Chương 181: Cô đảo giữa hồ
Tả Đăng Phong biết chuyện gì sẽ xảy ra, nên vội bỏ chạy, không cho mình cơ hội, càng không cho Ngọc Phất cơ hội, Tả Đăng Phong nhanh chóng đi qua thông đạo, nổi lên mặt nước, thấy quần áo và kim giáp Ngọc Phất đang để trên bờ hồ cách hắn không xa, Thập Tam đang ở đó.
Một lát sau Ngọc Phất nổi lên mặt nước, Tả Đăng Phong tới kéo cô lên bờ, suy nghĩ mờ ám trong đầu hai người đã hoàn toàn mất sạch.
"Bây giờ làm gì?" Ngọc Phất vận công hong khô quần áo.
"Đi sang hồ thành tây xem." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi đáp.
"Địa chi đã không còn, ở lại đây làm gì? " Ngọc Phất không hiểu, dấu vết để lại cho thấy địa chi đã không còn ở nơi này nữa.
"Tiểu đảo giữa tây hồ cây cối quá xanh tốt, tôi muốn tới xem vì sao. " Tả Đăng Phong đáp. Hắn thấy tò mò với đảo nhỏ kia, nơi đây vốn cây cỏ còn không mọc nổi, mà ở đó lại quá xanh tươi, rất kỳ quặc.
Ngọc Phất gật đầu, không nói gì nữa, nói chuyện sẽ làm phân thần, phân thần khi đang vận công sẽ làm khí loạn.
Nửa nén hương sau, quần áo Ngọc Phất đã khô, bèn mặc hộ thân kim giáp và đạo bào vào, cùng Tả Đăng Phong và Thập Tam đi sang hồ nước tây thành, lần này cô không xuống nước nữa, Bộc Quốc thành cổ đã không còn địa chi, độc vật không còn tồn tại, không cần cả hai người đều lặn xuống xem, người ta cần trợ giúp mình giúp mới thuận lý thành chương, còn người ta đã không cần trợ giúp mà mình lại cứ xấn vào thì quá ép buộc.
"Nhớ cẩn thận, nước ở đây thông với nước sông, coi chừng dưới nước có con gì đó. " Ngọc Phất dặn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu, hít sâu lặn xuống, vì hồ thông với nước sông, nên nước hồ khá lạnh, may mà tầm nhìn không đến nỗi, hồi nãy lựu đạn nổ chưa chạm được tới đáy hồ.
Hồ nước rất sâu, càng xuống dưới nước càng lạnh, áp lực nước càng lớn, không bao lâu Tả Đăng Phong đã phải nổi lên.
"Ở dưới thế nào?" Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong.
"Chưa biết, sâu quá, phải mang đồ lặn theo. " Tả Đăng Phong mở thùng, lấy bình khí.
"Ừ, cẩn thận một chút, tôi trở lại nhà nghị sự xem một chút. " Ngọc Phất giúp Tả Đăng Phong đeo đồ lặn, Tả Đăng Phong lại lặn xuống.
Hắn lần theo ven hồ trầm xuống, dán sát vách hồ, tốt xấu gì có một mặt được an toàn, chỉ cần đề phòng nguy hiểm trước mặt, nếu không, phải phân thân xem xét chung quanh, tuy địa chi đã mất, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận.
Càng hướng xuống, tầm nhìn càng ngắn, Tả Đăng Phong càng cẩn thận, vì hắn cảm thấy chung quanh có gì đó đang dò xét hắn, một lát sau, loại cảm giác này đã được chứng thật, một nhân ngư chợt xuất hiện trước mặt hắn.
Ngư nhân di chuyển rất nhanh, chớp mắt một cái đã lướt đi, nhưng dù chỉ trong tích tắc đó, Tả Đăng Phong vẫn kịp thấy rõ đó một nhân ngư giống đực trưởng thành, so với nhân ngư bị thủy mãng bắt được, thân thể nhân ngư này cường tráng hơn nhiều, trong tay còn cầm trường mâu bén nhọn.
Nhân ngư lóe lên rồi biến mất làm Tả Đăng Phong cảm thấy khẩn trương, Âm Dương Sinh Tử Quyết không phải không có chỗ thiếu hụt, trực giác nhạy cảm đến mức nào đều thuộc vào tu vi, ở dưới nước thực lực hắn yếu hơn trên đất bằng, nên cảm giác ở trong nước không hoàn toàn chính xác, Tả Đăng Phong không cảm giác được xung quanh còn nhân ngư nào hay không, có thể gây uy hiếp cho hắn hay không, hay uy hiếp tới mức nào.
Tả Đăng Phong thấy hối hận, lúc trước không nên tự cho mình thông minh đi ném lựu đạn, lựu đạn nổ to chắc chắc đã làm kinh động nhân ngư, chắc hẳn họ đã đang dàn sẵn trận địa đón chờ quân địch.
