Chương 426: Quan tài đá màu đen
Tả Đăng Phong nói xong, Đại Đầu và Kim Quy Tử hai mặt nhìn nhau, Hạn Bạt là cương thi cực kỳ lợi hại, Tả Đăng Phong lại muốn bắt nó.
"Tả chân nhân, nó không nằm trong kế hoạch của chúng ta, hay là thôi đi." Đại Đầu với tư tưởng ôm nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện vội cản.
"Theo lý luận Ngũ hành huyền học, cương thi hình thành là do người chết khi còn sống oán niệm quá nặng, chết rồi lại bị chôn ở nơi có âm khí cực nặng, oán khí hấp dẫn âm khí tiến vào thi thể, làm cho thi thể bất hủ chuyển thành thi biến, thời tôi sống khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển, không nghiên cứu được chúng, các người hiện giờ có năng lực từ khoa học thì thử nghiên cứu xem, oán khí, âm khí, thi khí rốt cuộc là cái gì." Tả Đăng Phong nói, theo hắn huyền học cũng có thể dùng khoa học để giải thích, điều kiện tiên quyết là khoa học phải phát triển tới trình độ nhất định.
Đại Đầu và Kim Quy Tử không thể phản bác, nhưng cũng không thể nói tán thành.
"Đám dã thú bên ngoài kia đều đã bị vi khuẩn cảm hoá, đã mất thần trí, không còn biết không còn sợ, vậy mà chúng cũng không dám tới gần nơi này chỉ vì Hạn Bạt, cho thấy hành động này không phải chúng tự chủ làm được, mà là vi khuẩn trong cơ thể phản ứng, nói trắng ra là là vi khuẩn cực kỳ kiêng dè khí tức của Hạn Bạt, thử xem có thể thông qua nghiên cứu Hạn Bạt tìm ra cách ức chế vi khuẩn hay không." Tả Đăng Phong nhẫn nại giải thích.
Hai người gật đầu, cực kỳ tán thành phân tích của Tả Đăng Phong, nhưng vẻ mặt lại cho thấy họ vẫn còn chưa thông nhiều chi tiết.
"Các người là muốn giết chết vi khuẩn để cứu người, cách này là cực kỳ chính xác, nhưng nếu có thêm một phương pháp xử lý dự bị vậy không phải sẽ càng ổn thỏa hơn sao? Lỡ chúng ta chúng tôi xuống nước mà không tìm được thiên thạch, hoặc là thiên thạch đã bị mất hết tính phóng xạ cần tìm, thì con Hạn Bạt này chẳng phải sẽ trở thành lựa chọn để các người giết chết vi khuẩn sao? Dù sao đi nữa, nhất định phải lưu lại đường lui." Tả Đăng Phong cố gắng thuyết phục. Khoa học kỹ thuật tiến bộ là chuyện tốt, nhưng khoa học tiến bộ làm cho người hiện đại quá ỷ lại vào máy móc, tư duy trở nên kém cỏi, phạm vi tư duy quá hẹp.
Đại Đầu và Kim Quy Tử lại gật đầu, lần này là hoàn toàn đã hiểu, vẻ mặt mang chút áy náy, họ đều biết Tả Đăng Phong vốn không thích nói nhiều, bây giờ phải giải thích dài như vậy là điều cực kỳ khác thường với hắn.
"Tả chân nhân, Hạn Bạt là cương thi thành tinh, đã là thân Thuần Dương, tôi lại không có bùa chú của Chính Nhất giáo, hàn khí của ngài có thể bắt sống nó không?" Đại Đầu hỏi.
"Chân chính thân Thuần Dương là Kim tiên Phi Thăng mới có, Hạn Bạt chỉ là dương khí cực nặng, không thể chính thức là thân Thuần Dương, các người đứng đây lược trận cho tôi, để tôi xuống tìm cách bắt nó." Tả Đăng Phong nhìn xuống khu kiến trúc tàn tạ.
"Tả chân nhân cẩn thận." Hai người gật đầu, họ tự biết tu vi không đủ, đi theo chỉ làm vướng chân vướng tay.
Tả Đăng Phong không chút chậm trễ, bay xuống dưới, Thập Tam theo sát phía sau, nếu Tả Đăng Phong không bảo nó ở lại, thì hắn đi đâu, nó cũng sẽ đi theo.
Hòn đảo này có hình tròn, biên giới là núi hình vòng cung, khu vực ở giữa bằng phẳng, hòn đảo này và hòn đảo ở phía nam có lẽ đều là do núi lửa thời kỳ viễn cổ phun trào tích lũy mà thành, nên có hình dạng giông giống miệng núi lửa, kiến trúc ở khu giữa đảo không nhiều, tuy đều đã đã sụp đổ, nhưng theo hình dạng cốt cách còn lại thì đều là phong cách vương cung.
