Chương 231: Người phương nào gây nên
Đạo bào này người yêu đã mất của hắn may cho hắn, ba năm trước đã làm giảm tốc độ của viên đạn Đằng Khi Chính Nam, cứu hắn một mạng, ba năm nay Tả Đăng Phong vẫn luôn mặc nó, giờ hắn muốn đem nó cùng xuống âm tuyền.
Hiện giờ đang giữa trưa, ánh nắng mặt trời cộng với hơi nóng từ trong người do dương khí quá thịnh làm Tả Đăng Phong nóng vã mồ hôi, làm hắn nhớ tới những lúc triền miên với Vu Tâm Ngữ, hắn đã không quên cô, không phản bội, hắn đã làm được, nhưng hắn kiên trì vô cùng vất vả, may sắp chấm dứt rồi, không cần chịu đựng nữa.
Ngửa mặt nằm trên cỏ, Tả Đăng Phong rút dao găm ra cầm sẵn trong tay, nếu thật sự bị phát hiện, hắn sẽ tự sát để giữ tôn nghiêm, không để mình chịu nhục trong tay địch.
Thập Tam thấy Tả Đăng Phong rút dao găm, nghi hoặc lấy móng gẩy gẩy con dao, những hạt cát trên chân nó làm Tả Đăng Phong chú ý, hắn ngồi bật dậy. Sườn đông núi này cỏ mọc giữa hai ngọn núi, địa thế rất cao, loại địa hình này không thể có sông, đã không có sông, sao lại có cát?
Tả Đăng Phong đứng dậy đi tới đi lui, phát hiện giữa trảng cỏ và núi mơ hồ có đường ranh giới, tuy đường ranh giới rất mơ hồ nhưng có thể khẳng định cát không xuất phát ở đây, mà sau này bị người tôi mang tới, diện tích trảng cỏ rất lớn, trong đó cỏ tranh và cây dại mọc phân biệt rõ ràng, thông khu vực cỏ tranh sinh trưởng có thể thấy được khu vực cát bao trùm rất lớn, diện tích lớn như thế cho thấy người chuyển cát tới đây năm đó phải hao phí rất nhiều sức lực.
Liên tưởng tới giếng cổ mé tây ngọn núi, và miếu thổ địa mé bắc ngọn núi, Tả Đăng Phong trong nháy mắt đoán ra ngọn núi này một trận pháp ngũ hành do người trong đạo môn bài trí, nguyên lý trận pháp rất đơn giản, dùng bốn nhân tố ngũ hành quay chung quanh một cái còn lại, dùng nó bảo vệ một khu vực, loại trận pháp này có nguyên lý giống hệt trận pháp vây kim kê ở Thần Nông khung, tuy nguyên lý trận pháp rất đơn giản, nhưng bố trí lại rất khó khăn, vì muốn bố trí loại trận pháp này ít nhất cần hai yếu tố đặc thù, một phải có đủ người, vì lượng công trình phải làm để bảo vệ một ngọn núi rất lớn, hai phải dùng một vật có tính kim cực mạnh làm trận nhãn, mộc thổ thủy hỏa vờn quanh bốn phía.
Hố cát này hẳn đối ứng với thổ, nhưng có cát có nghĩa ở đây không phải hoàng lăng hay vương lăng, vì phong thuỷ không cho phép chung quanh phần mộ có cát, cộng thêm trong giếng cổ mé tây có nữ thi, Tả Đăng Phong xác định nơi này trận pháp chứ không phải lăng mộ.
Trong lòng hắn nổi lên hy vọng sống sót, trận pháp này bố trí cực kỳ đơn giản, chứng tỏ người bố trí trận pháp năm đó không am hiểu trận pháp, nhưng quy mô trận pháp rất lớn, nếu có thể sửa chữa có thể khôi phục uy lực của trận pháp, tránh né những người đuổi bắt.
