Chương 219: Yêu nhân tà phái
Đạo sĩ mặt tròn đứng cách Tả Đăng Phong hơn mười bước, sắc mặt âm trầm nhìn Tả Đăng Phong.
"Chó ngoan đừng cản đường." Tả Đăng Phong cười lạnh, đã biết nhất định sẽ ra tay, cần gì phải khách khí.
"Thiếu niên đắc chí lông bông, tuổi còn trẻ hèn gì không hiểu cấp bậc lễ nghĩa." Giọng nói lão đạo mặt tròn nặng khẩu âm Cam Túc.
"Xin hỏi chân nhân đạo hiệu là gì, là tiên trưởng của phái nào?" Tả Đăng Phong cười nói, mặc dù hắn cười, nhưng trong lòng bực bội, hắn thà chết trận, chứ không sợ chiến.
"Nói vậy dễ nghe hơn không, Chính Nhất Giáo Bạch Vân Quan Tất Phùng Xuân." Lão đạo mặt tròn nhả từng chữ, đạo hiệu đạo sĩ có hai loại, Chính Nhất Giáo bình giữ lại tên tục, Toàn Chân giáo sẽ có tên do sư phụ đặt cho.
"Tất chân nhân, ông cản đường tôi làm gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Nghe thấy Tàn Bào sở dụng Huyền Âm chân khí dị thường bá đạo, bần đạo tuy tuổi già, nhưng không nhịn được ngứa nghề, hôm nay muốn hướng Tả thiếu hiệp lãnh giáo mấy chiêu." Tất Phùng Xuân sắc mặt bất thiện.
Tả Đăng Phong đoán ra ngay Tất Phùng Xuân là tới để báo thù cho đồng môn, Bạch Vân Quan là một nhánh của Chính Nhất Giáo, Trương Hoằng bị nhục ở Mao Sơn, việc này khẳng định đã truyền khắp các chi nhánh lớn nhỏ của Chính Nhất Giáo.
"Ông là tới để tìm tôi?" Tả Đăng Phong nhíu mày lại hỏi.
"Bần đạo có vài người họ hàng ở gần đây, bần đạo hôm nay cải trang về thăm nhà, tới đây phát hiện có người dưới ban ngày ban mặt tàn sát hương dân, trộm móc lăng tẩm Thánh Nhân, nên mới nghỉ chân quan vọng, không ngờ lại gặp Tả thiếu hiệp." Tất Phùng Xuân lắc đầu, người này làm chưởng giáo một phái, tuy trong lòng tức giận nhưng ngôn từ lại không hề biểu hiện ra.
"Chân nhân, trước mặt đừng bao giờ nói láo, cứ nói thẳng ra đi, ông chính là muốn bênh Trương Hoằng có phải không?" Tả Đăng Phong chẳng muốn dài dòng.
"Không phải, không phải, thiên sư và nhân sư tuy địa vị cao nhưng đều là người tuổi trẻ, người tuổi trẻ ngôn ngữ không chuẩn, đám lão già chúng tôi không tiện xen vào, bần đạo chỉ là ngứa nghề, không có ý khác." Tất Phùng Xuân khoát tay nói.
Tả Đăng Phong nhíu mày, tục ngữ nói người già thành tinh, lão già này có lẽ đã biết hắn và Kim Châm có quan hệ cá nhân tốt, không muốn đắc tội Kim Châm, dù sao Kim Châm có sức ảnh hưởng rất lớn tới Chính Nhất Giáo.
"Tất chân nhân, hôm nay tôi có chuyện quan trọng phải làm, ngày khác nhất định sẽ đăng môn tiếp đón." Tả Đăng Phong nói, tình thế hôm nay đối với hắn cực kỳ bất lợi, có thể không ra tay thì tốt nhất là không ra tay.
"Bần đạo tuổi này rồi, chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian, hay cứ làm hôm nay đi, để cho bần đạo sinh thời biết một chút về bao tay Huyền Âm trong truyền thuyết." Tất Phùng Xuân nói chuyện vẫn nhìn tay phải Tả Đăng Phong, nếu không cẩn thận rất khó phát hiện Tả Đăng Phong đeo bao tay Huyền Âm, vì màu của bao tay Huyền Âm khá giống màu da.
Tả Đăng Phong có cảm giác vấn đề không phải như hắn đoán, lão già này không giống tới để dạy cho hắn một trận, mà giống tới để cướp bao tay Huyền Âm, Tả Đăng Phong nghĩ vậy cũng không oan, vì người trong giang hồ đều biết sát chiêu thành danh của hắn là Huyền Âm chân khí, nhưng cực ít có người biết Huyền Âm chân khí đó là do bao tay Huyền Âm phát ra, Tất Phùng Xuân vừa mở miệng là nói ngay tên của bao tay Huyền Âm, chứng tỏ ông ta biết lai lịch của bao tay Huyền Âm.
