Chương 266: Đi giết đầu trọc
"A Di Đà Phật, đào phần móc mộ làm đại thương âm đức, sẽ có ngày cậu phải hối hận!" Tả Đăng Phong gào to làm Thiết Hài chạy tới "Tôi không hối hận không phải là chuyện đào phần móc mộ, tính, ông giúp tôi trả lại cái gối này đi." Tả Đăng Phong kín đáo đưa cái gối đầu cho Thiết Hài, đáp án hắn cần đã tìm được, không cần phải ở lại đây nữa, kiếp sống nhân sinh đã định, nhưng hắn vẫn còn chưa đi hết con đường.
"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật." Thiết Hài nhìn thoáng thi thể trong quan tài, niệm Phật hiệu, đi theo Tả Đăng Phong vừa có mặt tốt vừa có mặt xấu.
“Khoan đã, dừng lại được rồi." Tả Đăng Phong vọt tới chỗ hồ ly lông vàng đang vẽ phần mộ, hồ ly gật đầu, chạy đi chỗ khác hóa thành hình người mặc quần áo vào.
"Làm phiền thời gian dài như vậy, cây Hà Thủ Ô này tặng cho ngươi, đừng từ chối." Tả Đăng Phong lấy từ thùng gỗ của Thiết Hài một cây Hà Thủ Ô đã thành hình đưa cho hồ ly, cây Hà Thủ Ô này đã thành hình người, là hắn đào được trên vách núi, rất có hiệu quả đại bổ linh khí.
"Thiếp thân tuyệt đối không dám." Hồ ly biết vật này quý trọng, vội khoát tay không dám nhận.
"Trở về đi, trên đường cẩn thận một chút." Tả Đăng Phong đưa Hà Thủ Ô cho hồ ly.
Hồ ly thấy hắn thần sắc nghiêm túc, không dám từ chối nữa, vội cảm ơn, chào hắn rời đi.
"Đó là để dành cho Lão Đại, sao cậu lại cho hồ ly tinh?" Thiết Hài thấy hồ ly đi rồi, mới oán hận nhìn Tả Đăng Phong, sao lại cứ thế mang linh vật đi cho người khác.
"Người ta giúp đỡ tôi mà." Tả Đăng Phong đáp.
"Đó là cho Lão Đại." Thiết Hài khăng khăng, ông rất thương Lão Đại, coi nó như con vậy.
"Mấy thứ đó có gì đặc biệt đâu, sau này kiếm mấy món thượng phẩm cho Lão Đại." Tả Đăng Phong xoay người bỏ đi.
Những thi cốt vung vãi trên đất đều được hắn ném vào trong hố, lấp lại, nhưng thi cốt này chẳng phân biệt được ai với ai, nên có bỏ chung vào với nhau là được, Thiết Hài đọc kinh văn siêu độ, hai người rời đi về hướng Trùng Khánh.
Hồ ly lông vàng nói không sai, cách hơn bốn trăm dặm về hướng Tây Bắc có người ở, hỏi qua thì đúng là địa giới Trùng Khánh.
Nam Kinh bị Nhật quỷ tử chiếm, Quốc Dân đảng bỏ chạy tới Trùng Khánh, nơi này là đại bản doanh của Quốc Dân đảng, quân đóng rất nhiều, cư dân cũng nhiều, người chạy nạn tới Trùng Khánh đều từ các tỉnh ở vùng hạ lưu, như Chiết Giang, An Huy, Giang Tô, Thượng Hải. Người chạy nạn đa số đều là người nhà quê, sống bằng nghề nông, Trùng Khánh lại là thành phố núi, dư núi thiếu đất, nên những người này ở đây rất nghèo khổ, xương gò má lồi ra, gò má khô quắt, đã ở trạng thái nửa đói đã rất lâu.
Nhưng trong nội thành Trùng Khánh thì lại hoàn toàn khác, phồn hoa không thua gì Đại Thượng Hải, lầu cao san sát, xe hơi xuyên phố, cửa hàng đẹp đẽ sang trọng, biển hiệu chói mắt.
Tả Đăng Phong chỉ biết Kim trạch Cửu Châu, nên lúc chạng vạng tối tới nội thành lập tức đi tìm chi nhánh của Kim trạch Cửu Châu chi nhánh, lấy ít bảo thạch trong thùng ra bán. Hắn là khách quen, tuy ông chủ tiệm ở đây chưa hề gặp hắn, nhưng Thập Tam và thùng gỗ là biểu trưng hắn, nên hắn vừa vào cửa đã nhận ra ngay, dâng trà đóng cửa, cho toàn thể nhân viên ra tiến hành kiểm kê, đổi nước trà và điểm tâm không biết mấy lần, khoảng ba giờ sau mới tính ra được giá trị đại khái, gấp ba lần đồ lần trước lấy từ Vương Lăng.