Thập Tam chạy trước dẫn đi, tuy mắt phải chưa đổi màu, nhưng nó vẫn nhận ra được Hạn Bạt tồn tại.
Vương thành mới chỉ được xây một phần rất nhỏ, xã tắc đàn và tổ miếu chưa kịp xây dựng, cả khu cổ thành còn đang ngổn ngang, chất đống rất nhiều vật liệu gỗ và vật liệu đá, mảnh vỡ vũ khí, ….
Tả Đăng Phong hạ xuống đất bước đi. Trên mặt đất không có dấu chân của loài người, cũng không có dấu vết hoạt động của dã thú, cho thấy đám dã thú không hề đặt chân đến nơi này, mà Hạn Bạt trong cung điện cũng cực hiếm khi ra ngoài.
Thập Tam đột nhiên ngừng lại, cào mạnh vào một thân cây đổ. Thân cây này đã mục nát, Thập Tam đào mạnh mấy cái đã vỡ ra lỗ hổng, trong lỗ hổng có mấy con sâu màu trắng dài chừng gang tay, Thập Tam chộp lấy ăn tươi.
Thập Tam n rất thích ăn sâu của cây cối, hồi ở Thanh Thủy quan lúc hắn và Vu Tâm Ngữ bổ củi, Thập Tam sẽ ở bên cạnh tìm, mấy con sâu nó vừa nuốt có hình dạng cũng giống mớ sâu cây trước kia, chỉ là to hơn nhiều mà thôi.
Thập Tam ăn xong quay sang nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong chỉ chỉ khúc cây, Thập Tam lại tiếp tục đào.
Tả Đăng Phong vốn chỉ là muốn để Thập Tam tìm thức ăn, nên chẳng hề suy nghĩ nhiều, nhưng hắn nhanh chóng giật mình, hiện giờ sâu hầu như đã tuyệt tích, nơi này sao lại có sâu và ấu trùng sâu?
Tả Đăng Phong nhìn quanh, thấy trong khe hở của đống cây chồng chất lên nhau kia có mấy cây xanh rất nhỏ. Tả Đăng Phong đẩy mấy cây bên trên ra, ngồi xuống xem, thấy những cái cây này rất nhỏ, cao không tới hai tấc, vì thi khí của Hạn Bạt nên nơi này rất khô ráo, cây cối rất nhỏ bé, nhưng rõ ràng chúng là cây xanh.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy cây xanh là ở trong khu vực bảo vệ của Tử Dương quan, nhờ ba đạo nhân tu vi đỉnh cao liên thủ, cây cối và động vật ở đó mới không bị nhiễm độc, nhưng ở đây lại có cây xanh, như vậy chỉ có hai khả năng, một là Hạn Bạt thi khí có khả năng chống nhiễm cực cao, hai là Hạn Bạt bên trong là tu vi đỉnh cao.
Đại Đầu và Kim Quy Tử vẫn ở trên đỉnh núi nhìn theo Tả Đăng Phong và Thập Tam, nên thấy hành động của Tả Đăng Phong và Thập Tam thì rất ngạc nhiên, vốn là bảo xuống chế phục Hạn Bạt, sao lại làm rộn cái gì ở bên ngoài điện?
Một lúc sau, Tả Đăng Phong đứng dậy, nhìn kỹ khu cung điện. Cung điện đã bị hư hỏng nghiêm trọng, nhưng nhìn thật kỹ vẫn có thể nhận ra phong cách và quy cách kiến trúc của nó giống hệt vương cung ở hòn đảo phía nam, nhưng ở đây lại có thêm một gian ở phía đông vương cung, cũng làm bằng đá, có cửa ra vào độc lập bằng gỗ đã bị tổn hại, con Hạn Bạt hẳn là ở chỗ đó.
Tả Đăng Phong đứng chờ Thập Tam tìm sâu, từ lúc hắn xuống núi Thập Tam hầu như chưa hề được ăn ngon, hồi hắn bị đóng băng thỉnh thoảng nó ra ngoài bắt gà bắt thỏ ăn no bụng, nhưng sau này vi khuẩn bạo phát, ít nhất hai năm rồi Thập Tam chưa hề được ăn tươi.
Cây gỗ rất lớn, Thập Tam đào khá là vất vả, Tả Đăng Phong thấy vậy đi tới hỗ trợ, đám sâu này rất mềm, nếu lấy linh khí đập vỡ cây gỗ, sâu cũng sẽ bị chấn động mà tan nát, Tả Đăng Phong chỉ có thể dùng tay đẩy gỗ ra thôi.
