Chương 187: Kinh văn tiên tung
"Cậu đang nhìn cái gì?" Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong cứ nhìn bờ tây, liền hỏi.
"Tôi đã đếm rất kỹ, dãy núi tuyết này tổng cộng có mười ba ngọn núi." Tả Đăng Phong quay đầu trả lời.
"Mười ba ngọn?" Ngọc Phất nghi hoặc.
"Ừ, rất có thể có quan hệ tới thân phận của Thập Tam." Tả Đăng Phong gật đầu, Tả Đăng Phong từng nghĩ cái tên Thập Tam là do căn cứ mười hai địa chi mà có, bây giờ xem ra có lẽ không phải như vậy, cái tên Thập Tam rất có thể là do mười ba ngọn núi kia, là tên gọi của địa danh.
"Đi, phía trước có thôn xóm, chúng ta tới đó hỏi xem. " Ngọc Phất nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, hai người đi thêm hơn mười dặm tới một thôn nhỏ, phía trước đã là giao giới của Vân Nam và Tây Tạng, chẳng có mấy người lui tới đó.
Thôn này nhỏ, chỉ khoảng mười căn nhà, đều bằng gỗ, trang phục của thôn dân rất khác nhau, có người mặc đồ Hán, có người mặc đồ Tạng, cho thấy người ở đây thuộc về nhiều dân tộc khác nhau.
"Hai muốn tới Thập Tam thái tử phong? Tôicó thể dẫn đường cho hai vị." Trong lúc hai người đang ngồi ngay ngoài cửa thôn quan sát, một người đàn ông gầy gò khoảng độ một năm mươi đi ra, người này áo quần cũ rách, râu ria xồm xàm, mũi đầy hèm rượu, vừa đi vừa phải kéo chân, là một người què.
"Anh là người Hán?" Tả Đăng Phong mừng rỡ, hắn rất có hảo cảm với người què này.
“Ừ. Hai người muốn đi Thập Tam thái tử phong?" Người què thấy Tả Đăng Phong vui vẻ, vội hỏi.
"Anh bảo Thập Tam thái tử phong có phải là mười ba ngọn núi tuyết mé tây kia không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Phải. Tôi dẫn hai người đi, mười đồng đại dương là được." Người què giơ tay áo quẹt nước mũi.
"Chỗ đó thường xuyên có người đi tới?" Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn tưởng ở đó không người lui tới chứ, không ngờ lại thường xuyên có người đi, nếu không thì đã chẳng xuất hiện người dẫn đường chuyên nghiệp.
"Không phải thường xuyên, thỉnh thoảng thôi, để hái tuyết sâm, cũng có người tới tìm tiên tìm hiểu đạo, trên Thập Tam thái tử phong có tiên nhân." Người què nói nghiêm trang.
"Tiên nhân, anh thấy chúng tôi giống người ngốc? " Tả Đăng Phong hừ lạnh.
"Tôi không lừa cậu, gạt cậu, chẳng lẽ không sợ cậu dùng súng này đánh chết tôi sao." Người què chỉ chỉ khẩu súng trên người Tả Đăng Phong.
"Họ có tìm thấy tiên nhân không?" Ngọc Phất xen vào.
"Chỉ cần trèo lên được đỉnh Tuyết Sơn thứ năm thì sẽ được gặp tiên nhân, nếu vận khí còn có thể hái được tuyết sâm." Người què trừng mắt đáp.
Từ lúc người què xuất hiện, Tả Đăng Phong vẫn luôn quan sát ông ta, người này nghèo khổ, lại còn nát rượu, những người như vậy rất hay nói dối, nhưng ánh mắt của người này lại cho thấy ông ta tựa hồ không nói dối, nhưng nếu ông ta không nói dối, vậy có nghĩa những điều hắn đã suy đoán là sai lầm.
"Trong thôn có quán rượu không, tôi mời anh uống rượu." Tả Đăng Phong nói, đến nơi lạ tốt nhất là làm quen với một người địa phương để biết tình huống.
Người què nghe thấy rượu, hai mắt tỏa sáng, cuống quít cảm ơn, khập khiễng dẫn hai người vào một quán nhỏ đơn sơ trong thôn, gọi là quán cho oai chứ kỳ thật chỉ có một gian, chủ quán là một ông lão người Hán, tuổi khoảng bảy mươi, phụ việc chỉ có vợ ông, quán chỉ có hai bàn lớn, không có quầy hàng, mé tây phòng có một hàng vò lớn, chừng bảy tám cái, trên mặt đậy nắp, tỏa mùi rượu ngào ngạt, chỉ cần ngửi mùi cũng biết là rượu đế nồng độ thấp, nhiều độ cồn, nhưng không tinh khiết và thơm.
