Chương 156: Chuyện cũ ngàn năm
"Thập Tam giận rồi." Thiết Hài nhìn Thập Tam đang nằm lì trên giường.
"Không phải giận." Tả Đăng Phong lắc đầu, Thập Tam không thể thông qua biểu lộ để biểu đạt chính xác cảm giác nội tâm, chỉ có ai rất quen thuộc với nó mới có thể nhìn ra sự đau thương và uể oải của nó mà thôi.
Tả Đông Phong nhìn ra Thập Tam đau thương, cho thấy nó và con rồng cộng sinh kia có cảm tình rất tốt, hơn nữa đã lâu rồi nó không gặp lại con rồng nữa, uể oải biểu đạt ra nó đã từng rất uy vũ, buồn rầu khi nhớ lại sức mạnh cực đại ngày xưa.
"Nó có đồng bọn là rồng?" Thiết Hài quay đầu nhìn Tả Đăng Phong.
"Tôi chỉ đoán thôi, đi ngủ đi." Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn chưa từng thấy Thập Tam thương tâm như vậy, nếu nếu là con người chắc đã sớm rơi lệ, nhưng Thập Tam không phải người, dù nó có thương tâm thế nào cũng không khóc được.
Thiết Hài không hiểu vì sao Thập Tam ủ rũ, lão không biết Thập Tam, nên lão không biết trong lòng Thập Tam nghĩ gì, nhưng Tả Đăng Phong có thể cảm nhận được cảm thụ của Thập Tam, cảm giác ấy giống như một cao thủ tuyệt đỉnh từng tiếu ngạo giang hồ lại bị mất tu vi, nhiều năm sau hắn đã quen với sinh hoạt bình thường, nhưng ngẫu nhiên lại gặp phải người nhận ra hắn, làm hắn nhớ lại thời huy hoàng xa xưa, sự huy hoàng ấy và thực trạng ngày nay khiến lòng chán nản của hắn nhân lên tới mức cao nhất, giống như mức nước chênh lệch của lòng sông với mặt biển, làm cho hắn vô cùng đau thương và uể oải.
Nếu là người khác chắc đã tới an ủi Thập Tam, nhưng Tả Đăng Phong không làm như vậy, hắn hỏi xong thì bỏ đi tắm rồi lên giường ngủ, không phải hắn không quan tâm Thập Tam, mà hắn hiểu Thập Tam.
Thập Tam có sở thích thích khoe khoang, bất kể đối thủ là dạng gì nó cũng không úy kỵ, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì đi tiểu để thị uy, chứng tỏ nó có lòng tự trọng rất mạnh, loài vật có lòng tự trọng cao không chịu được người khác an ủi, nếu tới an ủi, sẽ bị chúng nó coi là thương hại, thứ chúng căm ghét nhất chính lại thương hại.
Tả Đăng Phong không hỏi Thập Tam hồi trước ở đâu, vì rất có thể Thập Tam không nhớ được, mà dù nó có nhớ rõ, ba ngàn năm tuế nguyệt cũng đủ để khiến thương hải biến thành tang điền, hắn cũng khó mà tìm được vật tham chiếu năm đó, Thập Tam rốt cuộc là loại động vật gì, Thập Tam trước ở đâu, chủ nhân cũ là ai, con rồng do nó diễn sinh đang ở đâu, vì sao chủ nó lại lấy đi nội đan của nó, nếu tìm lại được nội đan Thập Tam có thể khống chế lại con rồng kia hay không, bao nhiêu là câu hỏi, nhưng bây giờ không còn manh mối nào để phân tích và tìm kiếm.
Đã không có manh mối, Tả Đăng Phong sẽ không để lộ ra suy tư về nội đan của Thập Tam nữa, vì hắn biết xác suất tìm lại được nội đan cực nhỏ, chủ cũ Thập Tam lấy nó đi, nhất định đã đem đi sử dụng, Trung Quốc rộng lớn như thế, nội đan nhỏ như hạt đậu, làm sao tìm được.
Tả Đăng Phong không nhắc tới không có nghĩa hắn không muốn giúp Thập Tam tìm lại nội đan, hắn chỉ không muốn nói ra sớm mà thôi, vì một khi nói ra, Thập Tam sẽ hi vọng, nếu tìm không được, Thập Tam sẽ càng thêm uể oải, nên hắn không thể nói, chỉ có thể vụng trộm lưu ý, tìm bốn con vật âm xong chắc sẽ phải đi khắp Trung Quốc, vừa tìm âm chúc động vật vừa lưu tâm đến những manh mối liên quan tới thân thế của Thập Tam, Thập Tam luôn đi theo hắn, nếu Thập Tam thấy manh mối chắc chắn sẽ biểu hiện ra.