Tả Đăng Phong lập tức tiến hành phân tích các yếu tố tương ứng ngũ hành nơi đây, giếng cổ phía tây thủy, miếu thổ địa phía bắc mộc, hố cát ở đây thổ, hỏa hẳn ở chính nam, hố cát ở đây và miếu thổ địa phía bắc chưa bị hư hại, như vậy thứ bị hư cần sửa hẳn giếng cổ ở phía tây hoặc vật mang tính hỏa ở phía nam.
Tuy cương thi trong giếng cổ bị thôn dân lôi ra không ít, nhưng nước giếng vẫn còn, thiếu cương thi làm uy lực trận pháp yếu bớt, nhưng không thể làm uy lực biến mất như thế này, nên thứ cần quan tâm vật mang tính hỏa ở phía nam, năm đó người bày trận kia dùng vật gì làm hỏa thì hắn không biết, nhưng phía nam bây giờ đã thành thôn xóm, thôn xóm này chắc chắn xuất hiện sau khi có trận pháp, vì một công trình quy mô lớn như thế không thể làm khi có thôn dân đang ở được, nên chắc chắn khi thôn xóm kia khi hình thành sau này đã vô tình phá hủy vật mang tính hỏa, làm trận pháp mất đi hiệu lực.
Tả Đăng Phong và Thập Tam đi về phía nam, đến ba giờ chiều thì tới chân núi, ở đó có một chỗ hõm hình dạng như hồ nước nhưng đã khô cạn, dài rộng khoảng hai dặm, địa thế hồ nước rất quái dị, ba mặt rất dốc, chỉ mặt bắc hơi thoải hơn, là một sườn núi, hồ nước này có lẽ đã khô cạn nhiều năm, bùn ở đáy hồ đã bị thôn dân đào đi làm phân bón cho hoa màu, làm đáy hồ lộ ra, người tinh mắt nhìn là biết hồ này do người đào.
Tả Đăng Phong đứng bên hồ đánh giá một hồi rồi khẽ cười, người bày trận rõ ràng không thể coi là một trận pháp danh gia, hồ nước này lúc trước nhất định để nuôi một con độc xà cực bự hoặc một đám tiểu độc xà, sườn hồ phía bắc hay sườn núi là nơi để cho độc xà phơi nắng, xà mang tính hỏa trong Ngũ Hành, độc tính càng mạnh tính hỏa càng cao, người bày trận đào ra cái hồ nhân tạo này để nuôi độc xà, nhưng độc xà sống thì phải có nước và đồ ăn, nên chúng hẳn đã rời khỏi nơi này, làm cho Ngũ Hành không được đầy đủ.
Tả Đăng Phong không hề cười nhạo người bày trận, mà ngược lại còn thấy sợ người kia. Người kia tuy không tinh thông Ngũ Hành trận pháp, nhưng chắc chắn là một người lợi hại. Vì những nữ thi trong giếng cổ trước khi chết đều kêu rên mà chết, cho thấy tuy họ biến thành thi, nhưng hồn phách không hề rời khỏi cơ thể, chỉ có như vậy cơ thể mới có thể bảo trì dương khí, làm yếu bớt thủy âm khí, cho thấy người bày trận đã cao tay niêm phong hồn phách của họ bên trong thất khiếu, khiến họ nửa chết nửa sống.
"Thập Tam, xuống dưới." Tả Đăng Phong chỉ vào hồ nước cạn, Thập Tam kiêm cả Âm Dương Ngũ Hành, có thể thay thế bất kỳ thuộc tính Ngũ Hành nào.
Thập Tam tuy không hiểu nhưng vẫn nhảy vào trong hồ, Tả Đăng Phong quay đầu nhìn ngọn núi, thấy ngọn núi vẫn không có gì biến dị.
"Thập Tam, lên đây." Tả Đăng Phong vẫn nhìn lên ngọn núi.
Thập Tam lại nhảy lên, Tả Đăng Phong vẫn nhìn ngọn núi, thấy lúc Thập Tam ở dưới hồ và rời khỏi hồ cảnh vật trên núi thay đổi rất nhỏ, khi Thập Tam ở dưới hồ, khu vực dốc đứng phía nam ngọn núi đột nhiên xuất hiện mấy cây đại thụ, lúc Thập Tam rời khỏi hồ, đại thụ biến mất, biến thành một thạch bích trơn nhẵn.