Vợ ông lão thấy người què vào điếm, vẻ mặt bất đắc dĩ và thương cảm, cho thấy người què này bình thường không thể sống thiếu rượu, nhìn thấy Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đằng sau người què, bà vội cất tiếng mời chào, nhà nào ở đây cũng có súng săn, Tả Đăng Phong đeo súng cũng chẳng có gì làm lạ.
Quán này xứng với cái tên quán rượu, chỉ rặt bán mỗi rượu, nơi này khí hậu rét lạnh, bất kể người Hán hay người dân tộc đều có thói quen uống rượu, ông lão ủ rượu bán, đồ ăn thức nhắm không nhiều, Tả Đăng Phong chỉ gọi ít thịt bò cho người què, thêm chút rau dưa, và ba cân rượu.
"Bà chủ quán, anh ta uống rượu thiếu bác bao nhiêu tiền? " Tả Đăng Phong hỏi bà lão.
"Bốn đồng thôi, cậu ấy dẫn đường lên núi rất giỏi, hai người mướn cậu ấy là đúng đấy. " bà lão chùi tay vào tạp dề.
"Trả cho bà, xóa nợ cho anh ấy nhé, còn thừa tặng bà coi như tiền cơm." Tả Đăng Phong móc một thỏi vàng đưa cho bà lão, mọi người đều biến sắc. Tả Đăng Phong đã thay đổi, ba năm trước hắn chẳng có lấy một phân tiền, nhưng bây giờ tay xa xỉ, tiêu tiền như nước.
Bà già kinh ngạc, quay đầu nhìn ông chồng đang chiết rượu, ông lão thấy vậy cầm bầu rượu đi qua, nhận lấy thỏi vàng, luôn miệng cảm ơn, rồi bảo vợ đi làm bánh nướng áp chảo cho hai người ăn, Tả Đăng Phong biết Ngọc Phất không quen ăn mì, nên hắn gọi mang cơm, Tả Đăng Phong chu đáo làm Ngọc Phất rất vui vẻ.
"Tôi muốn biết tình hình ở Thập Tam thái tử phong, chúng tôi không cần anh dẫn đường, chỉ cần nói hết những gì anh biết là được." Tả Đăng Phong lại móc một thỏi vàng để lên bàn, giữa cưỡng bức và dụ dỗ, Tả Đăng Phong thường thích dùng cách sau.
Người què đang cầm bầu rượu, thấy thỏi vàng, mắt sáng rỡ, buông bầu rượu nắm lấy thỏi vàng.
"Đưa trước cho anh một nửa." Ngọc Phất cách không giơ tay trái nắm lấy đầu thỏi vàng bên kia, ngón cái và ngón trỏ khẽ vặn, bẻ đôi thỏi vàng, ném một nửa cho kia người què, người trong Đạo Môn chính thống đều dùng tay trái để dụng phất trần, tay phải cầm vũ khí, Thôi Kim Ngọc am hiểu dùng phất trần làm vũ khí, nên tay trái rất linh hoạt.
Người què không tỏ vẻ sợ hãi, làm Tả Đăng Phong rất hài lòng, nếu người què gạt người, nhìn thấy Ngọc Phất ra tay xong sẽ sợ, nhưng ông ta không sợ chứng tỏ ông ta đã từng được nhìn thấy, tham lam là bản tính của con người, người què có lòng tham là rất bình thường.
"Các người muốn biết gì, tôi nói hết." Người què cầm thỏi vàng cắn cắn, rất biết cách kiểm tra.
"Tình hình trên Thập Tam thái tử phong, chúng tôi muốn biết sự thật, anh biết gì thì nói cái đó, đừng thổi phồng, càng không nên nói lung tung, chỉ cần có một câu không đúng, thỏi vàng này anh đừng mong có được." Tả Đăng Phong cầm nửa thỏi vàng trong tay Ngọc Phất ném cho người què.
"Thập Tam thái tử phong chính là đỉnh Tuyết Sơn thứ mười ba, tôi từng ở đó gặp được tiên nhân." Người què tự tin nâng nâng ước lượng thỏi vàng, bỏ vào trong ngực.
"Gặp hồi nào?" Tả Đăng Phong nhíu mày, chẳng lẽ chủ nhân Thập Tam còn sống?
"Ba mươi năm trước, tôi vào núi đào sâm gặp được." Người què nâng bầu rượu, ba cân rượu đế chia ra ba bình, người què xách một bình.
"Nói cho cụ thể từ đầu đến đuôi, đừng có nói nửa chừng. " Tả Đăng Phong nhíu mày.
Người què thấy Tả Đăng Phong không vui, uống vội mấy ngụm, nhanh miệng kể lại câu chuyện.
