Chương 283: Giữa đường phải quay về
Một tiếng bùm rất to vang lên, căn cứ hình dáng của bóng đen và âm thanh truyền tới, thứ vừa đánh trúng thạch bích chắc chắn là một cái đuôi rắn cực bự.
Thập Tam tránh thoát công kích, quay lại nhìn Tả Đăng Phong, nét mặt tức giận, ý tứ rất rõ ràng, nó muốn xông tới giết chết đối phương.
Tả Đăng Phong gật đầu với Thập Tam, con rắn lớn vừa công kích Thập Tam rõ ràng đã phát hiện ra họ, cái đuôi kia chính là định chui vào thông đạo để công kích họ, hai người đang phải co rút trong thông đạo chật hẹp, nếu bị Cự Xà chui vào thông đạo, hai người sẽ cực kỳ bị động, Thập Tam đi ra lại vô tình làm trì hoãn việc tiến vào thông đạo của cự xà.
Thập Tam kêu lên một tiếng, bổ tới, Lão Đại cũng phóng ra theo, nhưng chạy tới cửa động thì chới với, cho thấy bên ngoài cửa động là một thâm cốc hoặc vách núi.
"Lão Đại, dừng!" Tả Đăng Phong thả thùng gỗ xuống, đạp chân mượn lực, phóng tới cửa động.
"Đại sư, ông đừng làm theo!" Tả Đăng Phong hô lớn, cửa động rất hẹp, hắn xông ra đã khó, Thiết Hài dáng người khôi ngô, chắc chắn rất khó xông ra.
"Bùm!" Tả Đăng Phong vừa dứt lời, cái đầu trọc của Thiết Hài đã thò ra, tiếp theo là tiếng Thiết Hài ai nha, Tả Đăng Phong hiểu mình cảnh báo đã trễ, Thiết Hài đã bị mắc kẹt.
Tả Đăng Phong nhìn xuống. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý, nên cảnh bầy rắn lúc nhúc bên dưới không làm hắn kinh ngạc cho lắm. Trước mặt là một vực sâu, nam bắc không thấy biên giới, rộng chừng ba dặm, thạch bích hai bên toàn quái thạch lởm chởm, nhấp nhô không đều, Thập Tam đang ở trên một mỏm đá đánh nhau với Cự Xà, con Cự Xà này khác với bộ xương cự xà mà họ từng nhìn thấy.
"Mau kéo tôi ra." Thiết Hài vùng vẫy bả vai, nói với Tả Đăng Phong, hai tay ông bị mắc kẹt, không dùng sức được.
Tả Đăng Phong lôi Thiết Hài ra, tiếp tục cúi đầu quan sát. Vực sâu có hình chữ bát (八), thạch bích hai bên khá dốc, măng đá lởm chởm, đám Cự Xà chính là chiếm cứ hai bên dốc, phía dưới mười trượng là ao nước, nước khá thanh tịnh, chắc không phải là nước chết.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài khiếp sợ, hai bên thạch bích quá nhiều Cự Xà, trong đầm nước phía dưới cũng có, đám độc xà xoắn xuýt với nhau, uốn lượn vặn vẹo, trông rất kinh hãi.
Lúc này, con Cự Xà kia đã bị Thập Tam giết chết, xụi lơ rơi xuống cái hồ phía dưới, Thập Tam bỏ chạy trở về.
Đa số Cự Xà bên dưới đều có màu trắng, dài hơn ba trượng, thân thô như thùng nước, nhằng nhịt lúc nhúc chỗ nào cũng có, tính ra ít nhất đại khái cũng phải hơn một ngàn con.
"Đại sư, có hai tin tốt và hai tin xấu, ông muốn nghe cái nào trước?" Tả Đăng Phong tựa vào mỏm đá nói, dưới thông đạo bốn xích có một chỗ bằng phẳng, đủ cho hai người dừng chân.
"Nghe tin tốt trước." Thiết Hài vẫy tay với Lão Đại, ý bảo nó không cần phải rời khỏi thông đạo.
"Trong này tuy độc xà rất nhiều, nhưng trong này đồ ăn không đủ, cho thấy đám rắn này trước đây không phải sống ở đây, số lượng độc xà nhiều như vầy chắc chắn phải chiếm một không gian sống rất lớn, như vậy có nghĩa trong động đá vôi này có rất ít những loại quái vật khác." Tả Đăng Phong nói, đám độc xà bên dưới đã đã nhận ra hai người tới, nhưng chúng không tấn công.
"Tin tốt thứ hai." Thiết Hài gật đầu.