Trên thực tế, có một số việc từ lâu trước đây đã hiện ra, ví dụ hồi Thập Tam theo hắn đến vùng Hồ Nam, nơi Dung Quốc ngày xưa đã xua đuổi độc trùng, đuổi cả Cự Mãng, đám Cự Mãng kia hình thể khổng lồ, lẽ ra không thể nào sợ ba giọt nước đái mèo của Thập Tam, thứ thực sự làm chúng nó sợ rất có thể là chút xíu long khí yếu ớt còn sót lại trên người Thập Tam.
Mọi chuyện sợ rằng đều phải phân tích, cẩn thận tỉnh táo phân tích toàn diện có lẽ vẫn có thể tìm ra một ít dấu vết để lại, hắn và Thập Tam năm đó ở tòa thành đổ nát biên giới Dung Quốc gặp một xà nữ, cử động và thần thái Thập Tam chứng tỏ nó đã từng nghe xà nữ ca hát, nó còn gật đầu xác nhận từng theo chủ cũ tới Dung Quốc, trước sau nối kết rút ra kết luận lúc Thập Tam và chủ cũ tới Dung Quốc rất được hoan nghênh, nếu không người nước Dung Quốc đã không cho họ nghe xà nữ hát.
Như thế lại phát sinh một hiện tượng kỳ quái, Thập Tam và mười hai địa chi đối địch, theo lý thuyết chủ cũ của Thập Tam và Khương Tử Nha đối địch với nhau, nhưng Chu Triều thuộc địa của Dung Quốc lại chiêu đãi chủ tớ Thập Tam, chứng tỏ chủ nhân Thập Tam cũng không phải là đối địch sinh tử với Khương Tử Nha, ít nhất không tới mức trở mặt với nhau.
Nhưng vòng cổ trên cổ địa chi và Thập Tam lại có hình thức giống nhau, Thập Tam và mười hai địa chi phân ra hai phe khác nhau, thì theo lý thuyết vòng cổ của chúng không thể giống nhau, nhưng sự thật hoàn toàn giống nhau, điểm này biểu lộ Khương Tử Nha và chủ cũ của Thập Tam từng có liên lạc với nhau, chẳng những có liên lạc, mà quan hệ còn không phải bình thường.
Nói về tác dụng, vòng cổ chẳng có tác dụng gì, không tạo thành chút ảnh hưởng nào với địa chi, nếu đã vậy tại sao hai phe lại còn muốn địa chi và Thập Tam đeo chúng?
Nghĩ tới đây, Tả Đăng Phong đang ngủ, nhưng hắn chỉ ngủ rất ngắn thì tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi hắn kích động đến mức toàn thân run rẩy, nửa ngủ nửa tỉnh xuyên nối mọi manh mối với nhau, hoàn toàn thông suốt, không còn chút nghi vấn nào, trăm phần trăm chính xác.
Ba ngàn năm trước, môn nhân Xiển Giáo Khương Tử Nha xuống núi phụ tá Chu thiên tử đông chinh phạt Trụ, bù cho đủ mười hai địa chi cải biến vận số Chu Triều giúp Chu Triều ngồi lên thiên hạ, suốt thời gian đó, Khương Tử Nha luôn xuôi gió thuận buồm, không gặp chút trở ngại nào, nhưng từ sau khi Chu Triều thành lập, Khương Tử Nha có lẽ tự cao tự đại, kiêu ngạo quá mức khiến một môn nhân Tiệt Giáo bất mãn, tìm ra Thập Tam đưa cho Lai Quốc, một Lai Quốc nho nhỏ sau khi có được Thập Tam, vận mệnh quốc gia trở nên hanh thông thịnh vượng.
Chủ cũ của Thập Tam sở dĩ đưa Thập Tam cho Lai Quốc mà không đưa cho quốc gia của hắn có hai nguyên nhân, một là Lai Quốc ở trong góc bán đảo Giao Đông, quốc gia này rất nhỏ, không ai để ý tới, nhưng lại giáp giới với Tề quốc do Khương Tử Nha thụ phong, hắn chính là muốn lợi dụng quốc gia nhỏ này để giáo huấn Khương Tử Nha, đừng tiếp tục tự cho mình là đệ nhất thiên hạ.
Lai Quốc không phải nước chư hầu của Chu Triều, nên Khương Tử Nha tới Tề quốc thì phái binh đánh Lai Quốc để thống nhất đất phong của mình, nhưng hắn không thể thành công, đành phải mời mười hai địa chi ra, để đối kháng với Thập Tam của Lai Quốc, nhưng cuối cùng muối mặt, vì mười hai địa chi không phải đối thủ của Thập Tam, khiến Tề quốc chẳng những không xử lý được Lai Quốc, mà còn làm cho Lai Quốc nổi danh có "Được thần vật khắc mười hai quỷ quái, bức Khương Tử Nha lùi lại sáu trăm dặm".
