Chương 125: Thành cổ kim tháp
"Đỗ Thu Đình tính nết rất quật cường, anh ấy không sợ uy hiếp." Ngọc Phất nhíu mày.
"Còn phải xem lấy cái gì uy hiếp, nếu bắt đi nhiều môn nhân hoặc đồ đệ bảo bối của anh ấy, thì anh ấy có thể không đi hay không?" Tả Đăng Phong nói.
"Cũng có lý." Ngọc Phất gật đầu.
"Cảm giác thân bất do kỷ chắc chắn không dễ chịu, nên chúng ta cũng không nên trách anh ấy." Tả Đăng Phong lại nói.
"Cậu đâu phải loại người rộng lượng, sao lại dễ tính với anh ấy thế?" Ngọc Phất cười.
"Anh ấy có ơn với tôi, người ta không thể nào quên ân tình của người khác. Không nói chuyện này nữa, ở đây có đường, chắc chắn phía trước không xa có thành trì." Tả Đăng Phong chỉ vào con đường nhỏ. Con đường hơi khúc khuỷu, rộng chừng ba thước, rõ ràng có người thường xuyên đi lên.
"Cự nhân biến dị không dùng đường." Ngọc Phất nói.
"Cũng không chắc, dù sao chúng ta cũng không biết gì về chúng, đúng rồi, người có nhận ra chúng ta đi xa như vậy, mà không gặp được một con cự nhân cái nào hay không?" Tả Đăng Phong triệu hồi Thập Tam, hắn lo lắng, khu vực này nhiều cỏ dại, cây cối không cao, bây giờ trời đã vào đêm, Tả Đăng Phong mơ hồ thấy khoảng hơn ba mươi dặm hướng chính bắc có một quần thể kiến trúc, nhưng vì cự ly quá xa, lại thêm buổi tối tầm mắt không tốt, nên không nhìn ra được hình dạng của kiến trúc, dù chỉ là đại khái.
"Phía trước có thành." Ngọc Phất cũng nhìn thấy.
Tả Đăng Phong gật đầu, đi theo con đường nhỏ, khu vực này nằm hướng tránh gió, đất đai bằng phẳng, chứng tỏ năm xưa chắn chắn là đất ruộng. Vừa đi, Tả Đăng Phong vừa chú ý tới những cây to thưa thớt ở đây. Năm xưa đây là khu trồng trọt, chắc chắn không có cây to chắn nắng, mấy cây này phải mọc từ sau này, có thể từ độ tuổi của cây suy đoán thời gian đại khái vùng đất ruộng bị trở thành hoang phế, con người không còn trồng trọt nữa.
"Ngọc Chân Nhân, người nghĩ cây này khoảng bao nhiêu tuổi?" Tả Đăng Phong chỉ một cây đại thụ cách đó không xa. Hắn là người phương bắc, cây ở phương bắc sinh trưởng chậm hơn cây ở phương nam, mấy cây này hắn không tính được.
"Từ nay trở đi đừng gọi vậy nữa, cậu biết tên tôi rồi mà." Ngọc Phất vung phất trần, chặt ngang đại thụ, cúi đầu xem vòng tuổi.
Tả Đăng Phong hơi giật mình, cảm giác mình vừa làm một chuyện rất ngu xuẩn. Hắn nói ra suy đoán của mình về Kim Châm với Ngọc Phất không phải ý muốn nói xấu Kim Châm, càng không phải muốn khoe khoang mình thông minh, mà là hắn lo có một ngày Ngọc Phất biết chuyện sẽ ghét Kim Châm, nên sớm tiêu trừ hiểu lầm cho cô, bây giờ xem ra hình như không đạt được hiệu quả mong muốn, mà còn có vẻ bị phản tác dụng. Trên thực tế, phụ nữ ai cũng thích đàn ông thông minh, nhưng luôn đi tìm người thật thà phúc hậu, đó là bởi vì các cô không tìm thấy người thông minh hơn mình, nên dứt khoát tìm người ngốc hơn, người ngốc không tính toán, mưu trí, khôn ngoan làm mình thấy phiền.
"Người là Huyền Môn Thái Đẩu thành danh đã lâu, không gọi chân nhân thì gọi gì?" Tả Đăng Phong giả bộ hồ đồ.
"Thành danh đã lâu? Tôi già lắm à?" Ngọc Phất nhíu mày quay đầu lại.
Tả Đăng Phong cười nhạt, không trả lời được câu hỏi này, nói cô trẻ thì có vẻ khinh bạc, mà nói cô già thì trái lương tâm, dứt khoát không nói là hay nhất.
Ngọc Phất liếc hắn một cái, quay đầu tiếp tục xem vòng tuổi cây, tuy trời rất tốt, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn thấy Ngọc Phất để ngón tay lên vòng cây khi đếm, để phòng ngừa vì nói chuyện mà quên đếm tới đâu, Ngọc Phất quả là người cẩn thận.
