Chương 236: Công thẩm đại hội
Mọi người một đường lên hướng bắc, năm ngày sau trời mưa to, hành trình bị kéo dài thêm một ngày, đến Ngũ Đài Sơn đã buổi tối ngày thứ mười một, những ngày này Tả Đăng Phong đều ở trong xe tù, hắn hán gian, đương nhiên không được đãi ngộ tốt, người người nhòm ngó, chỉ trỏ, khinh bỉ, đồ ăn nước uống chẳng sa sao, thỉnh thoảng còn có những " nhân sĩ yêu nước " tràn ngập tinh thần trọng nghĩa cách lồng giam đá đạp hắn, dầm mưa dãi nắng, nên Tả Đăng Phong càng lúc càng trầm mặc, trừ yêu cầu đi ngoài thì gần như không nói gì.
Mọi người đều tưởng hắn biết mình sắp chết nên nản lòng thoái chí, nhưng không phải vậy, mười một ngày nay, Tả Đăng Phong không chút nào lười biếng, linh khí trong khí hải dần dần tràn đầy, có lẽ ba ngày nữa có thể độ kiếp.
Ngũ Đài Sơn đã chuẩn bị sẵn phòng cho khách và nhà tù cho Tả Đăng Phong, thậm chí bục phạm nhân để công thẩm đã sẵn sàng.
Khách đều được mời vào phòng tiến hành chiêu đãi, phạm nhân bị áp vào nhà tù nghiêm mật trông coi, chỉ đợi sáng sớm hôm sau tiến hành đại hội định tội.
Trên Ngũ Đài Sơn có rất nhiều chùa, nhà tù của Tả Đăng Phong ở trong một sơn động trên sườn núi, có lẽ từng nơi tu hành của một trưởng lão nào đó, sơn động rộng hơn mười thước, có hai ngõ rẽ, trong ngoài bố trí hơn hai mươi người gác.
Tả Đăng Phong không hề có ý chạy trốn, hắn biết mình có chạy không thoát, hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, đầu tiên hắn định giả bệnh, nhưng bỏ ngay, vì nếu giả bệnh, đối phương sẽ phái cao tăng đến kiểm tra hắn có bệnh thật hay không, sẽ nhìn ra trong người hắn tràn đầy linh khí. Nghĩ mãi đến nửa đêm, Tả Đăng Phong không nghĩ ra cách nào khả thi, biện pháp duy nhất chỉ còn cách biện luận với đối phương, nếu công thẩm, người vây xem khẳng định sẽ rất nhiều, Ngũ Đài Sơn không thể mù quáng định tội cho hắn, Tất Phùng Xuân nói bao tay Huyền Âm của Bạch Vân Quan thì phải xuất ra chứng cớ.
Mãi đến canh bốn Tả Đăng Phong mới mơ màng thiếp đi, nhưng dù ngủ tay vẫn bắt quyết tụ khí.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong bị âm thanh tụng kinh niệm Phật làm tỉnh giấc, hắn lập tức kiểm tra linh khí trong người, sớm nhất phải trưa ngày mai mới đủ linh khí độ kiếp.
Hơn bảy giờ, có tăng nhân mang cơm tới, Tả Đăng Phong lang thôn hổ yết ăn hết hệt, người đói quá đầu óc sẽ không linh hoạt, không ăn no bụng sẽ không có tinh lực ứng đối với công thẩm.
Đến tám giờ, Tả Đăng Phong được dẫn tới đài thẩm vấn. Đài này bằng gỗ, dài chừng ba trượng, chiều rộng chín xích, cách mặt đất hơn một xích, phía nam đài một cái sân rộng, bên trái tăng nhân, bên phải người ngoài Phật Môn, đã có rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt, tới lui tấp nập, phải có hơn ngàn người.
Tăng nhân Ngũ Đài Sơn đã ngừng tụng kinh, nhưng Phật hương vẫn còn cháy, khói bay quanh quẩn mờ ảo, làm lòng người thanh tịnh, trong sáng.
Tuy bị đánh, nhưng Tả Đăng Phong không hận các tăng nhân, vì trên đường đi đều họ đưa cho hắn đồ ăn nước uống, tuy thiếu thốn, nhưng đủ kéo dài tánh mạng của hắn, nên Tả Đăng Phong không có ý định trả thù Ngũ Đài Sơn, Thiên Hoằng pháp sư tuy không phải bị hắn giết, nhưng hắn có trách nhiệm, còn đồ đệ Thiên Hoằng pháp sư lại quả thật do hắn giết, nên người tôi hận hắn hợp tình hợp lý.