Mục đích của môn nhân Tiệt Giáo kia không phải muốn tranh thiên hạ với Khương Tử Nha, hắn chỉ muốn giáo huấn Khương Tử Nha một chút, nên sau khi bức được Khương Tử Nha dời đô, mục đích của hắn cũng đã đạt được, nên tới Lai Quốc muốn mang Thập Tam đi, nhưng quân chủ Lai Quốc lúc này đã biết Thập Tam là "Thần vật", dập đầu bằm tỏi không cho hắn mang Thập Tam đi.
Vì vậy, môn nhân Tiệt Giáo bắt đầu phát sầu, nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn biết Chu Triều nắm chính quyền chính là tuân theo mệnh trời, hắn đưa Thập Tam cho Lai Quốc chỉ muốn giáo huấn Khương Tử Nha, nếu để Thập Tam tiếp tục ở lại Lai Quốc, Lai Quốc sẽ mượn nhờ long khí phản công Chu Triều, nếu thực như vậy, nghĩa là hắn đã làm nhiễu Càn Khôn, tạo nên đại họa.
Thế nên, môn nhân Tiệt Giáo đành phải lấy đi nội đan của Thập Tam, "Thần vật" tuy vẫn còn ở Lai Quốc, nhưng không còn tác dụng gì, quân chủ Lai Quốc không biết việc này, đến khi sắp chết còn đem Thập Tam chôn theo phần mộ, vì sợ để mất đi "Thần vật", nhưng Thập Tam không có nội đan thì không thể tiếp tục thay đổi địa khí, phát ra long khí, nên cuối cùng Lai Quốc vẫn bị Tề quốc tiêu diệt.
Lai Quốc, và con mèo Thập Tam, đều chỉ là công cụ môn nhân Tiệt Giáo giáo huấn Khương Tử Nha mà thôi.
Ngoài ra Tả Đăng Phong sở dĩ xác định chủ cũ của Thập Tam là môn nhân Tiệt Giáo là vì môn nhân Xiển Giáo chắc chắn sẽ không làm khó dễ cho Khương Tử Nha, vì môn nhân trong Đạo Giáo rất tuân theo quy củ, không gây nên nhiễu loạn, chỉ có môn nhân Tiệt Giáo không tuân thủ quy củ, nhìn ai không vừa mắt là ra tay giáo huấn mà thôi.
Vòng cổ trên người mười hai địa chi và Thập Tam chứng tỏ một sự thật, là môn nhân Tiệt Giáo này vô cùng thông minh, hắn rất có thể dụ dỗ Khương Tử Nha đánh cuộc, sau đó làm một cái vòng cổ giống hệt những cái Khương Tử Nha đeo cho mười hai địa chi để đeo lên cổ Thập Tam, hắn làm như vậy chính là để giữ lại đường lui cho mình, chẳng may náo lớn quá bị cấp trên truy xuống, hắn cũng có lời ứng đối, 'Hai chúng tôi chỉ đùa giỡn thôi, người xem, đám vật nhỏ đều có vòng cổ giống nhau mà!”
Ngoài ra, vòng cổ này không phải Thập Tam và mười hai địa chi đeo từ khi còn bé, mà do Khương Tử Nha và môn nhân Tiệt Giáo dùng pháp thuật đeo vào, động vật không phải cây cối, không thể đeo cho từ khi còn bé, vì chúng nó chạy loạn khắp nơi, không ở yên chỗ nào, dù có đeo được, cũng không thể biết chúng sẽ lớn tới cỡ nào, cổ bự tới đâu, lỡ ra mập quá, vòng cổ sẽ siết chúng nghẹt thở.
Đoán ra chuyện cũ ba ngàn năm trước làm Tả Đăng Phong rất sung sướng, hắn càng vui hơn là lần này đi Bộc Quốc và Mâu Quốc, ngoài khả năng tìm được âm chúc địa chi còn rất có khả năng tìm ra được thân thế Thập Tam.
Tả Đăng Phong không phải nghĩ bậy, những gì hắn tìm ra đều là có căn cứ, nơi Thập Tam năm sống năm xưa tuyệt đối không nằm trong khu vực của Thương Chu, vì nếu Thương Triêu có nó, quốc gia đã không diệt vong, còn Chu Triều tìm được thiên hạ là dựa vào mười hai địa chi, chứ không phải Thập Tam, nên nơi ở cũ của Thập Tam hẳn phải thuộc một nước chư hầu của Thương Chu, lại phải là một khu không người, ngoài Bộc Quốc và Mâu Quốc, chỉ có khu vực Vân Nam hiện tại mới phù hợp, nơi này nhiều nước, nhiều rừng rậm, chính là điều kiện sống của rồng.
Tả Đăng Phong không nói điều này với Thập Tam, vì hiện giờ sau một lúc lâu ngơ ngẩn, Thập Tam đang lăn lộn ầm ĩ trong phòng tắm, mà Thập Tam có tìm được nội đan về hay không cũng không quan trọng, vì trong mắt Tả Đăng Phong, Thập Tam không phải là lính của hắn, mà là người nhà của hắn.