Chương 211: Cổ mộ Đường triều
Tả Đăng Phong và Thập Tam ngồi ở đầu gió, nếu mộ có bị mở ra, trọc khí bên trong cũng không bay tới chỗ hắn.
Đến 3h sáng, đất đào ra thay đổi, bên trong không còn lẫn đá, cho thấy còn cách mộ thất không xa, Tả Đăng Phong đi ra suối rửa mặt, lấy lương khô ăn điểm tâm, chuẩn bị sẵn sàng.
Bốn giờ sáng, có hai người mặc kiểu nông phu đột nhiên xuất hiện ở cửa vào lăng mộ, đứng đó nhìn quanh, trời đã hửng sáng, chắc chắn là họ đã phát hiện ra mọi người.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn bọn người Đằng Khi Chính Nam, những người kia đã nhìn thấy hai nông phu, Tam Xuyên Tố quay đầu lại nhìn Đằng Khi Chính Nam, Đằng Khi Chính Nam âm trầm gật đầu, Tam Xuyên Tố đứng dậy, vọt về phía hai nông phu.
Tả Đăng Phong biết Tam Xuyên Tố muốn giết người diệt khẩu, nhưng hắn không cản Tam Xuyên Tố, Kim Châm đã từng có lòng tốt cứu người, nhưng lòng tốt đâu có được hồi báo, còn bị chính người được hắn cứu rêu rao khắp nơi hắn là hán gian, trở nên thân bại danh liệt.
Hai bên cách nhau hơn hai dặm, hai nông phu thấy Tam Xuyên Tố chạy về phía mình, biết người tới bất thiện, liền xoay người chạy trốn, nhưng họ chạy không thoát, Tam Xuyên Tố giơ tay chém xuống, nông phu ngã xuống đất, Tam Xuyên Tố thu đao quay về.
Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn Tam Xuyên Tố, cô là Người Nhật Bản, hai người bị giết kia là người Trung Quốc, tuy Tả Đăng Phong cũng là người lạm sát kẻ vô tội, nhưng hắn không muốn thấy người ngoài giết người nước mình, hắn không ra tay cứu là vì muốn giết sạch những kẻ trước mặt, làm người trên đời, nhiều khi đối mặt không phải lựa chọn đúng sai, không phải đơn thuần thiện và ác, đúng sai thiện ác thường bị trộn lẫn vào nhau, không thể nào vẹn toàn lựa chọn, nên dù lựa chọn như thế nào, cũng chỉ là chọn hại nhiều hơn hay lợi nhiều hơn mà thôi.
"Các người nhanh tay một chút, họ là tới để nhổ cỏ dại đó." Tả Đăng Phong nói với Đằng Khi Chính Nam, hai nông phu đều cầm nông cụ trong tay, nơi đây là khu vực do chính phủ quốc dân quản lý, trong lăng mộ có dấu vết người làm công nhổ cỏ, nên hai nông phu đó có thể đã được thuê để dọn sạch cỏ dại trong lăng.
Đằng Khi Chính Nam vội ra làm cho công binh, công binh đi đâu cũng mang theo lương khô nước uống, và thuốc chích, nghe Đằng Khi Chính Nam ra làm, có mấy người móc túi lấy một ống thuốc nước màu hồng đổ vào miệng, chỉ trong tích tắc, tinh thần đã lại phấn chấn, tốc độ tăng nhanh hẳn lên.
Một giờ sau, Tả Đăng Phong cảm nhận được một luồng khí không sạch sẽ từ trong thông đạo tuôn ra, lập tức túm lấy Thập Tam lướt xa xa, công binh trong thông đạo cũng kêu lên một tiếng.
Đằng Khi Chính Nam vội ra làm công binh rút khỏi đường hầm, chỉ để lại sáu người, sáu người cảnh giới chung quanh khu lăng, giết hết những ai vô tình tới đây lúc này.
Nhưng Tả Đăng Phong lại nhìn thấy cửa ra vào lăng khu xuất hiện một đứa bé con, khoảng sáu bảy tuổi, nhìn thấy nông phu bị giết, hoảng sợ chạy ra ngoài, vì cự ly rất xa, chỉ có Tả Đăng Phong nhìn thấy nó, ninja áo trắng nghe thấy tiếng kêu của đứa bé, quay đầu lại, nhưng đứa bé đã chạy ra ngoài, hắn không nhìn thấy thằng bé, nên chỉ quét mắt một vòng rồi quay đi.
