Chương 301: Tú sĩ áo xanh
Cô gái đi ra cửa chính, Tả Đăng Phong lập tức đứng dậy nhìn. Ngoài cửa vẫn chẳng có ai, nhưng ngay khi cô gái mở cửa, một tú sĩ áo xanh trẻ tuổi xuất hiện ngoài cửa.
Tú sĩ xuất hiện rất đột ngột nhưng kịp thời, giống như đang đứng chờ sẵn vậy, lại giống như ngay trong chớp mắt cửa mở là xuất hiện, nhưng là thế nào thì chứng tỏ người này tuyệt không phải người thường.
Người này mặc áo xanh, tuổi chừng hai sáu hai bảy, rất cao, người hơi gầy, hình dạng anh tuấn, khí chất nho nhã, tràn đầy phong độ người trí thức, chẳng có chút nào vẻ hung thần ác sát thần tượng Chung Quỳ.
Nhưng Tả Đăng Phong vẫn biết người này chính là Chung Quỳ, vì Hạn Bạt mở cửa xong là xoay người đi trở vào, nét mặt không hề ngạc nhiên, chỉ là Tả Đăng Phong có cảm giác quan hệ giữa Hạn Bạt và tú sĩ hình như không được tốt lắm, vì hai người chẳng nói với nhau câu nào.
"Mời huynh đài đây nói chuyện." tú sĩ đứng ngoài cửa nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong bèn đi ra, vì Hạn Bạt không hề mách tội gì hắn, nên ngôn từ tú sĩ rất bình tĩnh, nét mặt vậy bình thản, chẳng hề có chút địch ý.
Tả Đăng Phong vừa tới, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bệ đá và hai cái thạch đôn, tú sĩ ngồi xuống trước, chỉ cái đôn kia mời Tả Đăng Phong ngồi.
"Tả Đăng Phong xin chào thánh quân." Tả Đăng Phong chắp tay chào.
"Chỉ là cô hồn dã quỷ, không thể nhận cái tôn xưng thánh quân, Chung mỗ còn muốn cảm ơn huynh đài đã hạ thủ lưu tình." tú sĩ chắp tay trả lễ.
Tả Đăng Phong hơi ngớ người. Dù đối phương khiêm tốn nhận mình là cô hồn dã quỷ, nhưng rõ ràng đã thừa nhận mình chính là Quỷ Vương Chung Quỳ, dung mạo tú sĩ khác biệt quá nhiều với thần tượngTả Đăng Phong không thể tưởng tượng được một Chung Quỳ chuyên tịch tà bắt quỷ lại là một tú sĩ trẻ tuổi, càng không thể ngờ ông tôi khiêm tốn như vậy.
"Lúc đầu vì không biết quý thích cư trú nơi này, nên lời nói có điều đắc tội, xin thánh quân chớ nên trách tội." Tả Đăng Phong khiêm nhường. Đối phương đã không ác ý, hắn đành phải điều chỉnh sách lược, hắn vốn ăn nói vô lễ, nhưng không hề đụng tới một ngón tay Hạn Bạt, nên mới có câu ‘Lời nói có điều đắc tội', hắn không biết quan hệ giữa Hạn Bạt và Chung Quỳ, nên dùng từ quý thích để xưng hô.
"Huynh đài mời ngồi, Chung mỗ còn có nhiệm vụ phải làm, không thể ở lâu, ngồi một lúc là phải đi rồi." Chung Quỳ chỉ tay ý bảo Tả Đăng Phong ngồi xuống.
Tả Đăng Phong gật đầu, ngồi xuống thạch đôn.
"Dung mạo Thánh quân và Pháp Tượng khác nhau xa quá, thực là thần kỳ." Tả Đăng Phong nói.
"Nghe nhầm đồn bậy, thổi phồng linh tinh, Chung mỗ chỉ là một kẻ thư sinh, làm sao trông như hung thần vậy được." Chung Quỳ khẽ cười, người này tuy quyền cao chức trọng nhưng lại không kiêu ngạo coi thường người, nói chuyện rất thoải mái.
"Thánh quân hình như không phải tu chân mà phi thăng?" Tả Đăng Phong hỏi dò, Chung Quỳ gọi hắn là huynh đài, tự xưng mình là Chung mỗ, đó không phải cách xưng hô Người trong đạo môn.
"Tu chân phi thăng được chứng chính là tiên ban, trung hiếu nhân nghĩa được nhập chính là bài vị, Chung mỗ khi còn sống chỉ đọc thánh hiền chi thư, không hề có Hoàng lão chi học, làm sao tu chân phi thăng cho được." Chung Quỳ ngẩng đầu nhìn trời đêm.
