Chương 230: Giếng cổ nữ thi
Miệng giếng cổ rộng chừng sáu mễ, chung quanh vây đầy người, những người này đều là thôn dân, đàn ông chiếm đa số, cũng có một số phụ nữ trung niên, quần áo rất cũ nát, số lượng ước chừng hai mươi mấy người, cầm trong tay dây thừng và dao, đang cúi người nhìn xuống giếng, cách miệng giếng hơn mười bước có một xác nữ kỳ quái, nữ thi không mặc quần áo, toàn thân biến thành màu đen, đầu bị người chém xuống nằm cách đó không xa, vì ánh lửa không rõ, Tả Đăng Phong không thấy rõ hình dáng của nữ thi, chỉ thấy tóc tai dài rối loạn.
Tả Đăng Phong càng thêm nghi hoặc, thôn dân dù kêu la, nhưng không có vẻ gì lo lắng, mà còn có vẻ chờ đợi, rõ ràng họ không hề e ngại vật trong giếng.
"Thêm một cái nữa, thêm một cái nữa đi, nhanh bắt lấy nó! " thôn dân lại kêu, đám đàn ông ném một đầu dây thừng trong tay xuống giếng, hô “Bắt lấy!”
Những thôn dân khác vội vươn tay hỗ trợ, gắng sức kéo, kéo lên một nữ tử mặc trang phục cung đình cổ đại, tứ chi cứng còng, hai tay giơ thẳng về phía trước, nhảy nhảy, hai gối giữ thẳng tưng, rõ ràng là một cương thi nữ.
Mọi người kéo cương thi lên, quấn dây thừng giữ chặt lấy nó, vung dao chém rụng đầu nó, đầu vừa rơi, cương thi lập tức ngã nhào xuống đất, mọi người nhào tới, cởi quần áo, gỡ trâm, gỡ vật phẩm trang sức trên người nó.
Tả Đăng Phong càng nghi hoặc, cả người nữ thi ướt sũng, chứng tỏ bên dưới có nước, nhưng cương thi bị ngâm trong nước lâu ngày lẽ ra phải bị hư thối, nhưng cương thi này không hư thối, cũng không bị nước ngâm làm trương phình, mà quần áo giày dép đồ đạc vẫn còn đầy đủ, hơn nữa, cương thi bình thường không thể phát ra âm thanh, vì chúng không hít thở không khí, không có không khí đương nhiên không thể phát ra tiếng, nhưng nữ thi này khi bị chém đầu hét lên rất thảm thiết, giống như khí tức không hề bị đoạn tuyệt.
Tả Đăng Phong nghiêng đầu, thôn dân không hề sợ cương thi, chặt đầu cương thi xong còn hùa lên cướp tài vật, động tác rất thành thạo, cho thấy họ làm việc tương tự không chỉ một lần, họ lột rất nhanh, bỏ hết vào trong một cái giỏ trúc.
Cương thi bị lột hết quần áo lộ ra màu trắng toát, nhưng gió núi thổi qua, một hồi thân thể cương thi dần dần biến thành màu đen.
"Thôn trưởng, giờ làm gì tiếp?" Một thôn dân cầm dây thừng trong tay nói với lão nhân đứng bên cạnh giỏ trúc, lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt mũi đầy nếp nhăn.
"Lấy thêm đi." Lão nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tay vục vào cái bao bên cạnh, ném nắm gì đó vào trong giếng, lúc đầu Tả Đăng Phong tưởng là ông ta ném vôi sống để làm sôi giếng, nhưng nhìn kỹ, thứ kia không phiêu tán, mới nhận ra đó là gạo nếp.
Gạo nếp được người trong Đạo gia dùng để khắc chế cương thi, nhổ thi độc, thôn dân ném gạo nếp vào trong giếng, để kích cương thi bên dưới tỉnh lại, trồi lên mặt nước.
Lão nhân đổ hết bao gạo nếp vào trong giếng, cùng mọi người ngồi gần miệng giếng nghỉ ngơi, quanh giếng cổ toàn là cỏ dại, chung quanh không có đường mòn, cho thấy họ không thường xuyên đến đây.