Phía Đông Nam lăng mộ có một thôn trang, có lẽ thằng bé là tới là để kêu cha hay ông mình về nhà ăn cơm, Tả Đăng Phong tuy nhìn thấy nhưng không giết nó, ba năm nay hắn đã giết người vô số, nhưng không giết con nít, hắn thở dài, đứa bé này nhất định sẽ trở về báo tin, có lẽ sẽ dẫn thêm nhiều thôn dân đến, những thôn dân này mà tới sẽ không còn mạng mà về, nếu giết chết đứa bé này, chết đi chỉ có một gia đình, nhưng nếu không giết, sẽ phải chết rất nhiều, tâm ngoan thủ lạt sẽ làm số người tử vong hạ xuống đến thấp nhất, nhân từ nương tay lại làm chết càng nhiều người hơn, Tả Đăng Phong hiểu đạo lý này, nhưng hắn không ra tay được, hắn rất yêu con nít, dù không phải là của mình.
Ngờ con nít, Tả Đăng Phong lại nhớ tới Vu Tâm Ngữ, nếu Vu Tâm Ngữ còn sống, hắn đã sớm được làm cha, làm gì đến mức phiêu bạt khắp nơi gây ra nhiều tội như vậyTả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Đằng Khi Chính Nam, thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải giết chết Đằng Khi Chính Nam ở chỗ này, bất kể chuyện gì xảy ra, Đằng Khi Chính Nam cũng phải chết.
Đằng Khi Chính Nam thấy Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn mình, thì ngơ ngẩn không hiểu.
"Nếu con thổ long thật sự ở dưới này, mày định mang nó đi bằng cách nào? " Tả Đăng Phong tìm đại một cớ.
"Chúng tôi chỉ cần một bộ phận thân thể của nó mà thôi." Đằng Khi Chính Nam đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không biết Đằng Khi Chính Nam làm sao rút ra được kết luận như vậy, nhưng bản thể mười hai địa chi có chứa âm dương Ngũ Hành linh khí, chỉ là lượng linh khí không cao, giống như dùng nhân sâm làm thuốc vậy, tốt nhất đương nhiên là rễ cây, nhưng dùng lá cây cũng được, chỉ có điều dược hiệu kém đi hẳn.
Tả Đăng Phong có cảm giác cổ mộ này hẳn đã có người đi vào, nếu không trọc khí không nhạt như vậy, hắn không cảm nhận được khí tức nguy hiểm bên trong, nhưng cảm giác xấu vẫn quanh quẩn trong lòng, cảm giác này không phải đến từ trong cổ mộ, mà đến từ bên ngoài.
Sau một nén nhang trọc khí đã tán đi bảy tám phần mười, Đằng Khi Anh Tử cũng đã đến chỗ này, chờ cùng xuống dưới với mọi người.
"Tam Xuyên Tố và Anh Tử ở lại, chúng tôi xuống dưới." Đằng Khi Chính Nam sắp xếp.
Tam Xuyên Tố gật đầu, quan hệ của cô và Đằng Khi Chính Nam rất bình thường, nên tuyệt đối chấp hành mệnh làm của hắn, trong chuyện này chắc chắn có lý do gì đó, nếu không Đằng Khi Chính Nam không thể điều động ninja.
Đằng Khi Anh Tử không hài lòng, nhưng cô không tranh cãi, miễn cưỡng gật đầu.
Đằng Khi Chính Nam sắp xếp như vậy cũng nằm trong dự liệu của Tả Đăng Phong, trên mặt đất nhất định phải lưu lại cao thủ tọa trấn, để xử lý những tình huống ngoài ý muốn nếu có, Đằng Khi Anh Tử là em gái Đằng Khi Chính Nam, anh trai đương nhiên không muốn cho em gái đi theo mình mạo hiểm.
"Thập Tam, mày ở lại, đừng đi quá xa." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam, hắn xuống dưới không phải để dò xét lăng, mà để giết Đằng Khi Chính Nam, nên Thập Tam không cần phải đi theo, hắn chỉ có một mình Thập Tam là đồng bọn, mà trên này nhất định phải lưu lại một người.
"Miêu ~" Thập Tam gật đầu.
Vì địa đạo chỉ đủ cho một người đi, nên Đằng Khi Chính Nam do dự không biết cho ai đi trước, vì người đi trước tiên là người sẽ gặp nguy hiểm nhiều nhất.