Tả Đăng Phong rút ra hai kết luận, một, trận pháp của núi này vẫn còn có thể khởi động, chỉ cần Thập Tam ở trong phạm vi hai dặm quanh đây có thể, hai, uy lực lớn nhất của trận pháp ở khu vực chỗ thạch bích kia, khi trận pháp khởi động, ở đó có ba cây đại thụ, ba cây đại thụ này cơ bản không tồn tại, được thay bằng thạch bích.
Tả Đăng Phong cầm một tảng đá ném về phía bắc, tảng đá rơi xuống đất bình thường, cho thấy trận pháp chỉ che dấu một khu vực mặt đá kia, nói cách khác Thập Tam phải ở trong khu vực này, còn hắn phải tránh ở khu vực thạch bích kia.
Tả Đăng Phong bắt đầu suy nghĩ kế hoạch, phương pháp ngu xuẩn nhất bảo Thập Tam núp ở cái hồ khô cạn, còn hắn chạy tới chỗ thạch bích trốn, phương pháp này ngu ở chỗ nếu làm vậy, sẽ có rất nhiều người đến xem xét ngọn núi này, người này đi người khác sẽ lại tới, không hề ngừng nghỉ, đứt quãng, không biết sẽ phải núp ở đây đến chừng nào, một cách khác tìm đường sống trong cõi chết, phóng hỏa đốt núi, đốt hết cây cối cỏ dại ở đây, núi trọc rồi không còn ai tới kiểm tra, nhưng phương pháp này có chỗ thiếu hụt, một khi phóng hỏa, sẽ thu hút tất cả người xung quanh tới, còn không chừng xui xẻo đốt luôn mất cái miếu thổ địa ở hướng bắc thì toi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định mạo hiểm, dương khí trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, hắn biết thời gian mình còn không nhiều, không còn thời gian để suy tính quá nhiều.
"Thập Tam, mày trốn ở đây, đừng để cho ai tìm thấy, đừng rời khỏi đây." Tả Đăng Phong dẫn Thập Tam xuống đáy hồ, hồ nước này năm đó được kiến tạo vốn để tránh cho độc xà bỏ chạy nên kiến trúc xung quanh dốc đứng, ở dưới quanh co, mé nam đáy hồ có một chỗ co khuất, thích hợp cho Thập Tam ẩn núp.
Thập Tam nằm xuống, chỗ này tuy không giấu nổi con người, nhưng giấu Thập Tam thì đủ.
"Nhớ kỹ, dù thế nào không được rời khỏi đây, chờ tao trở lại." Tả Đăng Phong cẩn thận dặn dò, Thập Tam trốn ở đây không thể nhìn thấy thạch bích, hắn trốn ở đó không thể nhìn thấy Thập Tam.
Thập Tam lại gật đầu, ý bảo đã nghe rõ.
Tả Đăng Phong theo mé dốc phía bắc hồ bò lên, leo lên núi, thạch bích nằm ở giữa sườn núi, hiện giờ Tả Đăng Phong đã rất yếu, đến chạng vạng tối mới bò tới sườn núi, thạch bích nằm ở giữa dốc núi, nhưng bây giờ nó không ở đó, mà đã được thay bằng ba cây đại thụ, gió đêm quét qua, cành lá trên cây theo gió lay động, nhìn y như cây thật.
Tả Đăng Phong biết chúng không có thật, nên cứ thẳng đường mà tiến, chỗ hắn dẫm chân nhìn như không có vật gì, trên thực tế lại có chỗ đạp chân rất hẹp.
Đến chỗ thạch bích, chỗ đạp chân rộng hơn, Tả Đăng Phong thở hổn hển chửi thề, vì trên thạch bích lại có một Thái Cực âm dương phù, hơn nữa còn giống hệt cơ quan mở cửa của mật thất Tử Dương quan...