Tả Đăng Phong được dẫn tới giữa đài, mười hai tăng nhân Ngũ Đài Sơn đứng chung quanh đài, các tăng nhân này đều cao thủ độ quá Thiên kiếp, tọa trấn bốn phía, đề phòng khả năng xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.
Tả Đăng Phong lên đài rồi, các tăng nhân lại bắt đầu tụng kinh niệm Phật, Tả Đăng Phong nghe không hiểu họ đang niệm kinh văn gì, nhưng thanh âm có vẻ bi thiết, chắc kinh văn siêu độ.
Sau một nén nhang, tụng kinh ngừng, một hòa thượng lớn tuổi gầy gò mặc áo cà sa hồng vàng đi ra, người này lông mày dài râu dài, Pháp Tướng trang nghiêm, cử chỉ có độ, không vội không chậm, vừa trông thấy, Tả Đăng Phong lập tức đoán ra ngay người này chính trụ trì Ngũ Đài Sơn Thiên Quang pháp sư.
Thiên Quang pháp sư sư huynh Thiên Hoằng pháp sư, tuổi chừng tám mươi, ông chỉ nói ba câu, câu thứ nhất hoan nghênh mọi người đã không ngại đường xa mà đến, câu thứ hai thông báo về việc sư đệ Thiên Hoằng chết thảm, Phật Môn nhìn thấu sinh tử, không vui không sầu, câu thứ ba chỉ định sư đệ của mình, Thiên Thần hòa thượng thay mặt Ngũ Đài Sơn chủ trì việc công thẩm Tả Đăng Phong, nói xong ba câu thì trở về bồ đoàn.
Ngũ Đài Sơn chủ nhân, đương nhiên chủ nhân phải người được đặt câu hỏi trước. Thiên Thần hòa thượng đứng dậy, đi đến dưới đài nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn ông ta.
"A Di Đà Phật, Ngũ Đài Sơn nơi Phật Môn thanh tịnh, lão nạp người xuất gia, người xuất gia không hỏi tục sự, lão nạp chỉ hỏi một chuyện của Thiên Hoằng sư đệ, mong Tả thí chủ thành thật trả lời." Thiên Thần hòa thượng tay tạo thành chữ thập,.
"Chuyện Thiên Hoằng pháp sư tôi không nhớ rõ, hay mời môn phái khác hỏi trước đi, để tôi nhớ lại mọi chuyện đã. " Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi đáp, ý của Thiên Thần hòa thượng Ngũ Đài Sơn muốn hỏi nguyên nhân cái chết của Thiên Hoằng, hỏi xong sẽ giao hắn cho những người khác, như vậy buổi thẩm vấn sẽ chấm dứt rất nhanh, mà Tả Đăng Phong lại muốn kéo dài thời gian, nên hắn phải để chuyện Thiên Hoằng pháp sư lại cuối cùng.
"A Di Đà Phật, việc có nặng nhẹ, Tả thí chủ sao lại thoái thác, thay đổi trước sau? " Thiên Thần hòa thượng nói.
Nhưng những người dưới đài đã ồn ào, đều yêu cầu được hỏi Tả Đăng Phong trước, Thiên Thần hòa thượng quay sang nhìn trụ trì, Thiên Quang gật đầu, Thiên Thần lui ra, mời "Khách nhân" từ xa mà đến hỏi trước.
"Tả Đăng Phong, năm năm trước mày đã gây ra chuyện gì có còn nhớ không?" Một thanh niên tráng kiện lập tức vọt lên đài, người này mặc quần áo luyện công mới tinh, giọng miền nam, hẳn người luyện võ trên giang hồ.
Tả Đăng Phong không nhịn được bật cười, năm năm trước hắn còn đang làm ở phòng văn hóa, dù có muốn làm chuyện xấu không có bản lĩnh, tên này muốn chụp cho hắn cái tội gì đây.
Tả Đăng Phong muốn kéo dài thời gian, nên không thể nói toạc ra, mà nên thuận theo lời đối phương mà nói.