Cổ đại có câu, "Thiên tử yêu ngọc, chư hầu hỉ kim, đại phu trữ mã, dân chúng giấu bố", giai tầng khác nhau, sở thích con người cũng khác biệt. Thực ra, châu ngọc bảo thạch có giá trị cao hơn hoàng kim rất nhiều, Tả Đăng Phong lấy ra toàn là bảo thạch tròn trịa hoàn mỹ, vì được nước ngầm cọ rửa mài tròn, bảo thạch tròn có giá trị cao nhất, hơn nữa bảo thạch không bị lộ ngoài nắng, ánh sáng màu sắc càng thêm trong suốt, càng thêm thuần túy, cộng với những viên đá trắng Tả Đăng Phong hoài nghi là kim cương giờ đã được chứng thực đúng là kim cương, nên một đợt hàng này của Tả Đăng Phong trị giá hơn mười vạn lượng hoàng kim, đây là giá cả thời kỳ chiến tranh, chứ nếu là thời bình giá phải cao gấp bội, nhiều tiền như vậy kim trạch Cửu Châu không có đủ, Tả Đăng Phong cũng không định lấy tiền, đành phải gọi điện thoại cho Tôn Phụng Tiên, thống nhất làm một cái thủ ấn (dấu bàn tay), chỉ cần đưa ra, có thể lấy tiền ở bất cứ địa phương nào, muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
"Ông lấy dấu tay đi!" Tả Đăng Phong chỉ hộp mực đóng dấu, nói với Thiết Hài.
"Làm gì?" Thiết Hài ngạc nhiên, ông không nghe câu chuyện qua điện thoại của Tôn Phụng Tiên và Tả Đăng Phong.
"Từ nay về sau, tới bất cứ tiệm cầm đồ nào của người An Huy, ông cũng có thể đi vào lấy tiền." Tả Đăng Phong nắm bàn tay phải của Thiết Hài, ấn vào hộp mực, để lại thủ ấn.
"A Di Đà Phật, lão nạp là người xuất gia, sao có thể lấy tiền tài của người được." Thiết Hài vội chùi bàn tay lên tăng y.
"Là tiền của chúng ta mà, đâu phải của người khác." Tả Đăng Phong chỉ đám châu ngọc trên bàn v.v...
"Người xuất gia không thể có tài vật." Thiết Hài vẫn lắc đầu.
"Đó là tiền của tôi, cho ông để dùng." Tả Đăng Phong tăng âm điệu.
Thiết Hài thấy hắn tức giận, mới gật đầu.
Tả Đăng Phong thở dài, hắn không còn sống bao lâu, lấy nhiều tiền để làm gì, hắn làm vậy chủ yếu là vì Thiết Hài, Thiết Hài tuy tuổi già, nhưng tu vi tinh thâm, nếu không gì bất ngờ thì còn dư sức sống được vài chục năm nữa, nhưng thời buổi bây giờ rối loạn, hoá duyên không dễ dàng, Tả Đăng Phong sợ ông sống khó khăn, nên để lại tài sản cho ông.
"Tôi rốt cuộc có nên trị bệnh cho ông hay không?" Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Thiết Hài.
"Cậu đi trị thì có, tôi chẳng bệnh gì hết, trị trị cái gì." Thiết Hài nghiêng người né qua một bên, ông biết Tả Đăng Phong hiện giờ tu vi cao hơn ông nhiều.
"Cho tôi hai một ngàn lượng kim phiếu và một trăm lượng hoàng kim, đổi tờ nhỏ năm lượng." Tả Đăng Phong nói với chủ tiệm, hắn tiêu tiền không tiết chế, động cái là tặng người vàng thỏi, trong khi nhiều khi tặng cục vàng nhỏ là đủ rồi, không cần cho cục vàng bự.
Quan hệ của Tả Đăng Phong và Tôn Phụng Tiên chủ tiệm đã sớm biết, ông theo Tôn Phụng Tiên đã lâu, Tả Đăng Phong nói gì ông dám không nghe, nhưng bây giờ đã hết ngày, hóa đơn, kim phiếu, con dấu … đều đã cất kho khóa hết cả rồi.
"Ba bữa nữa tôi tới lấy." Tả Đăng Phong cầm thỏi vàng, nói với chủ tiệm.
"Tả chân nhân ngày mai tới đi, ngày mai là có rồi ạ." Chủ tiệm đáp.
"Ông chủ của ông có cái gì đó định chuyển cho tôi, ba ngày nữa mới chuyển tới đây, lúc đó tôi tới lấy luôn một thể." Tả Đăng Phong thuận miệng, trong điện thoại Tôn Phụng Tiên nói muốn đưa một ít lễ vật cho hắn, hơn nữa nói hắn nhất định sẽ thích, Tả Đăng Phong tò mò mới đồng ý.
Chủ tiệm gật đầu, Tả Đăng Phong gọi Thiết Hài rời đi.
"Ông chủ ông ta định đưa gì cho cậu?" Thiết Hài tò mò, dưới con mắt của ông, chủ tiệm cầm đồ nào cũng đều là gian thương keo kiệt, cái áo giá mười đồng chỉ trả năm đồng, muốn chuộc về hả? ít nhất phải trả sáu đồng.