Ba mươi năm trước, người què chưa đầy hai mươi tuổi, hồi đó còn chưa bị què. Trên Thập Tam thái tử phong có một loại tuyết sâm đặc thù, tuyết sâm và nhân sâm nhìn giống nhau, nhưng tuyết sâm trưởng thành rất chậm, mười năm mới ra hai lá. Ai cũng biết nhân sâm có tác dụng đại bổ khí huyết, tuyết sâm cũng có tác dụng tương tự, chỉ khác ở chỗ tuyết sâm không mang tính thổ, mà mang tính thủy, nên bản tính khô nóng, người không bị bệnh mới được dùng, là vật đại bổ, giá rất mắc, người què là cô nhi, nhà nghèo không có tiền, đến tuổi lấy vợ, dù có ý trung nhân nhưng không có tiền để cưới, nên một mình leo lên Thập Tam thái tử phong, muốn thử thời vận.
Hắn không dám tìm bạn đồng hành vì vào núi hái sâm là việc rất nguy hiểm, Thập Tam thái tử phong vốn dốc đứng, tuyết sâm quý báu lại chủ yếu chỉ sinh trưởng trên đỉnh núi, người vào núi muốn hái sâm nhất định phải leo lên Tuyết Sơn, nhưng Tuyết Sơn quanh năm có tuyết đọng bao trùm, nhiệt độ cực lạnh, vách núi trơn tuột không có nơi bám víu, nên người vào núi hái sâm người mười hết chín đều tay không mà về hoặc táng thân trong Tuyết Sơn, chỉ có cực ít người hái được. Dù chỉ hái được một cây tuyết sâm là đủ sống cả đời, nhưng người đi hái chỉ một lần là sợ, không dám thử lần thứ hai, vì Tuyết Sơn quá lạnh, người trèo lên đều bị tổn thương tay chân rất nặng vì giá rét.
Người què tuổi trẻ khí thịnh, vì người yêu quyết tâm liều mình mạo hiểm, mang theo lương khô lặng lẽ vào núi, tình yêu khiến ông không sợ hãi, bảy ngày trong núi đi được hơn bốn trăm dặm, chọn trúng ngọn Tuyết Sơn thứ năm, ông chọn ngọn này vì nó dốc nhất, khả năng có tuyết sâm là rất lớn.
Người què dừng dưới chân núi uống rất nhiều rượu, rồi mới leo núi, người què vận khí rất tốt, trên đường hái được mấy đóa Tuyết Liên, Tuyết Liên là một loại thảo dược rất quý, có rất nhiều công hiệu, nhưng công hiệu lớn nhất là trị bệnh bất lực của đàn ông và kinh nguyệt không đều của phụ nữ, người què hái Tuyết Liên xong, cảm thấy những vật này không đủ làm lễ hỏi, nên tiếp tục bò lên, càng lên cao núi càng dốc đứng, nhiệt độ càng thấp, hô hấp càng khó, người què thậm chí đã muốn bỏ cuộc, nhưng cuối cùng cũng kiên trì tới đỉnh núi, ông ta tìm được hai củ tuyết sâm, người què mừng rỡ, nhưng ngay lúc ấy trên đỉnh núi lại có bão tuyết, người què bèn chui vào một sơn động trên núi để trốn, và tiên nhân ngồi xếp bằng trong đó.
"Trong sơn động có gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Tiên nhân trông như thế nào?" Ngọc Phất hỏi cùng lúc.
"Trong sơn động không có gì cả, tiên nhân mặc đồ giống giống cô, tuổi khá cao, cầm một cây phất trần lông trắng. " Người què chỉ phất trần trong tay Ngọc Phất.
"Ông có nói chuyện với ông ta không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Tôi có nói, nhưng tiên nhân không trả lời, tôi thấy ông ấy không động đậy, nên giơ tay đẩy, không ngờ cánh tay xuyên qua người ông ấy. " Người què rót rượu.
"Ý anh đó chỉ là một cái bóng?" Tả Đăng Phong nhướng mày.
"Giống vậy, nhưng không phải vậy, ông ấy giống như chân nhân, hình dạng rất rõ ràng. " Người què lắc đầu.
"Sau đó thì sao?" Tả Đăng Phong nhận đĩa rau của bà chủ quán.
"Bão tuyết ngừng, tôi liền xuống núi, tay chân lạnh cứng tê rần..." Người què nói đến đây, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào không nói được nữa. Tả Đăng Phong và Ngọc Phất rất nghi hoặc, bà lão chủ quán thở dài kể tiếp, thì ra lúc người què xuống núi thì bị gãy chân, mất hơn nửa tháng mới lết được về tới thôn, đến nhà người yêu, không ngờ gia đình cô gái thấy hắn tàn tật, cộng với thấy hơi tiền liền nổi máu tham, ngay trong đêm mang theo tuyết sâm và Tuyết Liên trốn đi, đến khi người què thức dậy, người đã biến mất.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất cùng lắc đầu, người thường lúc nào cũng tự cho là mình cao thượng, lúc nào cũng ra rả “muốn nhận nhiều thì cũng cho đi nhiều”, nhưng thực ra căn bản chẳng mấy ai làm được, đừng nói cho nhiều, cho ít cũng đã được xem là không tệ rồi.