Chương 239: Hàm ngư phiên vân (TB: nghĩa muốn nói tình hình đang trong tình huống khó khăn đột nhiên có cơ hội nghịch chuyển thành tốt chỉ trong một cái xoay mình, trong một thời gian cực ngắn)
Tả Đăng Phong rất kinh ngạc, đợt lôi kiếp thứ ba này đến quá mức kỳ quặc, hắn biết linh khí mình tích súc chỉ đủ phát thiên kiếp hai phân âm dương tử khí, sao bây giờ lại xuất hiện thiên kiếp ba phân âm dương điên phong.
Nhưng đợt thiên kiếp thứ ba quả thật đã đến, sau đạo thiên lôi thứ bảy, ba đạo thiên lôi sau đó còn kèm theo những hạt mưa rất nhỏ, người tu hành khi độ kiếp chỉ có tia chớp Lôi Minh, không nên có mưa gió thêm vào, Lôi Vũ đều tới, quả thật là dị tượng.
Độ kiếp bình thường phải một thời gian một nén nhang, nhưng lần này còn chưa tới nửa nén nhang, hơn nữa tần suất Thiên Lôi rơi xuống cực kỳ nhanh chóng, chín đợt thiên lôi ầm ầm đi, lôi vân lập tức tan biến, mặt trời lại hiện ra.
Thiên Lôi độ kiếp luôn chỉ đánh trúng mục tiêu, chín đạo thiên lôi chỉ đánh bay Tả Đăng Phong khỏi đài gỗ, không lây dính cho ai khác, Thiên Lôi độ kiếp chính là một khảo nghiệm lớn với người tu đạo, giúp rèn luyện linh khí, Thiên Lôi đi, Tả Đăng Phong cảm nhận được sự thư thái trước nay chưa từng có, linh khí tràn đầy làm hắn rất thoải mái, tai mắt thanh minh, trọc khí trong cơ thể đã bị quét sạch, linh khí trong khí hải sung túc, tinh khiết, không cần ý niệm tự động chạy vào kỳ kinh bát mạch, sẵn sàng bất kỳ lúc nào có thể lôi ra chém giết, như một đoàn kỵ binh dũng mãnh, sẵn sàng giục ngựa xuất chinh
Thiên Lôi cuồn cuộn đến kỳ quặc, đi đột nhiên, lôi vân tán đi rồi, mọi người vẫn còn đang sững sờ vì ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm, lặng ngắt như tờ, họ cần phải có thời gian hiểu kịp chuyện gì vừa xảy ra.
Tả Đăng Phong cúi đầu kiểm tra thân thể, mọi thứ đều tốt, chỉ trừ quần áo và giày cháy rách lung tung.
"A Di Đà Phật." trụ trì Thiên Quang hồi hồn nhanh nhất, buột miệng niệm Phật hiệu, đây chỉ là phản ứng vô thức, không có nghĩa ông đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Tả Đăng Phong, Thiên Hoằng thật không phải cậu giết?" Thiết Hài lướt tới bên cạnh Tả Đăng Phong nhìn hắn từ trên xuống dưới, ông tưởng lầm Tả Đăng Phong bị Thiên Khiển.
"Nếu đã không tin tôi, sao ông lại tới cứu tôi? " Tả Đăng Phong cười, Thiết Hài có ân cứu mạng, Tả Đăng Phong cười rất chân thành.
"Chuyện này đợi lát nữa hãy nói, hôm nay tôi không cứu được cậu rồi." Thiết Hài trừng mắt lắc đầu.