"Không biết, chắc là mấy thứ ly kỳ cổ quái." Tả Đăng Phong đáp, Kim trạch Cửu Châu quy mô rất lớn, chi nhánh rất nhiều, cần cái gì cũng có, kỳ trân dị bảo nhất định đều đưa về tổng bộ, hắn biết đồ Tôn Phụng Tiên đưa tới chắc chắn không tầm thường, nhưng cụ thể là cái gì thì hắn chẳng buồn suy đoán.
“Là cái gì mà ly kỳ cổ quái?" Thiết Hài vội hỏi.
"Tôi đâu có biết, chắc là đồ của đạo môn, vì mấy thứ khác tôi không có dùng." Tả Đăng Phong thuận miệng, Tôn Phụng Tiên là người làm ăn, đương nhiên biết tặng lễ thì phải hợp ý, nếu tống cho hắn một rương hoàng kim, thì hắn không còn là Tôn Phụng Tiên.
"Ông chờ một chút." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài, xoay người qua lại hiệu cầm đồ, ông chủ tiệm đang gọi điện thoại.
"Nói với Tôn Phụng Tiên giúp tôi một tiếng, có món đồ gì của Phật Môn thì thuận tiện lấy giúp tôi mấy món." Tả Đăng Phong nói với chủ tiệm, rồi quay người đi ngay. Đầu năm nay có tiểu công tử phá sản, thì cũng có tiểu hòa thượng bại miếu, trong tiệm cầm đồ thì nhất định là gì cũng có.
"Đi, đi ăn cơm!" Tả Đăng Phong và Thiết Hài đi xuôi theo phố tìm tiệm cơm.
Có tiền từ chỗ nào cũng đều có cơm ăn, cửa to cửa nhỏ nào cũng vào được, đồ ăn của Trùng Khánh chuyên cay, cay đến độc, cay đến tê dại, cay đến mỏi nhừ, dù là món ăn gì thì cũng đều cay, đệ tử Phật Môn có thể ăn cay, Thiết Hài không vấn đề gì, nhưng Tả Đăng Phong lại không thích ăn cay, một là bản thân không thích, hai là trong ớt có nhều dương khí, không tốt cho hắn.
Cơm nước xong hai người ra đầu đường thuê phòng trọ, một đêm không ngủ, cả hai người đều mệt mỏi.
Nhưng ngay lúc ấy, trong thành vang lên tiếng kẻng báo, tiếng kẻng to và dài, là cảnh báo phòng không, người đi đường lập tức chạy tứ tán đi trốn, Tả Đăng Phong lôi Thiết Hài chạy vào mái hiên một nhà lầu để núp.
"Chú ơi, ở đây thường bị máy bay quỷ tử tới oanh tạc ạ?" Tả Đăng Phong hỏi ông cụ bán đồ ăn khuya ở ngay dưới mái hiên.
"Thường xuyên. Nhưng chúng thường không bay được tới nội thành." Ông cụ kiến thức rộng rãi, không hề bối rối.
Lão nhân vừa dứt lời, xa xa đã vang lên tiếng pháo, lúc này là buổi tối, có thể nhìn thấy những luồng đạn pháo đỏ rực liên tiếp bắn lên bầu trời, những luồng đạn giao vào nhau, tạo thành một tấm lưới hỏa lực dày đặc, họ bản không hề nhắm vào máy bay, mà là phủ lưới luôn một khu vực, chỉ cần máy bay bay trúng vào khu vực này thì sẽ phải rớt, chính là chiêu gài bẫy chờ thỏ đúng tiêu chuẩn.
Trùng Khánh là thủ đô tạm thời kỳ chiến tranh, quỷ tử luôn muốn tấn công nó, nên Tả Đăng Phong nghĩ không nên ở lại đây lâu, nhưng ông cụ lại bảo máy bay quỷ tử không thể bay được vào tới nội thành, thật là khó nghĩ.
"Chú ơi, nếu máy bay quỷ tử bay vào tới thì thường oanh tạc chỗ nào?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chúng đều nói là muốn phá Hoàng Sơn, nhưng chúng bay không tới." ông cụ đáp, không kích lúc nào cũng làm người đi đường chạy tán loạn, nên ông rất không thích.
"Hoàng Sơn là chỗ nào?" Tả Đăng Phong đi tới mua một chén mì cay.
"Cậu là người hạ giang hả, Hoàng Sơn là thủ phủ của thủ đô này, là chỗ ở của Tổng Thống." ông cụ trả lời, người hạ giang là từ để gọi người nhà quê.
"Không cần thối, Hoàng Sơn ở đâu, có cần sang sông không?" Tả Đăng Phong khoát tay ý bảo ông cụ không cần thối tiền lẻ.
"Cám ơn cám ơn, không cần sang sông, đi về hướng nam, khoảng hai trăm dặm." Lão nhân chỉ.
"Đại sư, đi." Tả Đăng Phong vẫy tay nói với Thiết Hài, hắn là người có cừu tất báo, từ Tây An bay về Hồ Nam thiếu chút nữa bị hai phi công hại chết, thù này phải báo.
"Đi đâu?" Thiết Hài đi tới.
"Đi giết đầu trọc..."