Chương 136: Đáy hồ động sâu
"Cua dơ dáy lắm, tôi không ăn." Thiết Hài không biết Tả Đăng Phong đang đùa lão. Cua không phải món ăn gì trân quý, người nghèo mới thường dùng để no bụng, cá biệt lắm mới có nhà văn coi cua món quý, nhưng mỗi lần đều dùng văn vẻ phong nhã để miêu tả, mà người coi nó cứt chó cứt trâu cũng không phải không.
"Con cua này dài năm trượng, giáp xác quanh thân rất cứng rắn, lại có kịch độc nữa." Ngọc Phất giải thích với Thiết Hài.
"Năm trượng? Một trượng ba thước ba, năm trượng chính là..." Thiết Hài nhìn trái nhìn phải tìm vật tham chiếu để tính kích cỡ của con cua, rồi dang hai tay chỉ vào hai cây đại thụ cách nhau gần 20 mét, "Lớn như vậy?"
"Đúng, tí nữa ông phụ trách dụ nó đi, hai người chúng tôi tới châm lửa." Tả Đăng Phong gật đầu nói.
"Sao lại bắt tôi dụ?" Thiết Hài bĩu môi.
"Vì trong ba chúng ta, khinh thân của ông cao nhất." Tả Đăng Phong tâng bốc.
"Dụ đi đâu?" Thiết Hài nhếch mép cười, nịnh hót thật có hiệu quả.
"Càng xa càng tốt, tốt nhất khỏi quay về luôn." Tả Đăng Phong đáp. Chỉ cần dẫn được con cua độc kia rời khỏi ổ, đưa nó đi đâu đâu có quan trọng.
Thiết Hài gật đầu, nhìn vào trong hồ, nước trong hồ đang cạn dần đi, một lúc sau đã lộ ra bờ đá, nước hồ giảm nhanh, mắt thường cũng còn nhìn thấy.
Trong hồ nước xen lẫn rất nhiều cá chết đủ loại, có cả mấy con ếch, ếch này khác ếch bình thường, chúng có màu hồng.
Tuy lỗ thủng rất lớn, nhưng hồ rất rộng, nên đến khi hồ nước cạn thì cũng đã khoảng tám giờ tối, hồ nước cạn, lộ ra bờ đá phía tây có một cái động rất to, chiều rộng khoảng năm trượng, cao hai trượng. Cái động không tròn đều, nhưng may đáy hồ cát chứ không phải bùn, phần lớn cây cỏ trong hồ đã chảy theo nước xuống dưới, lộ ra đáy hồ rất sạch sẽ, hạt cát trầm tích nhiều năm, bước chân không sợ lún.
"Con cua ở trong động?" Thiết Hài nhìn chung quanh, không thấy con cua, nhưng nhìn thấy cái động.
"Đúng. Chắc chính là cái này." Tả Đăng Phong nhíu mày đáp, lúc hồ nước cạn, hắn đã luôn hi vọng con cua theo nước bỏ chạy, kết quả nó không đi, mà chui vào trong động.
"Ở trong nước, cua di động rất nhanh, nhưng trên đất bằng chắc chắn rất chậm, tôi vào dụ nó ra." Ngọc Phất vung vẩy phất trần cất bước đi tới.
"Trên đất bằng cua chạy còn nhanh hơn lại." Tả Đăng Phong kéo Ngọc Phất. Hắn lớn lên ở vùng biển, biết rõ tập tính của cua, lúc cua chạy trên cát, người trưởng thành cũng đuổi không kịp.
"A Di Đà Phật, Phật tổ có nói ta không xuống Địa Ngục ai xuống Địa ngục, lão nạp đi dụ nó." Thiết Hài xung phong nhận việc, lời tâng bốc của Tả Đăng Phong lão vẫn còn nhớ.
"Ông cũng đừng đi, Thập Tam, mày đi đi!" Tả Đăng Phong nói với Thập Tam. Thập Tam hưng phấn nhanh chân chạy tới.
"Thật là mèo ngoan, rất biết nghe lời." Thiết Hài ghen tỵ nhìn theo Thập Tam.
"Sao lại bắt nó mạo hiểm?" Ngọc Phất khó hiểu hỏi.
"Thập Tam luôn ngẩng đầu nhìn tôi, chứng tỏ nó không sợ con cua kia, để nó dẫn ra đi, không cần so đo." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.
"Nhưng con cua kia có độc." Ngọc Phất vẫn không yên lòng.
"Thập Tam bách độc bất xâm." Tả Đăng Phong quay lại nhìn Ngọc Phất cười cười. Hồi trước Thập Tam ở vùng núi Hồ Nam, ăn không biết bao nhiêu rắn rết độc trùng, Tả Đăng Phong sớm đã biết nó không sợ độc.
Ngọc Phất gật đầu, Thập Tam có năng lực gì thì chỉ có Tả Đăng Phong là rõ ràng nhất.
