Chương 193: Thanh phù bay tới
"Ý cậu là chú ngữ triệu hoán Thiên Long hộ thể họ sử dụng không phải là pháp môn Phật gia?" Ngọc Phất hỏi.
"Đúng vậy." Tả Đăng Phong nói.
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Ngọc Phất nhíu mày, trước khi gặp Tả Đăng Phong cô luôn có thói quen suy nghĩ, nhưng không được như Tả Đăng Phong.
"Trước mắt vẫn chưa biết được, chờ tới Tạp Ngõa Bác Cách phong tìm manh mối." Tả Đăng Phong nói.
Ngọc Phất gật đầu, ngồi xếp bằng Luyện Khí, Tả Đăng Phong nghiêng người dựa vào thạch bích, tay bấm chỉ quyết tụ khí, chỉ quyết này có một ưu điểm rất lớn là ở đâu cũng làm được, dù ngồi hay nằm.
Hắn có tu vi hai phân âm dương, là số một trong Huyền Môn Thái Đẩu, nếu chỉ so đấu linh khí, tu vi hai phân âm dương có thể đồng thời nghênh chiến hai cao thủ một phân âm dương, với Tả Đăng Phong thế là đã đủ, ngồi nghỉ ngơi mà vẫn bấm quyết tụ khí là vì nó đã trở thành thói quen, chứ bản thân hắn không vội truy cầu ba phân âm dương tu vi, ba phân âm dương có thể độc chiến bốn cao thủ độ quá Thiên kiếp mà vẫn thoải mái chiến thắng, hắn không cần tu vi bá đạo như vậy.
Nửa đêm trước hai người hành khí, nửa đêm về sáng hai người đều lăn ra ngủ, không biết là Ngọc Phất dựa vào Tả Đăng Phong, hay là Tả Đăng Phong nghiêng người dựa vào Ngọc Phất, tóm lại Thập Tam vốn nằm giữa hai người phải kêu to chạy ra.
Sáng sớm hôm sau, hai người đứng dậy, Tả Đăng Phong tìm kỹ trong động lần nữa, xác định không còn gì mới cùng Ngọc Phất đi ra.
Trong sơn động không có bất kỳ dụng cụ sinh hoạt nào, trong không gian lạnh căm thế này, mọi cơ năng sinh lý con người đều vận hành rất chậm, Đạo gia lại còn có pháp môn Luyện Khí, có thể trong thời gian dài không cần ăn uống mà vẫn sống tốt, nên hai người không hề bận tâm suy nghĩ vì sao Tiệt Giáo đạo nhân lại sống được ở đây.
Đi ra sơn động đúng lúc mặt trời mới lên, hai người vừa bước ra lập tức thấy phương đông xuất hiện hai chấm nhỏ màu xanh, rồi tiếng ong ong vọng tới, hai con Thanh Phù Trùng cùng bay tới, quấn quanh người Ngọc Phất ba vòng rồi ngã xuống, cứng còng mất mạng, loại côn trùng nhỏ này sở dĩ có thể dùng để truyền tin tức vì chúng có bản tính mẹ con rất mạnh, từ đông đến tây hơn năm ngàn dặm, đường xá quá xa, một con sâu nhỏ chỉ nhờ vào sự kiên trì không muốn xa mẹ mà duy trì được đến bây giờ, đến khi cảm nhận được mẹ đáp lại mới chịu bỏ mình vì kiệt lực.
Hai người nhìn Thanh Phù Trùng bay tới gần, nhìn chúng mất mạng, không ai nói gì, hai con Thanh Phù Trùng cùng bay tới cũng là chuyện nằm trong dự liệu, nếu chỉ tới một con, nghĩa là chỉ gọi Ngọc Phất, nhưng hai con cùng tới, chứng tỏ là đang gọi Tả Đăng Phong hắn, vì lúc Thiết Hài rời đi ba người đã ước định như vậy.
Ngọc Phất không nói gì, vì cô đã nhìn ra hai người đã đoán không sai, hai con Thanh Phù Trùng cùng tới cho thấy rất có thể người nhà Tả Đăng Phong đã bị người Đằng Khi bắt được, cô đang đợi Tả Đăng Phong quyết định.
Tả Đăng Phong không nói, hắn đang nghĩ có cần lập tức chạy về cứu không, nghĩ một hồi, Tả Đăng Phong xoay người đi về phía tây nam, bay xuống núi, Ngọc Phất hiểu ngay ý hắn, đề khí khinh thân, phiêu nhiên đi theo.
Hai người đều là cao thủ độ quá Thiên kiếp, tốc độ xuống núi cực nhanh.