"Bao tay Huyền Âm là sinh mạng của tôi, không thể tặng cho ông được, nhưng tôi còn có bao tay Thuần Dương, bao tay Thuần Dương đối với tôi vô dụng, tôi có thể tặng cho ông." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi nói.
"Cậu nói thật?" Tất Phùng Xuân lập tức lộ vẻ mặt tham lam.
Tả Đăng Phong gật đầu, ở đời đâu có ai đành lòng giao đồ của mình cho người khác, Tả Đăng Phong lại càng không, hắn nói vậy chỉ để thử xem động cơ thật sự của Tất Phùng Xuân, Tả Đăng Phong đã sử dụng bao tay Huyền Âm, đương nhiên biết này uy lực của hai bao tay này, nếu để cho Tất Phùng Xuân chiếm được bao tay Thuần Dương, ông ta có thể nhờ vào bao tay Thuần Dương quát tháo giang hồ, người tu đạo hai phân âm dương đeo Bao tay Thuần Dương không sợ dương khí phản xung, vì linh khí trong cơ thể họ đã chuyển sang trạng thái dịch, có thể tùy ý điều tiết âm dương.
Tả Đăng Phong gật đầu, rút bao tay Thuần Dương ra, giờ đã là giữa trưa, Bao tay Thuần Dương nhẹ như sợi bông, mỏng như cánh ve lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Phanh." Tả Đăng Phong lén chuyển súng ra cổ tay, bao tay Thuần Dương vừa ra thì súng ngắn cũng đã đến bàn tay, lập tức nổ súng.
Vì muốn một kích phải chết, Tả Đăng Phong bắn hết một hơi tám phát vào Tất Phùng Xuân, đây là kiểu người tiểu nhân hèn hạ, đối phó loại người này không cần phải sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại.
Nhưng không ngờ Tất Phùng Xuân không chảy máu, lúc đầu Tả Đăng Phong tưởng đây là khống thi chi thuật của Ngọc Phất, nhưng hắn nhận ra ngay là không phải, vì kiếm gỗ đào sau lưng Tất Phùng Xuân, nếu ông ta là âm vật, không thể không sợ kiếm gỗ đào, càng không có khả năng đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa.
"Đưa hết cả hai bao tay ra, bổn tọa có thể tha cho ngươi khỏi chết." Tất Phùng Xuân bộc lộ bộ mặt hung ác, đầu ông ta trúng một viên đạn, nhưng đầu đạn đang từ từ bị đẩy ra khỏi cơ thể, Tả Đăng Phong cau mày, người này có khả năng tu luyện tà thuật nào đó, thân thể khác hẳn với người thường.
Tả Đăng Phong ném súng, thong thả cất bao tay Thuần Dương vào người kỹ lưỡng, thể hiện quyết tâm của hắn, lúc đối địch có thể sử dụng tâm kế, nhưng tuyệt không khuất phục, cầu xin tha thứ.
"Ông có tu vi hai phân âm dương, tôi cũng vậy, ông có phù chú, tôi có Huyền Âm chân khí, thực muốn ra tay, nai chết về tay ai chưa biết được, nếu đánh đến lưỡng bại câu thương, sẽ giúp cho người khác nhặt được tiện nghi." Tả Đăng Phong khẽ mắt qua đạo nhân bên hướng bắc, lão đạo gầy gầy vẫn đứng đó xem, không thèm ẩn giấu thân hình, mà thực ra cũng không núp vào đâu được, cỏ dại ở đây chỉ tới ngang gối, chẳng lẽ nằm sấp xuống?
"Ông ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác, tiếp chiêu." Tất Phùng Xuân móc ra mấy lá bùa màu hồng ném lên không, miệng lẩm nhẩm khẩu quyết, những lá bùa trong nháy mắt biến thành hủ thi có thịt không da khủng bố, từ trên không trung thành hình gào thét đánh về phía Tả Đăng Phong.
Tuy hủ thi do lá bùa biến ảo ra, nhưng thành hình tựa như thật, thi thể phát ra mùi tanh hôi khiến người ta muốn ói, Tả Đăng Phong né tránh, đám hủ như hình với bóng, bám theo không bỏ.
"Huyền Âm chân khí." Tả Đăng Phong quát, tay phải quét một vòng, Huyền Âm chân khí bắn ra, nhưng hủ thi chẳng những không bị băng cứng, còn dài thêm ra, thi trảo đen kịt dài cả hơn hai thốn.
Tả Đăng Phong vội thu hồi Huyền Âm chân khí, Tất Phùng Xuân sử dụng phù chú biến thành hủ thi đều thuộc về âm vật, Huyền Âm chân khí đối với chúng có ích không hại, nếu Tất Phùng Xuân không phải trời sinh tinh thông đạo này, thì chính là đặc biệt suy nghĩ ra tà thuật này để khắc chế hắn.