Tả Đăng Phong giảm tốc độ lặn, ngẫm nghĩ có nguy hiểm hay không và có cần phải lặn xuống nữa hay không, vì lẽ ra không cần phải mạo hiểm lặn xuống.
Dựa theo tác phong của hắn, địa chi đã không ở nơi này, hắn sẽ không mạo hiểm, nhưng hắn không cam lòng, hắn không bao giờ rời đi tay không, đã bỏ công sức tới được đây, nếu tay không rời đi sẽ làm hắn rất thất vọng, hắn muốn có một ít manh mối có giá trị.
Tả Đăng Phong quyết định tiếp tục lặn xuống, hắn đã từng cứu một nhân ngư bé con, coi như cũng có ân với họ, chắc hẳn Nhân Ngư nhất tộc sẽ không tùy tiện ra tay với hắn, nhân ngư hắn cứu còn nhỏ, hắn muốn nói chuyện với nhân ngư trưởng thành, nếu họ biết nói tiếng người, thì hắn có thể biết đã xảy ra chuyện gì ở đây ba ngàn năm trước.
Tả Đăng Phong nghe thấy một thanh âm kỳ quái, thanh âm rất thấp, tần suất rất nhanh, giống như sóng âm định vị của dơi và cá heo, ban đầu chỉ có vài tiếng, càng đi sâu xuống sóng âm càng dày đặc, cho thấy dưới sâu có rất nhiều người cá, và họ cũng đang quan sát hắn.
Thiết bị lặn Tả Đăng Phong chỉ là trang bị đơn giản, nên lặn xuống càng sâu, áp lực nước càng tăng, hắn càng thấy khó thở, tai ong ong, tầm nhìn bị rút ngắn.
Ngay lúc Tả Đăng Phong định bỏ cuộc, hắn nhìn thấy đáy hồ, đáy hồ không bằng phẳng, mà quái thạch san sát, khe rãnh chằng chịt, chứng tỏ khi xây dựng hồ này, chỉ tạo hình dạng cho nó, phần còn lại là lợi dụng địa thế tự nhiên để giảm bớt lượng công việc.
Tả Đăng Phong nhìn thấy rất nhiều nhân ngư, họ không trốn trong khe rãnh, không núp sau quái thạch, mà chỉ tề xếp thành hàng dài mấy trượng.
Tả Đăng Phong vội vàng nổi lên, nếu nhân ngư không tổ chức kỷ luật thì còn đỡ, chứ đã thế này chứng tỏ họ đã có chế độ đẳng cấp rõ ràng, cũng như có tính phục tùng mệnh lệnh, nãy giờ họ chưa công kích hắn không phải vì sợ hãi, mà chỉ vì chưa nhận được lệnh mà thôi.
Tả Đăng Phong vội vàng ngoi lên, nhưng hắn không nhanh bằng nhân ngư, hắn chỉ vừa rướn người, hơn trăm nhân ngư đã vọt tới chỗ hắn, trường mâu nhọn hoắt trong tay.
Tả Đăng Phong rốt cục đã hiểu thế nào là rồng lạc vào nước cạn, hổ lạc xuống bình nguyên, dưới nước là địa bàn của nhân ngư, năng lực hắn bị suy giảm, nếu bị công kích, hắn chỉ có thể phóng Huyền Âm chân khí, kết tụ nước thành băng ngăn cản thủy mâu.
Nhân ngư tấn công hắn có nam có nữ, đầu nhân ngư hơi nhỏ hơn con người, da trắng nõn, nét mặt thanh tú, nhưng không ảnh hưởng đến sự cường tráng của họ, ai nấy đều vung thủy mâu công kích hắn.
Một cây thủy mâu thì dễ, hai ba cây cũng còn đối phó được, dù sao Âm Dương Sinh Tử Quyết giúp tốc độ tăng nhanh gấp chín lần bình thường, dù ở dưới nước cũng vẫn đủ xoay sở, nhưng số lượng nhân ngư cực kỳ đông, lại đồng loạt ra tay, Tả Đăng Phong không thể phát Huyền Âm chân khí nhiều lần ngưng kết hết nước trong hồ, chỉ có thể nhờ bao tay Huyền Âm cứng cỏi để ngăn cản, vừa né vừa nổi lên, ở dưới nước không thể nào đánh lại, chỉ có thể trốn.