Thập Tam chạy vào rồi, sơn động vẫn không động tĩnh, sơn động này tương thông với kim tháp cách đó mấy chục dặm, đương nhiên cực kỳ sâu.
"Cậu đang nghĩ gì đó?" Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong luôn nhíu mày trầm ngâm không nói chuyện, thì ân cần hỏi.
"Tôi đang nghĩ hai vấn đề, thứ nhất, trong này là nước Dương Thủy, loại nước này lẽ ra không thể sinh ra loài cua, vì cua tính hàn, vì âm vật, âm vật không ưa Dương Thủy. Thứ hai, nếu nó là âm vật, thì nước tiểu của Thập Tam có thể khắc chế nó, nhưng muốn Thập Tam đi tiểu phải xem tâm tình của nó, tôi không ra lệnh cho nó tiểu được." Tả Đăng Phong nghiêm chỉnh nói. Nước tiểu của Thập Tam rất có uy lực, Tả Đăng Phong đã thấy được mấy lần, nó có thể khiến dương khí quá thịnh của Thiết Hài đại phát, cũng có thể bắt cả cương thi đang ngo ngoe muốn động cũng phải nằm im.
"Bảo nó vào đó dụ quá mức mạo hiểm, để lão nạp đi trước a." Thiết Hài nói xong không đợi Tả Đăng Phong đồng ý, đã thả người nhảy tới động khẩu, cấp tốc chạy vào.
"Vàvào đi thôi." Ngọc Phất thấy vậy nóng lòng.
"Tí nữa họ sẽ chạy ra, chúng ta đi vào sẽ chặng đường ra của họ." Tả Đăng Phong lắc đầu.
Ngọc Phất gật đầu, Tả Đăng Phong xử sự tỉnh táo làm cô rất bội phục, người tỉnh táo có thể suy nghĩ mọi việc cặn kẽ, khác với đa số người thường chỉ biết nóng nảy la hét om sòm.
"Con khỉ cửu dương của người có chỗ nào đặc dị không?" Tả Đăng Phong đột nhiên hỏi.
Tả Đăng Phong vừa hỏi, Ngọc Phất lập tức nhíu mày, cô hiểu Tả Đăng Phong hỏi câu này không phải là nói chuyện phiếm, càng không phải hỏi mạo muội, mà nghĩ kỹ lại thấy con khỉ cửu dương với Thập Tam âm dương của Tả Đăng Phong có rất nhiều chỗ giống nhau.
"Không sợ âm độc, dương khí rất nặng có thể tịch tà, chỉ trảo có thể phá hộ thể linh khí của người tu đạo." Ngọc Phất tổng kết trả lời.
"Âm độc?" Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
"Độc vật phân ra hai loại âm dương, cửu nhi không sợ độc vật âm tính." Ngọc Phất giải thích.
Tả Đăng Phong gật đầu, mười hai địa chi phân ra âm dương, âm tính địa chi không sợ dương độc, dương tính địa chi không sợ âm độc, mà Thập Tam không bị hạn chế này, bất kể độc vật loại nào nó cũng không sợ.
"Người có cảm giác mười hai địa chi, thực lực hơi yếu hay không?" Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi hỏi. Những đặc điểm này của con khỉ cửu dương Thập Tam đều có.
"Mười hai địa chi đều dựa vào địa khí, bản thân chúng không nhất định phải là mãnh tướng thiện chiến." Ngọc Phất đáp.
"Lúc trước tôi đã từng nói, tôi cảm giác chỗ của mười hai địa chi luôn có một con độc vật, độc vật này do địa chi diễn sinh ra, mục đích là để bảo vệ địa chi, đền bù năng lực bản thân không đủ của địa chi." Tả Đăng Phong phân tích.
"Có lẽ vậy. Bản thân địa chi không lợi hại, nếu như không có người bảo vệ, đối phó chúng rất dễ." Ngọc Phất gật đầu đồng ý.
"Cho nên từ nay trở đi chúng ta không chỉ đối mặt sáu chỉ âm tính địa chi, còn phải đối mặt với sáu chỉ dương tính độc vật do chúng diễn sinh ra. Địa chi không đáng sợ, nhưng độc vật khó đối phó. Hơn nữa sáu chỉ dương tính độc vật này không công kích bản thân địa chi, có nghĩa, kim kê không sợ con cua này." Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
Ngọc Phất nhoẻn miệng cười, gật đầu, mấy chữ 'Từ nay trở đi’ trong lúc vô tình đã làm lộ ra suy nghĩ trong lòng Tả Đăng Phong, làm Ngọc Phất cảm giác Tả Đăng Phong không muốn cô rời đi.
"Loài cua thích những nơi có nước, nếu hồ nước này cạn, nó sẽ chạy trốn tới nơi khác, nhưng con cua này không đi, mà chui vào trong động, chứng tỏ nó phải bảo vệ kim kê." Tả Đăng Phong tiếp tục phân tích.
"Nên mới e sợ rụt lại, không dám chiến Đẩu?" Ngọc Phất một khả năng khác.