Thôn dân lúc nghỉ ngơi tránh không được nói chuyện với nhau, Tả Đăng Phong nghe họ nói chuyện mới biết họ đến đây bắt cương thi là để lấy đồ trên người chúng nó, đổi lấy lương thực, họ không nói gì về giếng cổ hay phát hiện ở đây có cương thi từ hồi nào.
Tả Đăng Phong quan sát một lát rồi lui trở về, chuyện này tuy rất quái dị, nhưng không quan hệ gì tới hắn, hơn nữa khí tức của cương thi rất dễ lôi người tu hành tới.
Trở lại chỗ cũ, Tả Đăng Phong ngồi trên xe bắt tụ khí chỉ quyết, hắn bắt quyết là do thói quen, một lát sau thì buông tay không bắt nữa, chỉ quyết vẫn giúp tụ tập tụ tập thiên địa linh khí, nhưng linh khí tuy có thể nằm trong khí hải nhưng lại không thể sử dụng, dồn vào nhiều chỉ làm bụng dưới phồng lên thôi.
Nửa canh giờ sau, những thôn dân kia cầm đuốc rời đi, trong khoảng thời gian đó, đã vang lên thêm hai tiếng kêu thảm thiết, Tả Đăng Phong tuy không quan tâm họ làm gì, nhưng thấy rất buồn bực, giếng cổ kia sao lại có nhiều cương thi như vậy, quần áo của cương thi cho thấy đó hẳn là cung nữ thời Minh Thanh, nhưng Minh triều hay Thanh triều thì hắn không chắc, vì phục sức và kiểu tóc thời Minh Thanh thay đổi chủ yếu là nhằm vào nam tử, nữ tử thay đổi không nhiều.
Sắc trời ửng sáng, Tả Đăng Phong tiếp tục đi, đi không xa hắn đã nhìn thấy có tăng nhân xuất hiện, đành bỏ xe ngựa, cùng Thập Tam chui vào rừng cây, tiếp tục đi.
Ngẫu nhiên đi ngang qua giếng cổ đêm qua, xác nữ xung quanh giếng cổ đã bị dời đi, Tả Đăng Phong tới gần nhìn xuống, giếng xây bằng đá xanh, mặt đầy rêu xanh, nước giếng màu xanh đậm, từ miệng giếng không nhìn thấy dấu vết gạo nếp, chứng tỏ nước giếng rất sâu.
Tả Đăng Phong nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi lên hướng bắc, phía trước là một ngọn núi, tránh né đuổi bắt đương nhiên không thể chạy lên chỗ cao, hướng nam là thôn trang, tốt nhất chính là hướng bắc.
Sáng sớm có sương, đi một lúc quần áo đã bị sương sớm làm ướt nhẹp, sương sớm và mưa phân biệt là âm dương vô căn thủy, âm tính vô căn thủy có thể để hóa giải dương khí quá thịnh trong cơ thể hắn, đi lúc sáng sớm là thời cơ tốt nhất.
Đến chân núi, Tả Đăng Phong phát hiện trong rừng cây có một miếu thổ địa, rất nhỏ, nhưng cao hơn một trượng, rộng hơn sáu xích, trong miếu thờ một pho tượng thổ địa công, tượng khắc rất thô, cả miếu trừ pho tượng này thì không còn gì khác, nơi này cũng đã lâu không được ai tế bái, cửa miếu đầy cây dại, bò đầy cả lên trên miếu.
Trong núi có miếu thổ địa cũng không có gì lạ, người thường sẽ chỉ liếc qua rồi thôi, nhưng Tả Đăng Phong lại dừng lại, vì hắn phát hiện miếu được dựng toàn bằng đầu gỗ, thủ pháp xây dựng rất kỳ diệu, không hề dùng tới một cây đinh sắt, toàn bộ là đào rãnh mộng và dùng chốt, kỹ thuật kiến trúc này làm rất khó, nhưng lại rất kiên cố, loại thủ pháp này rất ít thấy ở dân cư, bình thường đều dùng trong kiến trúc của hoàng gia, miếu thổ địa nhỏ này lại dùng loại thủ pháp này nhất định có cổ quái.
Nhưng rồi Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam rời đi, tìm đạo lý này làm gì, bây giờ chạy trối chết cần hơn.