Bao tay Huyền Âm cứng cáp không sợ binh đao, nhưng dùng nó ngăn mấy cây thủy mâu, Tả Đăng Phong đã thấy khổ, thủy mâu được nhân ngư mài rất bén, bao tay Huyền Âm tuy cản được, nhưng bàn tay rất đau đớn, quan trọng nhất là thủy mâu là vũ khí đi săn thường ngày nhân ngư, nên họ sử dụng cực kỳ thành thạo, vị trí tấn công rất âm hiểm, nhất là nhân ngư nữ, tuy sức tấn công không bằng nam, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, nếu công kích không trúng là lập tức đổi phương hướng khác tấn công tiếp ngay.
Tả Đăng Phong vừa phòng ngự vừa nổi lên, nhưng rồi nhận ra có lẽ không lên được tới mặt nước, vì có rất nhiều người cá đã chặn trên đầu hắn, đồng thời phía dưới hắn cũng có nhân ngư liên tiếp ra mâu đâm vào hai chân.
Trên dưới giáp công làm Tả Đăng Phong cực kỳ bị động, đầu đuôi không thể phân thân, nhưng hắn không dám rời khỏi vách hồ, vì mục đích nhân ngư chính là muốn bức hắn rời khỏi vách hồ, để có thể công kích khắp xung quanh hắn, điều này chứng tỏ chỉ số thông minh nhân ngư rất cao, đồng thời dựa vào sự phối hợp ăn ý của họ, có thể thấy tổ tiên họ rất có thể đã theo Khương Tử Nha đông chinh, lợi hại như vậy, quả thực rất có hiệu quả khi cần tác chiến dưới nước.
Dù biết rời khỏi ven hồ sẽ càng thêm nguy hiểm, nhưng Tả Đăng Phong không có lựa chọn, vì nếu không làm vậy sẽ không đủ không gian để né tránh thủy mâu ở trên và ở dưới, Tả Đăng Phong cân nhắc rất nhanh, mục đích nhân ngư là bức hắn rời khỏi vách hồ, nên trước mặt hắn không trở ngại, nếu bây giờ rời khỏi vách hồ có thể nhân cơ hội nổi lên một khúc, nhưng một khi rời khỏi vách hồ, khoảng cách với bờ hồ sẽ càng thêm xa, mà khi đã quá xa, hắn sẽ không trở về được.
Tình huống quá khẩn cấp, dù rất không muốn, nhưng biết có bẫy vẫn phải chui vào, Tả Đăng Phong đành phải đạp chân vào vách hồ mượn lực vọt ra, trong lòng hắn mắng chửi nhân ngư vong ân phụ nghĩa, dù sao hắn cũng đã cứu con cháu họ, hắn không biết ngôn ngữ nhân ngư, nhưng thằng bé nhân ngư kia khi trở về nhất định sẽ phải kể lại mọi chuyện chứ, thật không ngờ họ lại không nghĩ tới ân nghĩa của hắn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, công kích ân nhân.
Mắng người ta xong, Tả Đăng Phong lại bắt đầu chửi mình, ai bảo mình tâm tính bất chính, giúp người ta còn muốn người ta phải cảm tạ mình, không chút độ lượng, giúp người là giúp người, người ta tri ân báo ơn thì nghĩa là họ có đạo đức, dù chỉ cảm ơn miệng cũng coi là được, chỉ có lấy oán trả ơn là không được, dù sao người ta đâu có cầu mình ra tay hỗ trợ, từ nay về sau nếu người ta không cầu, hắn sẽ kiên quyết không động thủ, không, dù người ta có cầu ra tay, hắn cũng kiên quyết không làm.
Tả Đăng Phong nhanh chóng thoát ra ngoài, nhân ngư lập tức nhào tới công kích, tập trung chặn giữa hắn và vách hồ để ngăn hắn vòng trở lại trên bờ.
Nhân ngư hành động rất chặt chẽ, chứng tỏ họ có đầu lĩnh chỉ huy, trước khi nhận được mệnh lệnh mới, họ sẽ không làm gì nữa, Tả Đăng Phong xem thấu điểm này, hắn hiểu không thể trở lại bờ, nên ra một quyết định mạo hiểm, dùng cả tay chân, thúc đẩy linh khí, bơi về phía đảo nhỏ giữa hồ, hắn rất muốn trồi lên mặt nước, nhưng hắn không làm như vậy, vì nếu ngoi lên sẽ không nhìn thấy được tình hình dưới nước nữa.
Nhân ngư vẫy đuôi đuổi theo, Tả Đăng Phong thấy tình thế không ổn, càng tăng tốc, hắn lớn lên ở vùng biển, kỹ năng bơi rất tốt, cộng thêm thúc động linh khí, nên duy trì được cự ly với nhân ngư, khi đến gần tiểu đảo, hắn nhận ra đảo này nổi trên mặt nước, dưới nước không gì chống đỡ.
Bơi tới gần hơn nữa, Tả Đăng Phong lại có phát hiện mới, có điều phát hiện này làm hắn kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh, đây… đâu phải là đảo!