"Thánh quân pháp lực cao thâm, có thể lên trời xuống đất, Tả mỗ nay có một chuyện muốn nhờ, tiện nội ngày mười tháng mười bốn năm trước bị uổng mạng, họ Vu tên là Tâm Ngữ, là người Đăng Châu, kính mong thánh quân xem giúp âm hồn cô ấy hiện đang ở đâu." Tả Đăng Phong thấy đối phương ngẩng đầu nhìn trời, biết ông tôi còn việc quan trọng phải làm, nên đi thẳng vào vấn đề.
Chung Quỳ khẽ nhướng mày nhìn Tả Đăng Phong, rồi rút một món đồ. Vật này nhìn giống sổ hoặc sách, Tả Đăng Phong nhìn không nó như thế nào, chỉ căn cứ động tác Chung Quỳ mà đoán ông đang lật trang.
"Không ở âm phủ, không đầu thai." Một lát sau Chung Quỳ nghi hoặc ngẩng đầu lên.
"Thánh quân có biết cô ấy đi đâu không?" Tả Đăng Phong vội hỏi, Chung Quỳ trả lời giống hệt người hắn từng nhờ xuống âm phủ tìm.
"Đợi một lát." Chung Quỳ nhắm mắt lại.
Tả Đăng Phong vô cùng hồi hộp, hắn biết Chung Quỳ đang giúp hắn tìm nơi hồn Vu Tâm Ngữ rơi xuống, dù tốt hay xấu, Chung Quỳ nhất định sẽ cho đáp án.
Trọn vẹn nửa khắc đồng hồ, Chung Quỳ mở mắt, ánh mắt khiếp sợ, nhìn Tả Đăng Phong, thật lâu không nói.
"Tiện nội chính là do vũ sư Bình Ế tay dẫn đi có phải không?" giọng Tả Đăng Phong run run.
Chung Quỳ lắc đầu.
"Xin thánh quân giải thích giúp." Tả Đăng Phong trở nên luống cuống, vũ sư Bình Ế chính là phẩm cấp thiên tiên, hắn đã tưởng bà đưa Vu Tâm Ngữ đi, không ngờ lại không phải như vậy.
"Việc này quan hệ trọng đại, bên trong có rất nhiều bí mật, huynh đài không thể được biết, nên Chung mỗ không thể nói được." Chung Quỳ vẫn lắc đầu.
"Xin thánh quân cho biết hồn cô ấy đang ở đâu." Tả Đăng Phong đứng dậy chắp tay, dùng tới lễ cao nhất.
Chung Quỳ lại lắc đầu, vẻ mặt rất kiên quyết.
"Nếu đã như vậy Tả mỗ cũng không dám làm khó thánh quân, chỉ cầu thánh quân cho biết một câu, tôi với tiện nội sau này có còn được gặp lại nhau hay không?" Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chung Quỳ.
Chung Quỳ nhìn chiếc đạo bào lam lũ trên người Tả Đăng Phong, thở dài, "Chung mỗ không thể tiết lộ, nếu không sẽ làm thay đổi tâm chí và việc làm huynh đài, nhưng huynh đài hãy yên tâm, hồn vợ huynh đài rất mạnh khỏe, không hề chịu khổ."
"Vạn tạ thánh quân, Tả mỗ xin cáo từ." Tả Đăng Phong cúi đầu cảm ơn Chung Quỳ.
"Làm việc hãy bằng bản tâm, không cần cố kỵ quá nhiều." Chung Quỳ đứng dậy đưa tiễn.
Tả Đăng Phong chắp tay chào lần nữa, rồi lăng không lướt về hướng đông nam, Chung Quỳ đã nói tới mức tối đa có thể, hắn không thể cố làm khó đối phương, Chung Quỳ tuy không nói rõ, nhưng đã ẩn ý có hi vọng, nhất là câu cuối và làm việc không cần cố kỵ quá nhiều, thâm ý trong câu nói này rất đáng phải suy nghĩ.
"Vong hồn vợ cậu tôi rốt cuộc là bị ai đưa đi?" Tả Đăng Phong đi rồi, Hạn Bạt đi tới hỏi.
"Côn Luân sơn tử khí phúc địa tuần thú Trần chân nhân, phẩm cấp thiên tiên." Chung Quỳ đáp.
"Sao ông tôi lại nhúng tay vào việc này?" Cô gái nhìn theo bóng Tả Đăng Phong đang vùn vụt lướt nhanh, bên cạnh là một con mèo lớn.
"Vũ sư Bình Ế ngàn năm trước đã từng làm tam đệ tử Trần chân nhân mất mạng, Trần chân nhân chính là tiên trưởng Tiệt Giáo, bản tính cực kỳ bao che khuyết điểm, ghi thù trong lòng, mới mượn cơ hội này làm khó xử vũ sư." Chung Quỳ biết gì nói nấy, ông không thể nói cho Tả Đăng Phong biết vì điều này sẽ làm Tả Đăng Phong sinh thành kiến.
