Chương 165: Quái vật hiện thân
"Mấy giờ?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Nửa đêm về sáng, cụ thể giờ nào thì họ không biết. " người đàn ông phiên dịch.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất lập tức quay sang nhìn nhau, cả hai đã nhìn ra vấn đề, ngày mai là ngày kinh trập (ngày 6 tháng 3).
Ngày bảy tháng giêng Tả Đăng Phong rời khỏi Thanh Thủy quan xuôi nam, năm ngày sau đến Thượng Hải, ở Thượng Hải chờ đợi bốn ngày, thời gian đến nơi đây mất bảy ngày, hôm trước nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm qua đến đây một ngày, hôm nay cộng thêm một ngày, ngày mai là 6 tháng 3, nghĩa là ngày kinh trập.
"Có phải là ngày kinh trập hàng năm hắn đều đến hay không?" Tả Đăng Phong nhìn hai người phụ nữ.
Người đàn ông phiên dịch, hai người kia gật đầu.
"Cậu đoán đúng rồi, là động vật trong nước." Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong đầy tán thưởng.
"Đưa người cao hơn này ra trước đi, tôi hỏi người thấp hơn này một chút. " Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất.
Ngọc Phất đưa người phụ nữ cao hơn ra ngoài, cô biết Tả Đăng Phong nhất định là hỏi chi tiết chuyện giường chiếu.
"Đêm đó chị có mặc quần áo không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Có." Nghe dịch xong, người phụ nữ gật đầu.
Tả Đăng Phong nhíu mày, cái Giang Thần kia biết cởi quần áo.
"Đêm đó chị chính là nằm trên giường này? " Tả Đăng Phong chỉ vào cái giường.
"Phải".
"Tỉnh lại vẫn ở trên giường?" Tả Đăng Phong càng khó hiểu, cái giường này chỉ là giường gỗ thường, nếu quái vật kia rất nặng, giường gỗ không thể nào chịu nổi sức nặng của nó.
"Cũng không hẳn."
"Nghĩa là sao, biểu diễn lại tôi xem. " Tả Đăng Phong nhướng mày, nghe dịch lại xong, người phụ nữ vội chạy lên giường nằm xuống.
Tả Đăng Phong đến nhìn kỹ, thấy lan can đầu và cuối giường đều có dấu móng vuốt, chiếc giường này dài phải hai mét rưỡi, cửa nhà gỗ rộng chừng một trượng, chứng tỏ con vật này to không quá ba thước.
"Các người có ai nhìn thấy bộ dáng của nó không?" Tả Đăng Phong hỏi.
Người đàn ông phiên dịch, người phụ nữ lắc đầu.
"Làm xong việc, các người có thấy gì lạ không? " Tả Đăng Phong hỏi, ba cô gái thắt cổ có lẽ đã nhìn thấy bộ dáng của nó, nếu không đã không thắt cổ tự sát, chứng tỏ nó rất định là rất xấu xí, kinh khủng.
"Không thấy gì lạ, chỉ là hạ thân đau đớn, đi lại khó khăn, năm sáu ngày mới đi lại được bình thường." Người phụ nữ trả lời rất nhanh, dưới tình hình sinh mạng nguy hiểm, họ cũng chẳng còn sợ mất mặt.
Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu, hắn sợ hãi than tại nữ nhân chữa trị năng lực và bao dung năng lực.
"Nghĩ kỹ xem còn chi tiết nào không?" Tả Đăng Phong nói.
"Thánh nữ đã phục vụ Giang Thần không được tái giá, nếu không chồng phải chết." Người phụ nữ nghĩ nghĩ rồi đáp.
"Đúng rồi, đúng là như vậy." Tả Đăng Phong vui vẻ, điều này chứng tỏ trong người những người phụ nữ này có độc, khả năng con vật này là độc vật do địa chi diễn sinh ra càng tăng cao.
"Đúng vậy, không ai dám đụng đến họ cả." Người đàn ông phiên dịch nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, nắn lại ngón tay cho người phiên dịch lại như cũ, người kia sung sướng cảm ơn, người trong hoàn cảnh nguy hiểm sinh ra tính nô lệ nghiêm trọng, ông tôiđã quên ngón tay ấy vốn chính là do Tả Đăng Phong bẻ gãy.
"Tôi còn biết một việc, có một Thánh nữ còn mang thai con của Giang Thần, nhưng khó sinh mà chết." Người đàn ông dáng vẻ nịnh nọt.