"Thập Tam có thể giết loại độc xà này, cho thấy chúng tuy số lượng rất nhiều, nhưng không đủ tạo thành uy hiếp cho chúng ta." Tả Đăng Phong đáp.
"Tin xấu là gì?" Thiết Hài đã thấy bớt sợ.
"Tin xấu thứ nhất là trên thạch bích hai bên không có thông đạo, như vậy thông đạo hẳn là ở dưới nước." Tả Đăng Phong cau mặt.
"Sớm biết như vậy hỏi tin xấu trước, tin xấu thứ hai là gì?" Thiết Hài rất không thích xuống nước.
"Tin xấu thứ hai là độc xà rất nhiều. Theo tôi được biết trong giới tự nhiên, động vật gần tầng chót số lượng thường không quá nhiều, nên tôi nghĩ đám Cự Xà này không phải là kẻ săn mồi sau cùng." Tả Đăng Phong lắc đầu.
Thiết Hài nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong biết ông không hiểu được những từ ngữ khoa học phương tây, nên giải thích thêm, "Ý của tôi là trong động đá vôi rất có thể sinh tồn một loại động vật lợi hại hơn đám Cự Xà."
"Nếu không còn cách nào khác, thì bắt đầu đi." Thiết Hài xoa tay chuẩn bị.
"Đại sư, ông đừng có hạ thủ lưu tình, nếu không giết hết chúng, chúng sẽ vào trong nước ngăn chặn chúng ta." Tả Đăng Phong dặn.
"Yên tâm đi, lão nạp tự biết đúng mực." Thiết Hài trịnh trọng gật đầu.
Tả Đăng Phong không nói thêm gì nữa, để Thập Tam ở lại hỗ trợ Thiết Hài, lướt nhanh sang bờ bên kia, thân hình còn chưa hạ xuống đã phát ra linh khí công kích đám độc xà trên thạch bích xung quanh, Thiết Hài thấy hắn ra tay, cũng bắt đầu ra tay.
Độc xà tốc độ có nhanh cỡ nào cũng không nhanh bằng hai người, đối phó với chúng chẳng khó hơn giao thủ với người luyện võ bình thường, hai người đều là cao thủ độ quá Thiên kiếp, chỉ cần phóng linh khí bình thường là đã đủ đưa chúng vào chỗ chết, căn bản không cần dùng Thuần Dương và Huyền Âm chân khí.
Trên thân rắn có ba vị trí trí mạng, một là đầu, hai là chỗ "Ba tấc", ba tấc chính là chỉ chỗ cổ của xà, ba là chỗ "Bảy tấc", chính là chỗ trái tim, Tả Đăng Phong có nhè ba chỗ đó mà đánh, một chưởng là giết một mạng.
Hắn phân tích không sai, đám độc xà này ngu xuẩn mà hung ác, thấy uy hiếp lập tức ngóc đầu lên để tấn công, giúp Tả Đăng Phong ra tay càng thêm thuận tiện, bay tới bay lui, hai tay đều đánh, không chút khó khăn, tràng diện hoàn toàn là nghiêng về một bên, thực lực tương đương thì còn song phương bác đấu, chứ còn thực lực cách xa nhau thì chính là cường giả đơn phương giết hại.
Đám độc xà tướng mạo cũng xấu xí, lại ngu xuẩn hung tàn, nên Tả Đăng Phong ra tay mà không hề cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng rồi hắn đã nhìn thấy một điều làm hắn mềm lòng, Cự Xà ở đây đa số đều bị mất đuôi, không phải bị đồng loại cắn đứt, mà bị chính chúng nuốt chửng, cho thấy chúng sống cực kỳ gian nan, thường bị đói ăn quá mức, nhưng chúng lại không hề ăn thịt đám đồng loại yếu hơn bên cạnh, dù trong bụng đói quắt cũng không đồng loại tương tàn, điều này làm Tả Đăng Phong rất rung động, động vật dù xấu cũng có một mặt tốt, chúng chỉ sống ở trong này, không đi ra ngoài thương tổn người khác, huống hồ thông đạo thông ra ngoài đã bị đám cầu gai ngăn chặn, chúng rất khó chạy được ra ngoài.