"Tả chân nhân đang làm gì?" Kim Quy Tử hỏi Đại Đầu, hành động kỳ quái của Tả Đăng Phong và Thập Tam làm ông ta rất khó hiểu.
"Giống đang bắt sâu." Đại Đầu cũng không hiểu nổi.
"Thời điểm này ngàn cân treo sợi tóc mà ông ấy lại đi bắt sâu?" Kim Quy Tử cau mày, ông ta đã ở Tử Dương quan khá lâu, nên lo lắng cho mọi người.
"Giống bắt sâu để cho mèo ăn, rốt cuộc ngài ấy định làm gì?" Đại Đầu hỏi ngược lại Kim Quy Tử.
"Không biết, tôi chưa bao giờ hiểu nổi ngài ấy nghĩ cái gì." Kim Quy Tử cũng mơ hồ, đương nhiên không thể giải thích cho Đại Đầu.
"Người của chín mươi năm trước đương nhiên không thể giống chúng ta, suy nghĩ rất quái." Đại Đầu buột miệng.
"Ngài ấy thật sự chỉ còn lại có ba tháng tuổi thọ?" Kim Quy Tử hỏi Đại Đầu.
Đại Đầu gật đầu.
"Người này tính tình tàn nhẫn, sau này cậu nói chuyện với ngài ấy nên cẩn thận, đừng có nói thẳng quá." Kim Quy Tử không yên lòng căn dặn Đại Đầu.
“Tôi biết điều đó sớm hơn anh nhiều, ngài ấy vốn tuổi thọ không ngắn, nhưng giết người quá nhiều nên mới trở thành bộ dạng hôm nay." Đại Đầu gật đầu đáp.
Lúc hai người nói chuyện, Tả Đăng Phong vẫn đang giúp Thập Tam tìm sâu. Sâu con người cũng ăn được, Tả Đăng Phong lúc nhỏ đã từng ăn, đem nướng rất là thơm, làm hắn tự nhiên nhớ tới hồi nhỏ từng ngồi nhóm bếp với mẹ, tâm tình trở nên ôn hòa hẳn, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, nơi này không phải là nhà của hắn, hắn cũng không còn là lúc còn thơ bé đó, tất cả đều đã thay đổi, vĩnh viễn cũng không trở về được.
"Thập Tam." Tả Đăng Phong gọi.
Thập Tam quay sang nhìn Tả Đăng Phong, trong mắt nó không hề có sầu lo, chỉ có vui vẻ vì được ăn ngon.
Thập Tam là một con mèo, dù có là thần dị thì nó cũng chỉ là một con vật, tư duy của động vật đều đơn thuần, ít suy nghĩ, có thể quên sầu lo hưởng thụ vui sướng trước mặt. Thật ra tư duy càng đơn giản, cuộc sống càng vui vẻ, Tả Đăng Phong rất nhớ những năm tháng hắn sống đơn thuần đó, nhưng hắn biết mình không thể đơn thuần như vậy được nữa, từng sự việc hắn gặp phải năm năm nay, những người hắn đã gặp gỡ, những nơi hắn đã đi qua đã làm cho suy nghĩ của hắn biến thành phức tạp, tạo cho hắn thói quen phải suy nghĩ, mà một khi đã nuôi dưỡng thành thói quen này, con người sẽ rất khó mà sống vui vẻ, thậm chí bây giờ hắn còn lo phải gặp lại Vu Tâm Ngữ, tàn bào sát phạt vô độ làm sao có thể trở về là viên chức văn hóa đơn thuần năm đó.
Thập Tam thấy Tả Đăng Phong chỉ nhìn nó mà không nói gì, thì lại cúi đầu tiếp tục tìm sâu.
Tả Đăng Phong ngồi xuống khúc gỗ mục mà xuất thần, Đại Đầu và Kim Quy Tử càng thêm nghi hoặc, họ không hiểu Tả Đăng Phong tại sao lại ngơ ngẩn ngồi đó, nhưng Tả Đăng Phong đã dặn họ, nên hai người không dám xuống quấy rối.
Sau nửa canh giờ, Thập Tam rốt cục ăn no, thả người nhảy ra chỗ có ánh nắng ngáp một cái, thường sau khi ăn no, nó sẽ ngủ một giấc.
“Tao vào trong xem, mày ở ngoài này chờ tao." Tả Đăng Phong đứng lên nói với Thập Tam.
Thập Tam liếc nhìn khu kiến trúc, gật đầu.
Tả Đăng Phong đi về phía gian nhà cất thêm kia, cánh cửa gỗ màu xám đã rất tàn tạ, nhìn cả gian nhà đá rất âm u.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong đi tới ngoài cửa, thấy trong nhà khá là tối tăm, ở ngay giữa phòng có một cỗ quan tài đá màu đen rất to...