"Hồi nào?" Tả Đăng Phong rùng mình.
"Ba năm trước." Người đàn ông nhớ lại.
"Biết chôn ở đâu không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Biết, tôi dẫn cậu đi." Người đàn ông cúi đầu khom lưng, đàn ông trong thôn này chẳng có địa vị gì, ông tôiđã có thói quen khúm núm.
Tả Đăng Phong gật đầu, đi tới mang xác và đầu bà già ra cửa, người đàn ông đi theo, người phụ nữ trong nhà không dám nhúc nhích.
"Có một người mang thai con của quái vật, nhưng khó sinh mà chết, tôi đi xem qua bộ xương coi có nhìn ra cái gì không." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất đang chờ bên ngoài.
"Tôi đi với cậu." Ngọc Phất nói.
"Chị ở lại, bảo hai người này quét dọn phòng lại, đúng rồi, chị tinh thông dùng độc, kiểm tra xem trong người họ có độc hay không." Tả Đăng Phong nói.
"Được." Ngọc Phất gật đầu, cô đã bắt đầu hiểu ý Tả Đăng Phong, biết hắn quét dọn gian phòng chính là muốn đến tối dụ bắt con vật kia.
Người đàn ông ghé vào một căn nhà lấy xẻng, dẫn đường ra sau núi, người trong thôn đã sớm chạy hết, họ không ngốc, biết thời gian giàu có vô sỉ hoang đường này đã chấm dứt, xác bà già bị Tả Đăng Phong ném thẳng giữa thôn, cảnh cáo cả thôn.
Tới rừng cây sau núi, người đàn ông đào một mộ phần, đến quan tài thì dừng lại, không dám đào nữa.
"Để tôi, coi chừng trúng độc." Tả Đăng Phong nói, tuy hắn ghét người không có cốt khí, nhưng không bạc đãi người nghe lời.
Người kia cảm kích lùi sang bên.
Tả Đăng Phong đứng cách một quãng nhìn cỗ quan tài gỗ, vung linh khí hất bay nắp quan, một mùi tanh tưởi bay ra bốn phía.
Ngừng thở chờ mùi tanh tán đi, Tả Đăng Phong mới tới gần, cúi đầu xuống nhìn, thấy trong quan là một cái xác hư thối hầu như không còn da thịt, vung linh khí đánh tan chỗ quần áo chưa nát ở phần giữa, quả nhiên ở khu ổ bụng của thi cốt thấy một khối co tròn có một ít xương màu lục.
Lúc trước tại Lô quốc Tả Đăng Phong từng thấy một bộ xương phụ nữ mang thai con dã nhân bị chết vì khó sinh, nhưng tốt xấu gì cái thai kia cũng thuộc về nhân loại, còn cái này tuyệt đối không phải nhân loại, tuy chỉ còn lại xương cốt, nhưng vị trí xương cốt không bị di động, qua kiểm tra, Tả Đăng Phong thấy hài nhi đã thành hình, đầu có hình tam giác, xương ngực khép kín, bên dưới có đuôi, phần trên rõ ràng mang đặc tính của rắn, nhưng tứ chi lại chẳng khác mấy con người, có lẽ do có một nửa huyết thống là con người của mẹ.
Khám nghiệm tử thi chẳng những không làm cho Tả Đăng Phong dễ hiểu, mà còn làm cho hắn càng thêm nghi hoặc, không thể nào là rắn, vì rắn không có móng vuốt.
Trở lại thôn, Thiết Hài và Thập Tam đã trở về, Thập Tam nằm bên ngoài nhà phơi nắng, Thiết Hài ngồi cạnh nó uống rượu, từ Thượng Hải Tả Đăng Phong đã mua rất nhiều thực phẩm, Thiết Hài biết thực phẩm là để dành cho Ngọc Phất, nên lão không đụng tới, lão chỉ hứng thú với rượu trong thùng gỗ.
"Trong người họ có độc, nhưng chỉ ở hạ thể." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong trở về, nói trước.
"Sao lại như thế?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Không biết, có lẽ do tinh dịch của con vật đó để lại, họ không còn bị kinh nguyệt, nên không trừ độc đi được." Ngọc Phất nói.
"Là loại thú gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Một loại rắn chưa bao giờ thấy qua." Ngọc Phất nghiêm mặt trả lời.
"Không phải rắn, chị có thấy con rắn nào có móng vuốt chưa?" Tả Đăng Phong khoát tay.