Tả Đăng Phong vô cùng đồng cảm. Trước đấy, hắn vốn là phần tử trí thức, được học theo tư tưởng Nho gia, dù không được như Phật Môn 'Quét rác cũng còn không giết con kiến hôi, yêu quý đến cả con bươm bướm ', không chủ động đi thương tổn người khác, nhưng cái chết của Vu Tâm Ngữ đã làm thay đổi quan điểm sống của hắn, thế nhân lạnh lùng làm trong lòng hắn đau đớn, đạo pháp cao thâm làm hắn sinh ra ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả, nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn cái gốc lương thiện làm hắn luôn ước thúc bản thân không đi thương tổn người khác, nhưng muốn vậy cũng phải có một điều kiện tiên quyết, chính là người khác không ngăn cản hắn làm chuyện muốn làm.
"Tao chẳng còn sống được bao nhiêu ngày nữa, tụi mày không nên cản đường của tao." Vừa điên cuồng giết chóc, Tả Đăng Phong vừa kêu to, nhân sinh trên đời không như ý, con người sở dĩ có thể dũng cảm đối mặt với khó khăn là vì trong lòng còn có điều tốt đẹp muốn hướng tới trong cuộc sống, giờ đã không còn hi vọng, hắn không nhìn thấy được đường sáng.
Thiết Hài nghe được, quay đầu nhìn hắn, lắc đầu thở dài, chắp tay niệm Phật, niệm xong lại tiếp tục bổ nhào tới Cự Xà.
Thiết Hài niệm Phật làm Tả Đăng Phong xoay người quay đầu lại, hắn sợ Thiết Hài nửa đường bỏ cuộc, dù sao người điên làm việc gì cũng đều tùy hứng, nhưng Thiết Hài tuy niệm A Di Đà Phật lại không chút lưu tình với đám Cự Xà, làm Tả Đăng Phong thở phào.
Mỗi lần đánh bay Cự Xà, lực phản chấn sinh ra làm Tả Đăng Phong cực kỳ hưng phấn, đây là sự va chạm giữa lực lượng và lực lượng, đánh bay Cự Xà mấy trăm cân mà nhẹ nhàng, Tả Đăng Phong rất yêu thích cảm giác thoải mái này, ngắn ngủi nhưng rất sung sướng.
Nhưng rồi tâm tình Tả Đăng Phong thay đổi, vì hắn nhìn thấy hạ thể của rắn đực lộ khí quan, còn bụng rắn cái sưng đỏ, cho thấy độc xà tụ tập ở đây là để giao phối, duy trì nòi giống, phát hiện này làm Tả Đăng Phong cảm thấy nặng nề. Hắn thấy khó chịu, tình yêu là trung trinh, thân tình là vĩ đại, thế mà cái đám độc xà xấu xí này lại hỗn tạp, tạp giao lộn xộn với nhau, chúng làm ô uế tình yêu và tình thân, giết, tất cả đều đáng chết.
Giết chóc hơn nửa canh giờ, cuối cùng cả đáy cốc ngổn ngang xác rắn, thậm chí làm bít cả ao nước. Tả Đăng Phong ném đống xác rắn dưới nước đi, để tìm thông đạo, nhưng nước hồ đã bị máu rắn nhuộm đỏ, mùi máu tanh nồng đặc như Địa Ngục Huyết Trì, trong thời gian ngắn căn bản không thể xuống nước được.
"Mẹ nó, lãng phí thời gian của lão tử!" Tả Đăng Phong giận dữ giơ chân quét bay một măng đá cực to ở bờ ao nước.
"Tả Đăng Phong, mau dừng tay." Thiết Hài vội chạy tới kéo tay Tả Đăng Phong, ông nhận ra đầu óc Tả Đăng Phong đã bắt đầu trở nên thất thường, nếu không đã không dùng chân không đá vào cái măng đá to cả ba thước.
Tả Đăng Phong giận dữ quay đầu sang, cơn giận trong lòng vẫn chưa tiêu tán, nhưng vì Thiết Hài có ân cứu mạng hắn, nên hắn cố ép cơn giận xuống.
"Lão nạp bị cắn phải, giờ làm thế nào? " Thiết Hài chỉ vào cánh tay phải của mình.
Tả Đăng Phong kinh hãi, nhìn cánh tay phải của Thiết Hài, quả nhiên nhìn thấy hai vết máu.
"Độc tính rất mạnh, dùng nội công bức không ra." Thiết Hài nhe răng, thần sắc cực kỳ thống khổ.
"Đại sư, ông cố gắng bảo vệ tâm mạch, tôi mang ông ra ngoài." Tả Đăng Phong vội nói, độc vật trong này và bên ngoài khác nhau, Tả Đăng Phong không biết cách giải.
Thiết Hài gật đầu, Tả Đăng Phong không dám chần chừ, mang Thiết Hài theo đường cũ trở về...