"Lúc trước chúng ta dùng đá tảng đập nó, dùng độc dược độc nó, cả lựu đạn cũng đem ra mà không thấy nó sợ hãi, gan nó lớn vô cùng, làm sao mà sợ chiến được?" Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Hay là thuộc loại chậm phản ứng, cuối vàkhông phải nó lẻn vào đáy nước sao?" Ngọc Phất luôn cho rằng Tả Đăng Phong phân tích vô vànhạy cảm, nên lo hắn tự tin quá mà chịu thiệt.
"Diễu võ dương oai khoe khoang đủ rồi thì đương nhiên đi trở về, người có nghĩ tới không, hồ nước chỗ này sâu như vậy, nếu con cua không giúp, làm sao kim kê từ dưới đáy nước chạy ra được, nó là chim, chứ đâu phải cá." Tả Đăng Phong nói.
"Ý của cậu là con cua sẽ không rời khỏi huyệt động?" Ngọc Phất đoán được ý muốn nói của Tả Đăng Phong.
"Chẳng những không rời khỏi huyệt động, mà còn tận lực bảo vệ kim kê." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Có lý, rất có lý, chính vì kim kê biết rõ điểm này nên mới trốn vào trong kim tháp để nhờ nó che chở." Ngọc Phất bừng tỉnh.
"Nhưng mà thông minh quá sẽ bị thông minh hại, kim kê đã phạm một sai lầm trí mạng." Tả Đăng Phong nở nụ cười, "Kỳ thật nó căn bản không cần con cua bảo vệ, bởi vì bản thân tòa trận pháp này đã cung cấp cho nó sự bảo vệ tốt nhất, chúng ta vào trong trận, có thể phóng lên cao nhưng không thể ở trên không trung xoay người hay dừng lại được, vì đây là sự bảo vệ Khương Tử Nha dành cho nó, có lẽ Khương Tử Nha đã dự liệu được sau này kim kê sẽ rời khỏi kim tháp, lo có người tiến vào trong trận bắt kim kê, nên mới cài đặt đạo giam cầm này, đạo giam cầm phủ kín phạm vi ba trăm dặm này, có nó, kim kê có thể thoải mái bay loạn né tránh, không ai có thể bắt được nó, nhưng bây giờ nó lại không dùng trận pháp để bảo vệ mình, mà lại lựa chọn con cua, đây là sai lầm trí mạng. Chúng ta chỉ cần vào được trong kim tháp, là chắc chắn bắt được kim kê."
"Lý luận suông thì không được." Ngọc Phất rất bội phục tư duy của Tả Đăng Phong, nhưng không bỏ lỡ thời cơ giội cho hắn một ca nước lã để hạ nhiệt độ.
"Không cần giội nước lạnh vậy đâu, tôi vì chuyện này mà còn sống, tất cả tinh lực đều dồn vào đây, đương nhiên suy nghĩ rất kĩ." Tả Đăng Phong cười nhìn Ngọc Phất.
"Cổ Ngữ... Con cua khổng lồ ra tới kìa!" Ngay lúc này, Ngọc Phất nghe thấy tiếng kêu của Thiết Hài từ trong động truyền ra.
"Con cua nhất định sẽ đuổi theo Thiết Hài, khi nó lao ra nhất định sẽ tiếp tục chạy theo quán tính, khiến nó tạm thời rời khỏi động khẩu, tôi nhân cơ hội vào động, người với Thiết Hài ở bên ngoài giữ chặt lấy nó. Tôi chỉ vào một mình thôi, Thập Tam cũng ở lại." Tả Đăng Phong đưa thùng gỗ cho Ngọc Phất, "Thập Tam nhìn thấy thùng gỗ sẽ hiểu tôi sẽ quay trở về, nếu không nó sẽ sốt ruột."
"Hình như Thiết Hài bị thương." Ngọc Phất nhận thùng gỗ, nghiêng tai nghe thấy Thiết Hài trong động liên tục ai u.
"Hình như là bối rối, nên nhảy cao quá, bị đụng đầu." thính lực Tả Đăng Phong cao hơn Ngọc Phất, nghe thấy trước khi Thiết Hài "Ai u" thì có một tiếng "Đông "rất nhỏ
Tả Đăng Phong nói xong nghiêng người trốn sang bên phải cửa động, vừa mới trốn xong đã thấy Thiết Hài ôm đầu nhảy vọt ra, sau đó là con cua, Thập Tam đang đứng trên người con cua, quay trái quay phải.
Tả Đăng Phong đoán vô vàchuẩn xác, con cua xác thực đuổi theo Thiết Hài rời khỏi sơn động. Mắt thấy thời gian đã tới, Tả Đăng Phong lập tức lách mình xông ào vào sơn động, nhưng hắn đã không để ý tới một điểm rất quan trọng, chính là mắt cua dài quá đỉnh đầu, tầm mắt của nó hoàn toàn không có điểm mù.
Con cua phát hiện Tả Đăng Phong xông vào huyệt động, lập tức quay ngược lại, xông vào động đuổi theo...