Ninja áo trắng thấy Đằng Khi Chính Nam do dự, thì xoay người đi vào địa đạo, Tả Đăng Phong cất bước đi theo, tiếp theo là sáu công binh, Đằng Khi Chính Nam đi cuối.
Tả Đăng Phong không quan sát xung quanh, mà ngưng thần lắng nghe thanh âm sau lưng, Đằng Khi Chính Nam đi cuối cùng nhất định là có mục đích.
Quả nhiên, Đằng Khi Chính Nam vừa vào địa đạo, nhỏ giọng nói một câu 'Gọi hết người tới, nhắm thẳng súng vào cửa thông đạo, nếu thấy hắn là người đi ra trước tiên, lập tức bắn chết hắn cho ta, nếu hắn chạy thoát, trở về thiêu chết con dê ba mắt. '
Tam Xuyên Tố và Đằng Khi Anh Tử không đáp lại, nhưng chắc chắn họ đã nghe được lời dặn của Đằng Khi Chính Nam.
"Tam Xuyên Tố, để ngươi chỉ huy." Đằng Khi Chính Nam bổ sung thêm một câu.
Tả Đăng Phong cười nhạt, Đằng Khi Chính Nam tuy nói rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe cực rõ, mà thực sự thì Đằng Khi Chính Nam cũng biết hắn nghe được, nói cũng là để cho hắn nghe, để cảnh cáo hắn đừng giở trò, câu cuối cùng để nhắc hắn, dù Anh Tử có thể sẽ lưu tình với hắn, nhưng Tam Xuyên Tố thì không.
Không thể không thừa nhận Đằng Khi Chính Nam tâm cơ thâm trầm, nhưng hắn phạm phải một sai lầm, hắn quá tin con dê ba mắt có thể ràng buộc Tả Đăng Phong, nếu con dê còn nội đan, quả thực có thể uy hiếp Tả Đăng Phong, nhưng bây giờ nó đã là vô dụng, sai lầm này là rất nghiêm trọng, nó sẽ lấy mạng của hắn, Tả Đăng Phong thầm cảm ơn Kim Châm, Kim Châm đã giúp hắn một đại ân, Tả Đăng Phong cũng tin Đằng Khi Anh Tử còn tình cảm với hắn, nhưng hắn hiểu bản tính điên cuồng của người Nhật Bản, vì Thiên hoàng, đừng nói một người đàn ông Trung Quốc, ngay cả cha mẹ họ cũng có thể hy sinh.
Tả Đăng Phong bực mình, quỷ tử Nhật Bản đều là người lùn, có thể đứng thẳng trong địa đạo mà đi, còn hắn cao hơn, nên cứ phải lom khom, cứ như cúi đầu với chúng.
Địa đạo đào rất thẳng, có thể nhìn thấy rõ cửa ra, mục đích là để cho người ở phía ngoài có thể bảo vệ động khẩu dễ dàng, nếu hắn ở bên trong gây chuyện xấu, sẽ rất khó chạy thoát.
Địa đạo dài khoảng chín trượng, đi một lúc ninja áo trắng đã dừng lại, đã đến chỗ lỗ hổng.
Tả Đăng Phong nhìn quanh, thấy phía dưới là một mộ đạo (lối đi trong phần mộ) rộng lớn, mọi người hiện đang ở ngay bên trên mộ đạo, cách mộ đạo chừng hai thước, mộ đạo xây bằng gạch, hai bên vách đính đầy tranh vẽ, vì mộ đạo rất khô ráo, nên tranh vẽ vẫn còn vẹn nguyên, tuy màu sắc phai nhạt, nhưng nội dung vẫn lờ mờ nhìn thấy được.
Chỉ qua một lần, Tả Đăng Phong đã biết đây không phải lăng mộ Chu Vương, vì thời Chu Triều không dùng gạch để làm mộ đạo, hơn nữa thời Chu Triều thường khắc chữ chứ không vẽ tranh, ba là Chu Triều mộ táng ít có cơ quan, nhưng bên trong mộ đạo có không ít xương trắng, rõ ràng trong mộ có cơ quan, nên chắc chắn không phải Chu Triều mộ táng.
Theo hình vẽ trong tranh, những cô gái tròn trịa, áo hở ngực đầy đặn, ngôi mộ táng hẳn là của Đường triều...