"Tao làm nhiều chuyện lắm, mày người nơi nào, nói đi để tao nhớ thử." Tả Đăng Phong nhếch miệng.
"Tao người Hồ Nam." Người kia cao giọng.
"Hồ Nát hả, ờ, năm năm trước tao có đi ngang Hồ Nát." Tả Đăng Phong bắc chước giọng người kia, gật đầu.
"Cả nhà họ Lý có phải do mày giết không?" Người kia vui vẻ, tưởng mình đã lừa được hắn.
"Để tao nghĩ." Tả Đăng Phong ra vẻ suy nghĩ một hồi lâu, mới bày đặt hỏi người kia lúc nào, chỗ nào, mỗi lần hỏi xong đều cố tình suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc mất cả một canh giờ mới chịu thừa nhận mình đã giết cả nhà họ Lý, hắn chẳng biết họ Lý kia tròn méo ra sao, nhưng chỉ có thể thừa nhận, chỉ có thừa nhận mới có thể làm cho những kẻ dưới đài nối không dứt kéo nhau lên thẩm vấn.
Quả nhiên người nối người kéo nhau lên đài, mỗi lần Tả Đăng Phong đều kéo thời gian rất lâu, sau đó thừa nhận, chẳng những thừa nhận còn tỏ vẻ nguyện ý đền bù tổn thất cho người bị hại, kết quả ai ai tự xưng mình người bị hại, đều muốn thẩm vấn hắn, đòi hắn đền bù.
Tả Đăng Phong thừa nhận diệt môn, thừa nhận cướp bóc, thừa nhận cưỡng gian rồi giết chết, thừa nhận trộm đạo, thừa nhận dụ dỗ, kết quả đổi được thời gian một ngày, hắn biết nhận như vậy chẳng khác gì biến mình thực sự trở thành kẻ thù của toàn dân, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Phán tiếp tục, người tôi tranh nhau lên thẩm vấn hắn, Ngũ Đài Sơn và Tất Phùng Xuân đều ngồi không yên, cứ thế này không mất mười ngày nửa tháng thì thẩm vấn không xong, quan trọng nhất những người này nói càng lúc càng thái quá, Tả Đăng Phong làm sao có thể từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Phúc Kiến cướp bóc năm trăm lượng bạc, làm sao có thể cùng đồng bọn chạy đến Thiểm Bắc cưỡng gian một quả phụ năm mươi tuổi?
Thế nhưng chuyện nào Tả Đăng Phong gật đầu thừa nhận, nên kẻ ngốc biết hắn đang kéo dài thời gian, đến khi những kẻ vu oan kia lên tiếng đòi bồi thường, Thiên Thần hòa thượng và Tất Phùng Xuân không nhịn được bèn cho vạch trần, hai người trở thành người biện hộ cho Tả Đăng Phong.
Hai người vừa xuất mã, những kẻ ăn theo kia lập tức thụt lại, người phụ nữ trung niên mặc võ phục ở Hà Nam bước tới, hỏi Tả Đăng Phong vì sao lại cấu kết với người Nhật Bản đào trộm Chu Lăng.
"Người Nhật Bản bắt hết cả nhà hơn bảy mươi người thân của tôi, bức tôi phải mở đường vào lăng cho họ, tôi đành phải đồng ý, nhưng tôi đã giết hết người Nhật bên trong Chu Lăng, không tin các người cứ vào đó mà xem." Người phụ nữ này đã từng cho hắn một chậu nước rửa mặt, nên Tả Đăng Phong nói thật.
"Đã như vậy, sao cậu lại để cô gái Nhật chạy thoát? " người phụ nữ lại hỏi.
"Tội cô ấy không đáng chết." Tả Đăng Phong thở dài trả lời.
"Cậu có lấy đồ chôn táng trong Chu Lăng hay không?" mỗi câu hỏi của người phụ nữ đều chỗ hiểm.
"Đồ chôn táng trong hai tòa phần mộ của Chu Lăng tôi đều lấy hết." Tả Đăng Phong gật đầu, hắn chẳng những nhận tội còn nói rõ đã lấy hết đồ đạc bên trong, để bảo vệ tòa lăng mộ còn lại được bảo toàn, hắn không biết trong tòa lăng mộ còn lại đó có địa chi âm hay không, nhưng hắn không muốn có kẻ thèm thuồng đồ vật bên trong tới đào cổ mộ.