, tình yêu không thể lừa gạt, nhưng phải có phương pháp xảo diệu.
"Không nói chuyện này nữa, cuối cùng tôi sẽ có một thứ để dành tặng cho chị, thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất, có một số việc sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ quên." Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất.
Ngọc Phất vui vẻ, gật đầu.
Tả Đăng Phong mỉm cười đáp lại, chắc chắn Ngọc Phất lại hiểu lầm ý hắn, ý hắn là sẽ để lại Trường Sinh âm dương Sinh Tử Quyết cho cô, còn ý nửa câu sau là không phải hắn sẽ quên Vu Tâm Ngữ, mà là Ngọc Phất sẽ có một ngày quên hắn.
Nói chuyện xong, Tả Đăng Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, cả đêm bôn ba và lặn xuống nước làm hắn cực kỳ mỏi mệt, giữa trưa tỉnh lại thấy Ngọc Phất đang đứng bên bờ sông nhìn xuống, còn Thiết Hài đang niệm kinh trước mặt một con thỏ chết, tuy lão ăn thịt, nhưng không tự tay sát sinh.
"Này này, cậu làm đi. " Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong tỉnh lại, đưa con thỏ chết cho hắn làm thịt.
"Cứ đúng nửa tiếng một lần nó sẽ nổi lên để thở." Ngọc Phất đưa đồng hồ cho Tả Đăng Phong.
"Vậy thì tốt, chứng tỏ nó quả thực muốn đào ra. " Tả Đăng Phong đeo đồng hồ vào, cầm lấy con thỏ bắt đầu làm thịt.
"Tôi nghĩ mãi mà không hiểu sao nó phải làm vậy." Ngọc Phất nhíu mày.
"Nếu nước sông rút hết xuống chỗ nó đào, cuốn sạch đất cát vào đó, thì đáp án sẽ hiện ra thôi." Tả Đăng Phong đáp.
Ngọc Phất gật đầu.
"Theo lời thôn dân, ít nhất nó phải làm mất ba ngày. " Tả Đăng Phong đưa đồ lòng con thỏ cho Thập Tam.
"Cậu nghĩ dưới này có cái gì?" Ngọc Phất gật đầu.
"Con rắn này do địa chi diễn sinh ra, nên nó làm như vậy đương nhiên có liên quan tới địa chi, tôi nghĩ đây chính là nơi địa chi bị nhốt." Tả Đăng Phong nói.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, đột nhiên nghe dưới hồ vang lên tiếng nước ầm ầm, ba người lập tức đi xuống dưới nhìn, thấy thủy đạo đã được con rắn đào thông, hắc động dưới đáy sông rất lớn dài đến trăm mét, sâu không thấy đáy, nước ầm ầm chảy hết vào trong cái động không thấy đáy đó.
"Đồ sộ." Thiết Hài cảm thán, chuyện nước sông đột nhiên biến mất quả thực cực kỳ hiếm thấy.
"Ông xuống hạ lưu, xem nơi nước sông chảy ra, nếu trên đường thấy con rắn, thì quay lại đây, không cần tìm nữa. " Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài, trong sách sử chưa bao giờ ghi lại chuyện Kim Sa giang cạn nước, nên Tả Đăng Phong đoán nước sông khô chỉ nằm trong một đoạn nhất định, nói cách khác phía dưới nhất định có một cổng thoát ra, hơn nữa hắn sở dĩ bảo Thiết Hài đi tìm, là vì không còn nhìn thấy con rắn, kết quả tốt nhất là nó chạy không kịp bị nước sông cuốn theo vào, kết quả xấu nhất thì hắn chưa nghĩ ra, nhưng nếu là như vậy, thì địa chi không phải là trốn dưới lớp cát, mà là trong một cái động bên dưới mặt đất.
Nhưng bất kể là tình huống nào, thì việc con rắn mối khổng lồ đào mở giang đạo cũng đều là quyết định chính xác.