"Chỉ có tám mươi mấy năm." Một lát sau, Ngọc Phất ngẩng đầu lên.
"Tám mươi mấy năm?" Tả Đăng Phong không hiểu, nếu mấy cây này chỉ mới mọc có tám mươi mấy năm, thì chẳng lẽ ruộng này mới chỉ bỏ hoang có tám mươi năm?
"Xem ra ở đây tám mươi năm trước vẫn còn trồng trọt." Ngọc Phất suy tư.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong xoay người bước tiếp về phía trước, hắn từng đoán người nơi này hẳn là đã bị biến dị hết, bây giờ xem ra ít nhất hơn tám mươi năm trước vẫn còn có người hiểu được trồng trọt.
Đi thêm vài dặm, hai người lại dừng bước, quay sang nhìn một mảnh ruộng được cắt tỉa chỉnh tề rồi quay lại nhìn nhau.
Ngô được chia làm hai loại là lúa và cao lương, một cây thân cao, một cây thân thấp, là lương thực chủ yếu ở Trung Quốc thời cổ đại, cho tới bây giờ vẫn được trồng khắp nơi trong cả nước, cây lúa bây giờ khá cao, tương đương cây cao lương, nhưng điều làm Tả Đăng Phong và Ngọc Phất kinh ngạc không phải là loại cây nông nghiệp gì, mà là là ai đang thu hoạch ở đây.
"Thu hoạch mùa thu, cách đây không quá ba tháng." Ngọc Phất cúi người xuống kiểm tra cây.
"Đây là cây hoang, không giống người trồng." Tả Đăng Phong ngồi xổm xuống cạnh Ngọc Phất, trong đám cây bị lẫn rất nhiều rễ cỏ, chứng tỏ trước khi cây lúa chín, chẳng có ai quản lý.
"Cậu nói đúng, nhưng bất kể là hoang dại hay là trồng, có người thu hoạch đã chứng tỏ trong này vẫn còn có người." Ngọc Phất nghiêm nghị.
Tả Đăng Phong gật đầu đứng lên, Ngọc Phất còn trẻ, lại là nữ giới, Tả Đăng Phong có thể tinh tường nghe thấy được khí tức của cô, khiến lòng hắn rối loạn, hắn không phải thái giám, nên cũng có ham muốn của nam giới, hắn đành phải tận lực khắc chế và cực lực tránh né.
"Biết thu hoạch thì cũng biết trồng, nhưng không trồng chứng tỏ họ cũng không thường xuyên tới đây." Tả Đăng Phong hít sâu mấy hơi, dẹp loạn tâm tình của mình.
Ngọc Phất gật đầu đứng dậy, bước về phía trước. Tả Đăng Phong không biết Sao, con đường quá hẹp, đi song song với Ngọc Phất sẽ không tránh được va chạm cơ thể với nhau, đi trước cô thì mất cấp bậc lễ nghĩa, đi sau cô thì lại nhìn thấy bóng lưng và dáng người của cô. Người tu đạo không mặc nhiều quần áo, Ngọc Phất là phái nữ, chỉ mặc mỗi đạo bào và áo lót, mỗi bước đi mông lại ẩn hiện, Tả Đăng Phong đành phải cúi đầu. Đến lúc này hắn đã hiểu vì sao nhiều người đàn ông lại lấy vợ mới sau khi vợ chết, vì không đè nén nổi cái bản tính động vật trong người.
"Con mẹ ngươi." phát hiện trong bụi cỏ cách ba dặm bên tay phải có một cự nhân ẩn núp, Tả Đăng Phong chửi bậy một tiếng rồi vọt tới, cự nhân kia chỉ định núp ở đó, không định công kích hắn, nên thấy Tả Đăng Phong xông đến, sợ hãi quay đầu chạy trốn, Tả Đăng Phong đuổi theo hơn năm dặm, nện liên tiếp hai quyền khiến người kia rên la. Cự nhân thân người, đầu lại giống lang, không có lỗ tai, đập hắn kêu rên không thôi, bộ dáng muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí, Tả Đăng Phong đương nhiên sẽ không lưu tình với nó, đấm hai cái xong liền bổ một chưởng Huyền Âm chân khí, đóng băng đầu cự nhân.
Đánh chết cự nhân xong, Tả Đăng Phong thoải mái hơn rất nhiều, cự nhân kia chết thật là oan, căn bản chính là bị tai bay vạ gió, cái sai của nó là lại đi xuất hiện trong tầm mắt của Tả Đăng Phong khi hắn đang bực bội.
"Cậu Sao vậy?" Ngọc Phất nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong.
"Hơi bực mình, đi thôi." Tả Đăng Phong xoay người nhìn Thập Tam, Thập Tam với hắn như hình với bóng, Tả Đăng Phong làm gì nó cũng đi theo.
"Tại sao bực bội?" Ngọc Phất ân cần hỏi.
Tả Đăng Phong lắc đầu không trả lời, Sao mà trả lời được.
Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong không muốn nói, thì không hỏi nữa, xoay người tiếp tục đi, Tả Đăng Phong vượt lên đi sóng via với cô, dù sao đi ngang hàng vẫn đỡ khổ hơn là đi sau luôn phải cúi đầu.
Một lát sau, hai người cũng nhìn thấy tòa thành. Ngọc Phất ngẩng đầu lên nhìn tòa thành to lớn, còn Tả Đăng Phong lại nhìn con sông hào rộng chừng mấy trượng bảo vệ thành, nước sông không đục lắm, sâu khoảng hai trượng, trong nước có một con quái ngư bề ngang cỡ chén ăn cơm, hình thể như xà, dài gần hai thước, miệng rất lớn, răng nanh nhọn hoắt. Tuy Tả Đăng Phong không biết đây là cá gì nhưng nhìn miệng nó là biết nó biết cắn người.
Tả Đăng Phong chuyển mắt lên tường thành thì Ngọc Phất lại dời mắt về phía sông đào bảo vệ thành. Tả Đăng Phong chưa bao giờ thấy bức tường thành nào cao lớn chắc chắn như vậy, từ trái sang phải hơn mười dặm, cao tới ba mươi mấy mét, dùng toàn bằng đá xanh, mỗi khối đá xanh đều vuông vức, cực kỳ vững chắc. Nhưng rõ ràng đã được kiến tạo quá nhiều năm, tảng đá đã bạc màu đầy bụi, bị nước mưa và gió núi mài mòn, tạo nên những khe hở, trong khe mọc cỏ dại, vì đang mùa đông, nên cỏ đều héo rũ.
Nếu đã có sông đào bảo vệ thì nhất định có cầu treo và cửa thành, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đứng ngay chỗ có cầu treo. Cửa thành đóng chặt, cầu treo cũng đã kéo lên. Theo lý thuyết, tường thành cao như thế, thì cửa thành cũng phải rất lớn, nhưng sự thật lại hoàn toàn sự khác biệt, cửa thành này rất nhỏ, dài rộng chỉ hơn trượng, hơn nữa cửa thành vì làm bằng đồng xanh nên qua thời gian, trên cửa đã xuất hiện vết gỉ sét.
Tường cao, hào lớn, trong hào lại có quái ngư cắn người, cửa bằng đồng xanh chắc chắn, cũng không đủ làm Tả Đăng Phong và Ngọc Phất giật mình, họ kinh ngạc chính là kiến trúc cao ngất ở bên trong thành. Hồi nãy khi còn cách thành hơn mười dặm họ đã nhìn thấy nó, nhưng bây giờ đứng gần, họ mới nhìn thấy rõ tòa kiến trúc cao hơn tường thành cả trăm mét, rực một màu vàng. Thường kim loại có màu vàng chỉ có hai loại đồng và vàng, đồng để lâu sẽ chuyển thành màu lục, mà tòa kiến trúc này không có một chút màu lục nào, tuy màu đã ảm đạm, nhưng rõ ràng là màu vàng.
Tả Đăng Phong từng nhìn thấy những đồng vàng thời Thương Chu, độ sáng bóng của chúng và độ sáng bóng của tòa kiến trúc này hoàn toàn đồng dạng, như vậy, tòa kiến trúc cao hơn tường thành cả trăm mét này rất có thể được làm toàn bằng vàng.
"Toàn bộ bằng vàng, có điểm giống Kim Tự Tháp của phương Tây!" Ngọc Phất tỉnh ra trước tiên, dù cô là người tu đạo nhưng cũng không phải loại kém kiến thức.
"Làm bằng vàng thật, nhưng không phải Kim Tự Tháp. Kim Tự Tháp trừ mặt đáy, bên ngoài có bốn mặt, tòa tháp này chỉ có ba mặt." Tả Đăng Phong lắc đầu. Kiến thức văn hóa của hắn cao hơn Ngọc Phất, hắn có thể nhìn mặt phía nam đoán ra tòa tháp bằng vàng này có hình tam giác, phía bắc một giác, tây nam một giác, đông nam một giác. Hắn không hiểu vì sao xếp đặt như vậy, nhưng có thể chắc chắn một điều là sắp xếp như vậy có hiệu quả tránh gió rất tốt.
"Cầu treo có dấu vết tu bổ, trong thành chắc là có người." Ngọc Phất nhẹ giọng.
Tả Đăng Phong gật đầu, tuy quanh đây thỉnh thoảng có dã thú tru lên, nhưng trong thành lại vô cùng tĩnh mịch, không hề có một tiếng động.
"Chúng ta vào bằng cửa hay vượt tường?" Ngọc Phất hỏi ý Tả Đăng Phong. Hào bảo vệ thành tuy rộng nhưng không cản nổi hai người nhảy qua, tường thành tuy cao, nhưng hai người vẫn có thể nhảy lên trên đó.
"Không cần vội, chờ tới sáng đi!"