"Ông đã cứu tôi rồi." Tả Đăng Phong lại bật cười.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Tả Đăng Phong, cậu làm bậy quá nhiều, thượng thiên không tha thứ được." Tất Phùng Xuân lên tiếng trước nah61t, ông tôi không phải là người không có tri thức, nhận ra được số lần, thế đến và thế đi của thiên lôi đều rất giống độ kiếp Thiên Lôi, nhưng Thiên Lôi độ kiếp thì không có kèm mưa, độ kiếp xong, quần áo của người tu đạo đều bị cháy nát, mà quần áo của Tả Đăng Phong lại vẫn còn, nên Tất Phùng Xuân không tin thiên lôi vừa rồi chính là Thiên Lôi độ kiếp.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn hắn một cái, một tháng địa ngục này hắn gánh một phần trách nhiệm, Ngọc Hành Tử phế tu vi của hắn phải gánh ba phần trách nhiệm, còn lại sáu phần đều được tính vào người Tất Phùng Xuân.
"Tôi không cho phép, không ai ở đây được phép rời đi." Tả Đăng Phong lạnh lùng.
Toàn trường xôn xao, một kẻ phế tu vi mà dám ăn nói cuồng vọng như vậy, mọi người đương nhiên chẳng thèm ngó tới, đều cười nhạo hắn chắc bị thiên lôi đánh cho điên rồi.
"Tả Đăng Phong, cậu không sao đấy chứ?" Thiết Hài nghi hoặc nhìn hắn.
"Thiên Quang đại sư, các người tụ tập thẩm phán vu oan cho tôi, hôm nay cần phải cho tôi một cái công đạo, bắt đầu từ tất cả những kẻ tham gia công thẩm tôi đều phải ở lại, trước khi làm rõ chân tướng mọi việc, nếu để một người chạy thoát, tôi sẽ giết một hòa thượng của Ngũ Đài Sơn." Tả Đăng Phong cất bước đi về phía chúng tăng Ngũ Đài Sơn.
Lời nói và cử động của Tả Đăng Phong làm mọi người cười vang, có hai người ra, định trị tội hắn hồ ngôn loạn ngữ.
Hư ảnh chớp động, hai người đã bị Tả Đăng Phong tóm lấy, tay trái bẻ cổ một người, tay phải biến người còn lại thành tượng băng, khẽ run một cái, tượng băng vỡ tan.
"Hiện giờ tôi đã là tu vi điên phong ba phân âm dương, chín đạo thiên lôi ban nãy chính là Thiên Lôi độ kiếp đó." Tả Đăng Phong ném thi thể trong tay trái đi, nhìn quanh, "Tôi vừa sử dụng một phép khinh thân đã bị thất truyền đã lâu, vừa rồi tôi chỉ sử dụng có năm thành, Huyền Âm chân khí cùng chưa hết toàn lực, nhưng các người yên tâm, tôi sẽ không làm khó những người không liên can."
Tả Đăng Phong nhìn Thiên Quang pháp sư, "Đại sư, tôi nhắc lại, người có liên quan ở đây hễ trốn mất một người, tôi sẽ giết một tăng nhân của Ngũ Đài Sơn ông bù vào, bắt đầu từ các cao thủ đã độ quá Thiên kiếp."
"A Di Đà Phật." Thiên Quang hòa thượng tuy kiến thức rộng rãi, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật.
Một số người nhát gan đã bắt đầu lẻn trốn đi, Tả Đăng Phong tai thanh mắt sáng, vận Cương quyết quyết bốc lên, lần này mọi người ngay cả hư ảnh không nhìn thấy, đến khi nhìn thấy Tả Đăng Phong, thì hắn đã đóng băng ba người ở biên giới sân bãi, và đã quay trở về chỗ cũ nhìn Thiên Quang hòa thượng.
"Nếu không phải tôi ngăn cản, ba người kia đã đào tẩu, Ngũ Đài Sơn ông giờ đã mất mạng ba hòa thượng rồi." Tả Đăng Phong bình thản.
"A Di Đà Phật, Tả Đăng Phong, không thể lạm sát." Thiết Hài vội vàng tới nắm lấy cánh tay Tả Đăng Phong, tuy ông cứu hắn nhưng ông không phải là loại người không hiểu đúng sai.
"Đại sư yên tâm, tôi tự có chừng mực." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài.