Tả Đăng Phong không còn bình tĩnh, hắn phải lựa chọn thế này là rất bất đắc dĩ, Thập Tam đã từng cứu mạng hắn, nói trắng ra chính là ân nhân hắn, Thập Tam mất nội đan làm thực lực đại giảm, giống như hổ rơi xuống đồng bằng, rồng vào nước cạn, bây giờ chỉ còn cách Tạp Ngõa Bác Cách phong có hơn năm trăm dặm, đó là chỗ ở hắn Thập Tam, dù thế nào cũng phải tới đó tìm tòi, cho Thập Tam một công đạo.
Nhưng máu mủ tình thâm, Tả Đăng Phong là một người đàn ông cực kỳ truyền thống, cực trọng thân tình, mẫu thân ốm chết, làm chị lại không báo cho em trai về chịu tang, đây là chuyện thiên lý không dung, nhưng dù như vậy, hắn vẫn trở về hai lần, để lại tiền cho chị, làm người không thể chỉ nhìn đơn thuần người ta làm tổn thương mình, còn phải xem người ta từng đối tốt với mình hay không, hai người chị Tả Đăng Phong chỉ hơn hắn vài tuổi, từ nhỏ theo cha đánh cá, mẹ kiếm sống vất vả, là hai người chị nuôi nấng hắn, bây giờ họ rơi vào tay kẻ thù hắn, trong lòng hắn nóng nảy, hắn chỉ hy vọng Đằng Khi không bị điên, không làm hai người tổn thương.
Vì trong lòng vội vàng, Tả Đăng Phong chạy gấp rất nhanh, nhưng chỉ chạy hơn trăm dặm hắn liền giảm tốc độ, vì hắn thấy chóp mũi Ngọc Phất rịn mồ hôi, tâm lý thương hương tiếc ngọc làm hắn không đành lòng để cho Ngọc Phất quá vất vả, một phân âm dương tu vi thì không thể nào đem so với hai phân âm dương được.
"Không sao, tôi chịu được." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong chậm lại, biết hắn đau lòng mình, nhưng cô biết Tả Đăng Phong đang vô cùng lo.
"Không sao đâu, trước giữa trưa đến là được, lúc đó mặt trời ở Chính Nam, chúng tôi từ mé tây leo lên, không bị chói mắt." Tả Đăng Phong đáp.
Ngọc Phất gật đầu, Tả Đăng Phong làm việc gì cũng suy nghĩ chu toàn, rất có kế hoạch.
Tới gần trưa, hai người rốt cục nhìn thấy Tạp Ngõa Bác Cách phong, núi này khác những ngọn trước, to lớn như một ngọn Kim Tự Tháp, Tạp Ngõa Bác Cách phong có độ dốc nghiêng hơn, nên cao hơn những ngọn tuyết sơn khác rất nhiều, đường đi càng thêm hiểm trở, không hề có chỗ dừng chân, quan trọng nhất chính là trên sườn núi phía nam có một lỗ hổng rất to, do tuyết lở rớt xuống, chứng tỏ núi này tuyết đọng rất dày, và cực kỳ không ổn định.
Đến gần, hai người nhìn thấy dưới chân núi có một miếu nhỏ, miếu chỉ có một gian phòng, không có người ở, bên trong để mấy món đồ Tế Tự bằng đồng và đá, trên thần đàn thượng thờ một con rồng đá dài khoảng ba xích, phía trước có bài vị, nhưng hai người không biết tiếng Tạng.
Hai người nghỉ ngơi ở đây một lúc, rồi bỏ lại hết trang bị, gọn nhẹ lên núi, Thập Tam vô cùng kích động, ngồi trên vai Tả Đăng Phong run run.
Tạp Ngõa Bác Cách phong cao vút trong mây, trên sườn núi xuất hiện một đám mây, cản trở tầm nhìn hai người, khiến hai người không nhìn được tình hình trên đỉnh núi, mây này là do hơi nước bốc hơi tạo thành, chính là tuyết đọng trên núi ban ngày bị bốc hơi, đến tối lại kết băng, tạo thêm khó khăn cho hai người, vì như thế hai người không thể biết khối băng cứng trước mặt mình có phải là do tuyết mềm đọng lại hay không, nếu là thật, thì không thể đi trên nó, nếu lỡ tay bám vào, dùng linh khí giảm trọng lượng thì không sao, nhưng lỡ chúng tạo thành tuyết lở, thì dù hai người có đạo thuật cũng rất khó toàn thân trở ra.
"Chúng ta tới chậm, tuyết đã bắt đầu tan, tuyết trên núi bị mềm ra rồi, đến sớm một tháng thì tốt rồi." Tả Đăng Phong nhìn một hồi lâu, quay lại nói với Ngọc Phất.
"Mùa đông có bão tuyết, cũng không nhìn thấy đường mà đi. " Ngọc Phất ngắm nghía ngọn núi.