"Đi xuống cho ta." Tả Đăng Phong đổi sang dùng linh khí bình thường, lần này tcó hiệu quả, hủ thi vỡ ra, hóa thành lá bùa bay trở xuống.
Tả Đăng Phong lập tức công kích Tất Phùng Xuân, pháp thuật phù chú Chính Nhất Giáo cần phải vung phù niệm chú, Tả Đăng Phong quyết không cho ông ta có cơ hội thi triển.
So với hoàng y lão tăng, lão đạo mặt tròn này còn khó đối phó hơn, vì thân pháp ông ta cao hơn Tả Đăng Phong, làm Tả Đăng Phong không tiếp cận được, mấy lần dùng Huyền Âm chân khí định cách không đóng băng đều bị Tất Phùng Xuân né được, còn vừa né vừa huy bùa, lá bùa này đầy chữ viết màu đen, không phải là pháp thuật chính thống Chính Nhất, vì bùa của Chính Nhất giáo không viết chữ màu đen, lão đạo này là môn nhân Chính Nhất phái, nhưng pháp thuật tu hành lại không phải của Chính Nhất phái, đây là một cao thủ tà phái khoác áo danh môn chính phái.
Tất Phùng Xuân toàn ném bùa vào chỗ trống như vung tiền giấy ném lung tung, Tả Đăng Phong ngạc nhiên không hiểu ra sao, Tất Phùng Xuân đã bắt đầu niệm chú, thanh âm khác hẳn với tiếng niệm chú thánh thót như tiếng trời của Ngọc Phất hay như rồng ngâm của Kim Châm, tiếng niệm của ông ta rất khó nghe, dây thanh khóc nức nở, cứ như đang khóc tang.
Tuy chú ngữ niệm khó nghe, nhưng hiệu quả rất không tầm thường, những tấm phù chú đen đen vung vãi khắp nơi kia rung rung bay tới dính lại với nhau, biến thành một con cự mãng đen dài hơn ba trượng uốn éo, Cự Mãng thân to thô như thùng nước, vảy đen như mực, đầu lưỡi tam giác dữ tợn, mắt đỏ, mũi to, hai hàm có hai răng nanh trắng nhởn sắc nhọn dài cả nửa thước.
Cự Mãng thành hình, gió tanh xuất hiện, thân rắn ngẩng cao, ngăn gió che lấp mặt trời, Tả Đăng Phong đạp lên mình nó, đáy giày vải mỏng giúp hắn cảm nhận được lớp vảy của cự mãng, dù nó là hư vật do phù chú biến thành, nhưng lại giống y như thật, lại còn có thể xuất hiện lúc giữa trưa dương khí nặng nhất, cho thấy Tất Phùng Xuân am hiểu sâu đạo này sâu sắc, tà môn phù chú đã đến mức lô hỏa thuần thanh.
Một cước của Tả Đăng Phong không ảnh hưởng gì đến con Cự Mãng, nó lập tức đánh trả, miệng rắn há to hút mạnh, vì nó không phải vật thật, nên Huyền Âm chân khí không có hiệu quả, nhưng nó cũng không phải hư ảnh, nếu bị nó cắn trúng, thì kết quả không khác gì bị rắn thật cắn.
Chiêu số Tất Phùng Xuân sử dụng Tả Đăng Phong trước nay chưa từng thấy, nên trong thời gian ngắn không nghĩ ra cách phá giải, nhưng tuy pháp thuật Tất Phùng Xuân lợi hại, nhưng lại có chỗ thiếu hụt, chính là tà vật không đủ linh động, cần ông ta phải Phân Thần khống chế.
Tả Đăng Phong lập tức thay đổi sách lược, mặc kệ con rắn, tập trung tinh thần công kích Tất Phùng Xuân, Tất Phùng Xuân không muốn so đấu linh khí, nên luôn né tránh, vừa tránh vừa niệm chú, điều khiển Cự Mãng truy cắn Tả Đăng Phong.
Tất Phùng Xuân né tránh nhưng không chạy loạn, mà quay chung quanh khu vực ông ta đã ném phù chú, Tất Phùng Xuân chạy phía trước, Tả Đăng Phong đuổi theo, Cự Mãng đuổi sau lưng Tả Đăng Phong, hai người một rắn cứ đi lòng vòng.
Tất Phùng Xuân sợ bị Tả Đăng Phong đuổi kịp, nên chạy rất nhanh, càng thúc con rắn đuổi Tả Đăng Phong nhanh hơn, nên ba thân ảnh càng chạy càng nhanh.
Chạy hơn mười vòng, Tả Đăng Phong lách mình sang hướng đông, Tất Phùng Xuân không biết, vẫn dẫn con độc mãng đi vòng vèo.