"Cậu khám nghiệm tử thi thế nào?" Ngọc Phất không tranh cãi với Tả Đăng Phong.
"Giống như rắn." Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.
"Tinh dịch của rắn đực có thể lưu lại trong mình rắn cái lâu, giống với tình hình hiện nay của họ." Ngọc Phất vẫn kiên trì quan điểm của mình.
"Nhưng chị có nhìn thấy loại rắn nào có móng vuốt không?" Tả Đăng Phong vẫn lắc đầu.
"Có thể là rồng không?" Ngọc Phất vẫn chưa chịu.
"Không thể, vì ngày kinh trập cách ngày nhị long ngẩng đầu chỉ có vài ngày, thôi, đến tối thì biết, đi nấu cơm trước." Lúc này đã tới gần giữa trưa, đêm qua và sáng nay đều chưa ăn cơm, hắn đã đói bụng.
Tả Đăng Phong tự mình làm cơm trưa, đồ ăn trong thôn hắn không dùng được, hắn bẩn.
Cơm trưa xong xuôi, Tả Đăng Phong để lại một người phụ nữ tuổi khá cứng làm mồi, hắn không để Ngọc Phất làm mồi, không xứng.
"Nó tới không?" Ngọc Phất nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, người kia đã bị cô làm phép hôn mê.
"Nhiều năm như vậy nó đã quen chân, nhất định sẽ tới." Tả Đăng Phong nhìn trời chiều, mặt trời đã sắp xuống núi, màn đêm sắp tới rồi.
"Nếu nó tới, cậu định xử lý thế nào?" Ngọc Phất hỏi, câu hỏi này rất mấu chốt.
"Chị có cách nào hạ Thanh Phù Trùng lên người nó để có thể truy tung nó được không?" Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi hỏi, con vật này không phải mục tiêu của hắn, thứ hắn muốn là địa chi diễn sinh ra nó.
"Có, có thể hạ độc." Ngọc Phất gật đầu.
"Vậy hạ độc xong thả nó đi." Tả Đăng Phong nói.
"Trước hay sau?" Ngọc Phất nghiêm mặt.
"Chị cứ nói đi."
"Sau, nếu hạ trước thì nó không trở về ngay. " Ngọc Phất ngẫm nghĩ.
"Một chữ ‘sau’ này của chị, cô gái kia gặp xui xẻo." Tả Đăng Phong cười.
"Cũng không phải lần đầu." Ngọc Phất cười nhạt, cô chẳng chút thương xót người phụ nữ kia, đàn bà như vậy không đáng được thương xót.
"Hi vọng nó không kén ăn." Tả Đăng Phong cười xấu xa, thường nó được hưởng những cô gái trẻ, bây giờ gặp phải đàn bà, không biết nó có hài lòng hay không.
Ngọc Phất liếc Tả Đăng Phong, không nói gì.
Mặt trời dần dần xuống núi, màn đêm buông xuống, Ngọc Phất đi tới cửa ra vào hạ cổ độc, chỉ cần quái vật vào cửa nhất định sẽ dính.
Thiết Hài biết tính toán của hai người, thề son sắt không quấy rối, nhưng Tả Đăng Phong không tin lão, bảo lão và Thập Tam lùi lại sau hơn mười trượng, hắn và Ngọc Phất trốn ngay gần đó quan sát.
Lúc này trời còn rất lạnh, côn trùng trong núi không nhiều lắm, đêm xuống thôn xóm hoàn toàn tĩnh mịch, nhà gỗ bị bao phủ trong bóng tối.
Khoảng hơn một giờ sáng, Tả Đăng Phong nghe thấy con đường nhỏ thông vào rừng có tiếng động, giống tiếng người đi dép lê đang chạy, chỉ là tiếng động nặng nề hơn hẳn.
"Tới rồi." Tả Đăng Phong nhắc Ngọc Phất, Ngọc Phất không nhạy cảm bằng hắn.
Ngọc Phất gật đầu, nhìn về phía đó, một lát sau, hai người thấy từ trong rừng cây tối đen xuất hiện một bóng đen cao hơn một trượng, điều khiến hai người bất ngờ là nó di chuyển bằng hai chi sau, có nghĩa nó không phải rắn hay rồng, đến khi nó tới gần, Tả Đăng Phong rốt cục thấy rõ diện mục thật của nó, là một con thằn lằn cực to màu lục.