"Mé tây không thể leo được, mé nam tuyết lại bị tan, leo lên rất có khả năng gặp chuyện. " Tả Đăng Phong nói.
"Vậy leo từ phía bắc." Ngọc Phất đáp.
"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu, mùa đông gió nhiều, thổi xuống phía nam, cộng với sườn núi phía bắc lại khuất nắng, nên băng ở mé này chắc là cứng rắn.
Thương lượng xong, hai người lập tức vòng sang sườn bắc Tạp Ngõa Bác Cách phong.
"Chị với tôi phải người trên người dưới, duy trì khoảng cách ba trượng với nhau." Tả Đăng Phong nói, hắn sợ đặc tính núi tuyết, nếu hai người đi ngang độ cao với nhau, cùng dùng tay cắm vào tuyết, rất có thể làm tuyết lở, còn phân tán ra cao thấp trái phải cách nhau ba trượng an toàn hơn, khoảng cách này cũng thuận tiện cho hai người, có thể kịp thời giúp nhau nếu gặp chuyện ngoài ý muốn, một người có thể cách không chộp người về.
"Ừ." Ngọc Phất gật đầu.
"Núi này không giống núi trước, ở đây không có chỗ đạp chân mượn lực, toàn phải dùng tay kiểm tra lớp tuyết, chị cẩn thận. " Tả Đăng Phong ân cần.
"Không sao, kim giáp ở bàn tay làm được." trong lòng Ngọc Phất ấm áp, Tả Đăng Phong tuy nóng ruột, nhưng vẫn rất quan tâm đến cô.
Tả Đăng Phong nhíu mày nghĩ nghĩ, cảm giác không còn sót điều gì, mới dẫn đầu vác đạp lăng không, vọt lên cao, Bao tay Huyền Âm vung ra, chộp vào tầng băng, kiểm tra lớp băng.
Ngọc Phất vọt theo, hạ xuống cách bên dưới Tả Đăng Phong ba trượng.
"Tầng băng này dày khoảng một thước, lớp ngoài rất cứng, nhưng dày cứng như vậy chứng tỏ rất nặng, bên trong là tuyết mềm, nếu bị chấn động quá lớn, lớp tuyết bên ngoài bị sụp xuống, nếu xảy ra chuyện, thì né ra ngoài tránh, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu. " Tả Đăng Phong cúi xuống nói với Ngọc Phất.
Ngọc Phất gật đầu, ý đã nghe rõ.
"Chị đi lên trước đi, tôi ở dưới cho. " Tả Đăng Phong lại nói.
Ngọc Phất không hiểu kịp ý hắn, nhưng cũng không hỏi, hai tay chấn động, vọt lên cao, Tả Đăng Phong đợi cô đi lên xa mới đi theo, hắn muốn ở phía sau là vì muốn đảm bảo an toàn cho cô, dù băng có lở rơi xuống, Ngọc Phất cũng không bị thương, nguy hiểm để hắn gánh chịu, và còn có thể tiếp ứng bảo vệ Ngọc Phất.
Ngọc Phất vọt một hơi lên hơn ba mươi trượng, nhưng đây là nhờ đạp chân lên mặt đất mượn lực, lên tới sườn núi không còn chỗ đặt chân, chỉ có thể dùng lực hai tay, mỗi lần lên chỉ còn được khoảng hai mươi trượng, núi này cao như vậy, theo tính toán, hai người phải mượn lực bảy tám chục lần mới tới, mỗi lần mượn lực đều có thể xuất hiện hậu quả không tưởng được.
Tả Đăng Phong phát hiện một chuyện, tòa Tuyết Sơn này gập ghềnh khó đi, tuyết đã bồi đầy hết những chỗ lõm vào, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu đá đen lòi ra ở những chỗ gồ ra ngoài, kim giáp che tay Ngọc Phất rất tốt, Bao tay Huyền Âm hắn cũng vậy, đều có thể cắm vào nham thạch, nên Tả Đăng Phong từ bên dưới nhắc, hai người đều tận lực tìm những chỗ có nham thạch để mượn lực.
Vì hai người luôn cẩn thận, nên trên đường đi không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, qua buổi trưa, hai người đã đến dưới đám mây, Ngọc Phất mượn lực cố gắng tiến vào tầng mây, nhưng còn đang ở giữa không trung lại bị tầng mây bắn ngược xuống, Tả Đăng Phong tay mắt lanh lẹ, tay trái phóng linh khí túm lại được Ngọc Phất.
"Có trận pháp chặn lại." Ngọc Phất tuy chấn kinh, nhưng lập tức bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lên.
"Phản lực có mạnh hơn lúc chị mượn lực lướt lên không? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Tương đương." Ngọc Phất nhíu mày trả lời.
"Vậy không phải là trận pháp, mà là người tu hành bố trí một tấm chắn linh khí..."