"Tả Đăng Phong, cậu thực cho rằng các anh hào của Phật Môn và Đạo gia đều khuất phục dâm uy của cậu hay sao!" Tất Phùng Xuân hô lớn, Tả Đăng Phong xoay chuyển tình thế làm ông tôi vô cùng khiếp sợ, thân pháp bình thường ông tôi đã chống đỡ không nổi, ông tôi biết mục tiêu tiếp theo của Tả Đăng Phong chắc chắn chính là ông ta, nên ra tay trước, cố gắng kích động mọi người, để bảo vệ tánh mạng mình.
"Kẻ nào bước ra tôi sẽ giết kẻ đó. " Tả Đăng Phong cười nhạt nhìn một vòng, không ai dám ló mặt ra.
"Thiên Quang đại sư, hôm trước tôi quả thật lỡ tay ngộ sát đệ tử của Thiên Hoằng pháp sư, nhưng Thiên Hoằng pháp sư không phải tôi giết, các người bắt được tôi rồi, chẳng những đánh đấm tôi, còn nhốt tôi trong tù xa dầm mưa dãi nắng, mỗi ngày một bữa cơm không làm được, những chuyện này tôi không so đo với ông, nhưng con người của tôi không chịu không nổi oan uổng, hôm nay nếu không làm rõ tất cả mọi chuyện, không ai được phép rời khỏi đây, hồi nãy lẽ ra tôi đã phải giết ba tăng nhân của ông, nhưng vì nể mặt Minh Tịnh Đại Sư nên tôi bỏ qua, nhưng từ lúc này trở đi, nếu còn có kẻ rời đi, tôi sẽ bắt tăng nhân của Ngũ Đài Sơn gán vào, nếu ông chọn làm người đại công vô tư, quên mình vì người khác, thì tôi sẽ cho ông gặp họa diệt môn." Tả Đăng Phong mỗi chữ mỗi câu đều vô cùng kiên định.
"Ngũ Đài Sơn Phật Môn thanh tịnh, yêu nghiệt nhà ngươi không được giương oai." Thiên Thần hòa thượng lách mình ra.
"Sư đệ, hãy khoan." Thiên Quang hòa thượng vội kéo Thiên Thần, người càng lớn tuổi làm việc càng trầm ổn, lấy đại cục làm trọng, Thiên Quang hòa thượng biết không ai ở đây là đối thủ của Tả Đăng Phong, ông biết có những chuyện Tả Đăng Phong bị oan uổng, lúc này không đại khai sát giới là hắn đã kềm chế lắm rồi, nếu xử trí không khéo léo, thực sự chọc giận Tả Đăng Phong, nhất định sẽ thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông.
"Trụ trì sư huynh, vì danh dự Ngũ Đài Sơn, xin sư huynh nghĩ cho kĩ. " Thiên Thần hòa thượng đáp.
"Vì sự tồn vong của Ngũ Đài Sơn, lão nạp nhất định phải nghĩ kĩ." Thiên Quang hòa thượng bất đắc dĩ lắc đầu, ông suy nghĩ sâu sắc hơn Thiên Thần nhiều, nhưng việc này quá khó giải quyết, mọi chuyện quá bất ngờ, trong bất chợt ông không nghĩ ra kế sách phù hợp, thực ra chuyện đưa Tả Đăng Phong về đây để tiến hành công thẩm không phải chủ ý của ông, là Thiên Thần hòa thượng kiên trì muốn làm vậy, vốn tưởng rằng mang về một con thỏ chết, không ngờ lại dẫn phải một con cọp dữ trở về.
"Ai nha, tôi để quên mất Lão Đại, cậu ở đây đợi tôi, tôi đi đón lão đại về, cậu đừng đánh hòa thượng nha." Đột nhiên Thiết Hài kêu lên, chân chạy về hướng nam, mọi người không hiểu hòa thượng điên đang nói cái gì, nhưng Tả Đăng Phong hiểu, để tiện ra tay, Thiết Hài đã đem con chuột đi giấu.
Thiên Quang hòa thượng nhíu mày, nếu Thiết Hài ở đây, còn có thể kiếm cách trì hoãn, nhưng Thiết Hài đi rồi, sự tình càng khó giải quyết.