Vòng theo núi có một đường nhỏ, Tả Đăng Phong đi theo, đến giữa trưa đến mé đông núi, nơi này mọc toàn cỏ tranh, rất cao rất rậm rạp, buổi chiều là lúc cầm thú mang đồ ăn về mớm cho con, trong bụi cỏ có rất nhều tổ chim, tiếng chim kêu rất ồn ào.
Tả Đăng Phong không dám đi tiếp, vì khoảng cỏ dài đến mấy trăm bước, hai đầu nam bắc đều là đường đi, trên đường thỉnh thoảng xẹt qua người tu hành, nếu hắn đi trong bụi cỏ, sẽ làm chim bay tán loạn, bạo lộ vị trí.
Tả Đăng Phong đành phải dừng lại, hắn không đi được, nhưng cũng không thể dừng lại lâu, vì hắn vứt xe ngựa ở phía tây ngọn núi, sớm muộn sẽ có người phát hiện, nếu có người phát hiện xe ngựa, có thể xác định đại khái phương vị của hắn, Thiết Hài chắc chắn không giết Tăng nhân áo hồng, mà Tăng nhân áo hồng đã biết hắn mất linh khí tu vi, nhất định sẽ đem tin tức này truyền bá ra ngoài, những người đuổi bắt hắn đương nhiên người không có linh khí tu vi thì chạy không được xa, đuổi theo ra một thời gian ngắn không thấy hắn nhất định sẽ quay đầu trở về, đến lúc đó sẽ là cục diện bắt ba ba trong hũ.
Tả Đăng Phong không ngờ, chẳng những không thể khôi phục tu vi, mà bây giờ thậm chí muốn còn sống trở về cố hương cũng đã trở thành hy vọng xa vời.
Tả Đăng Phong ngồi cạnh trảng cỏ nhìn chim chóc mang mồi về cho con, dù không nhìn thấy cũng tưởng tượng ra được hình ảnh đó ấm áp như thế nào, nhân sinh trên đời có ba chuyện phải làm, nuôi dưỡng cha mẹ, dắt tay bạn đời, dưỡng dục con cháu, nhưng cả ba chuyện này hắn vô duyên, không có tài cán nuôi dưỡng cha mẹ đến cuối đời, thanh niên mất vợ, không lưu con nối dòng, bây giờ muốn chết bên cạnh người yêu cũng không làm được.
Tả Đăng Phong không oán trời trách đất, hắn không oán hận ông trời bất công, hắn chỉ nghĩ không biết có phải mình làm sai chuyện gì hay không, nhưng dù không biết mình sai ở đâu, hắn cũng thấy vui vì đã giết được Đằng Khi Chính Nam báo thù cho Vu Tâm Ngữ, giờ có chết, cũng không tiếc.
Hắn chỉ còn làm được một việc duy nhất là chờ đợi, chờ đợi kết quả, chờ đợi kết cục, nếu ông trời cho hắn cơ hội về nhà, hắn sẽ trở về Thanh Thủy quan, nếu ông trời không cho hắn được chết già, hắn cũng không sao cả, dù sao hắn cũng đã giết rất nhiều người tội không đáng chết.
"Thập Tam, mày trở lại Thanh Thủy quan chờ tao đi." Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Thập Tam, Thập Tam là sự lo lắng cuối cùng của hắn, Thanh Thủy quan có trận pháp bảo vệ, chỉ có hắn và Thập Tam có thể tự do ra vào, ở đó tuy cô độc, nhưng rất an toàn.
Thập Tam ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu xuống tiếp tục dựa vào hắn lim dim, không phải nó không hiểu ý Tả Đăng Phong, nhưng nó biết Tả Đăng Phong hiện không có khả năng tự bảo vệ mình, nó sẽ không trở về một mình Thanh Thủy quan, nó muốn cùng Tả Đăng Phong trở về.
Tả Đăng Phong cười, không đuổi Thập Tam đi nữa, những kẻ đuổi bắt hắn đều tự xưng là danh môn chính phái, nên nếu bắt được hắn, chắc sẽ không làm khó một con vật.
Biết không còn chỗ trốn, Tả Đăng Phong lại khoác lên người chiếc đạo bào rách cũ...