"Họ sau này còn được gặp nhau không?" Cô gái hỏi.
"Không biết. Người này trước đây tu luyện pháp thuật Xiển Giáo, vốn cũng đã có tiên chi, nhưng hắn bị khốn vì tình, bỏ gốc lấy ngọn, nên bị Xiển Giáo vứt bỏ, hiện giờ đang tu luyện pháp môn Tiệt Giáo, đạo nhân bình thường khi tấn chức tử khí điên phong thì hồn được về phúc địa, nhưng chủ kinh lạc hắn bị tổn hại, mệnh hồn không thể nào xuất khiếu, chuyện sau này tôi không thể nào đoán được, chỉ trông vào vận mệnh hắn mà thôi..."
Đi về phía nam hơn mười dặm, Tả Đăng Phong nhìn thấy Ngọc Phất, Ngọc Phất trước sau không hề đi xa, đứng trên một ngọn núi nhìn sang.
"Chung Quỳ có xuất hiện không?" Ngọc Phất hỏi, khoảng cách quá xa, cô không nhìn thấy tình hình cụ thể.
Tả Đăng Phong gật đầu.
"Thế nào?"
"Kết quả không tính là quá xấu, tiếp tục làm chuyện chúng tôi thôi." Tả Đăng Phong nói.
Ngọc Phất gật đầu, một câu "Chuyện chúng ta" làm cô vui vẻ, cho thấy Tả Đăng Phong không hề coi cô là người ngoài, tới mức Chung Quỳ nói gì với Tả Đăng Phong cô cũng không buồn hỏi.
"Chung Quỳ là một tú sĩ trẻ tuổi, không xấu như người tôi vẫn tưởng." Tả Đăng Phong giảm tốc độ, sóng vai và Ngọc Phất.
"Cũng không gì lạ, người đọc sách làm sao có thể hung thần ác sát, đúng rồi, quan hệ giữa Hạn Bạt với ông tôi là thế nào? " Ngọc Phất hỏi.
"Ông ấy dùng lễ đối đãi, tôi không thể không biết xấu hổ hỏi chuyện riêng người ta, nhưng xem hình như là tình nhân." Tả Đăng Phong đoán. Chung Quỳ dù gì cũng là một tiên nhân thực thụ, đối với hắn khách khí như vậy chính là để hắn không làm khó dễ Hạn Bạt, đây chẳng phải là tốt bụng gì, Chung Quỳ cũng chẳng vô duyên vô cớ đi giúp hắn.
"Bây giờ làm gì?" Ngọc Phất hỏi.
"Về khách sạn trước." Tả Đăng Phong đáp.
Trong núi hiện giờ chỗ nào cũng có ánh đuốc, chắc chắn đấy là những nơi Ngọc Phất và Thiết Hài ném tiền.
Sau nửa canh giờ hai người trở về nhà trọ, Ngọc Phất không về phòng mình, mà theo Tả Đăng Phong vào Tiền viện.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài thấy hai người trở về, thì đứng dậy chắp tay niệm Phật, ông không biết Tả Đăng Phong và Ngọc Phất rải tiền là vì thâm ý riêng, cứ tưởng hai người phát thiện tâm làm việc tốt.
"Đại sư, lại muốn làm phiền ông, đi tặng tiền cho người nghèo." Ngọc Phất nói trước. Cô đi theo là để ngừa Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài số tiền không khớp với cô.
"A Di Đà Phật, lão nạp chính cũng có ý đó, tới nửa đêm chúng tôi lại đi." Thiết Hài cầm theo rất nhiều túi đựng tiền.
Tả Đăng Phong đẩy cửa đi ra, đi về phía phòng Ngọc Phất, hắn mệt muốn chết, cần phải nghỉ ngơi, Thiết Hài đếm tiền, Lão Đại lại răng rắc gặm cột, ầm ĩ làm hắn đau đầu.
Ngọc Phất giật mình, vì phòng cô chỉ có một giường lớn, trước giờ Tả Đăng Phong vẫn kiêng kị.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng Ngọc Phất vẫn nhìn được vẻ mệt mỏi của Tả Đăng Phong, cô lập tức ngoài đặt mua cơm tối cho hắn, tới khi mua về, Thiết Hài đã ngoài rồi, nghe tiếng hít thở trong phòng, thì Tả Đăng Phong đã ngủ.
Ngọc Phất trầm ngâm rồi không vào nhà, mà lao về hướng nam. Không thể dùng Hạn Bạt, thì cần kíp phải tìm một vật khác thay thế, để dọa cư dân ở đây rời đi...