"Đại sư, có hai người rời đi kìa." Tả Đăng Phong chỉ về hướng Đông Nam và Tây Nam, có hai người đang lén lút chạy trốn.
"A Di Đà Phật, Tả thí chủ, việc này là Ngũ Đài Sơn làm sai, lão nạp xin bồi tội với thí chủ." Thiên Quang hòa thượng khom người hành lễ với Tả Đăng Phong.
Thiên Quang hòa thượng lên tiếng nhận sai, nghĩa là chấp nhận cho Ngũ Đài Sơn mất mặt, mọi người không ngờ Thiên Quang hòa thượng làm như vậy, nên đều ra vẻ khinh bỉ ông.
"Đại sư nói quá lời, cổ ngữ có nói ‘sĩ khả sát bất khả nhục’, lúc trước Thiên Thần đại sư và các tăng nhân của quý tự nhốt tôi trong xe tù thị chúng ngàn dặm, khiến tôi vô cùng nhục nhã, nhưng tôi không trách các người, vì tôi đã lỡ tay làm đệ tử của Thiên Hoằng pháp sư quý tự mất mạng, nhưng Thiên Hoằng pháp sư không phải tôi giết, hung thủ là một người khác hoàn toàn, đại sư hãy đi điều tra thêm đi. Tôi đã có làm sai, quý tự đã trừng phạt, việc này coi như xong, hai chúng tôi không thiếu nợ nhau." Tả Đăng Phong nói, hắn nói vậy có ba nguyên nhân, một là giữ mặt mũi cho Thiết Hài, không thể kết kẻ thù cho Thiếu Lâm, hai là Thiên Quang hòa thượng đã nói xin lỗi, Tả Đăng Phong bội phục ông tôi quyết đoán, ba là sáng nay hắn đã được ăn thêm một chén cháo, dù nó nhỏ nhưng Tả Đăng Phong sẽ không quên.
"A Di Đà Phật, "Thiên Quang pháp sư niệm Phật, ông không ngờ Tả Đăng Phong lại lễ phép đáp lại như thế, coi như trả lại mặt mũi cho Ngũ Đài Sơn, chuyện cho tới bây giờ có thể yên ổn đã là kết cục tốt nhất, người khác không cười nhạo Ngũ Đài Sơn, mà Tả Đăng Phong sau này sẽ trở thành sát tinh ai thấy sợ.
Chúng tăng Ngũ Đài Sơn bắt đầu lùi ra, mấy trăm giang hồ nhân sĩ muốn thối lui, cả Tất Phùng Xuân âm thầm chen vào giữa đám đông định trốn đi.
"Tôi không truy cứu Ngũ Đài Sơn, nhưng không nói không truy cứu các người, các người thông minh thì ở lại, tôi chỉ giết hai mươi tám người có liên quan, nếu bỏ trốn, tôi sẽ giết sạch, chỉ để lại bốn người mà thôi." Tả Đăng Phong lạnh lùng, ai đánh hắn, ai mắng hắn, ai phun nước bọt vào hắn, ai vu oan hắn, hắn đều nhớ rõ ràng, ai cho hắn uống nước, ai che nắng cho hắn, ai nhìn hắn cảm thương, ai nhìn hắn giận dữ nhưng không chút hèn mọn tư tâm hắn đều nhớ rõ, bây giờ đã đến giờ tính sổ.
Hắn vừa nói xong, mọi người lập tức tản ra bỏ chạy, Tả Đăng Phong đã sớm đoán ra cục diện này, Cương quyết quyết thi triển, vọt tới chặn đường, Huyền Âm chân khí ào ạt phóng ra, hắn muốn mấy trăm người trong giang hồ này đều phải ở lại Ngũ Đài Sơn, tử khí điên phong thúc dục Cương quyết quyết, thân ảnh hắn xoay tròn, hiện lên ở khắp nơi, một người cũng đừng hòng chạy thoát...