Chương 429: Bỏ trận chạy trốn
Đại Đầu dùng quan khí thuật để tìm, nhưng không tìm thấy khí tức của Kim Quy Tử, tuy động vật bị vi khuẩn cảm hoá khí tức rất tạp, nhưng Kim Quy Tử là tu vi tử khí, hơi thở của ông ta rất dễ nhận ra, không tìm thấy chỉ có hai khả năng, một là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai là Kim Quy Tử không có mặt trong phạm vi quan sát được của Đại Đầu.
"Tả chân nhân, chúng ta đi một chuyến đi." Đại Đầu nói với Tả Đăng Phong.
"Cậu còn bản đồ dự phòng à?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn đã tận mắt nhìn thấy Đại Đầu đưa bản đồ cho Kim Quy Tử.
"Không còn, tấm bản đồ kia chính là bản dự bị rồi." Đại Đầu lắc đầu.
"Quên đi, đừng đi." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Tả chân nhân, ngài nói Mã Quý có bao giờ mang theo Hạn Bạt bỏ đi hay không?" Kim Quy Tử cau mày.
“Tôi không biết người này, anh ta ở chung với các người lâu hơn, cậu lẽ ra phải hiểu anh ta hơn tôi chứ!" Tả Đăng Phong cau mày.
"Anh ấy đã ở Tử Dương quan rất lâu, vẫn luôn theo chúng tôi ra vào, không thể trong thời khắc mấu chốt phản bội chúng tôi, chắc không xảy ra chuyện đó đâu." Đại Đầu lắc đầu.
"Anh ta có biết điểm khiếm khuyết của Quan Khí Thuật của các người hay không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Anh ta thích uống rượu, thường đi theo tứ sư bá uống rượu, Quan Khí Thuật không nhìn qua được kim loại cũng không phải là bí mật gì, tứ sư bá hẳn là đã nói cho anh ta biết." Đại Đầu trầm ngâm một lúc trả lời.
"Vậy chắc đã đi rồi. Những ngày ăn nhờ ở đậu chẳng có gì thoải mái, có Hạn Bạt, anh ta đã được tự do, muốn đi đâu mà chẳng được, chỉ cần anh ta luôn đội mũ bằng kim loại, các người chẳng thể nào tìm thấy anh ta." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Anh ấy vẫn luôn hòa thuận với chúng tôi, chưa bao giờ có mâu thuẫn, tại sao lại phải đi?" Đại Đầu vẫn không hiểu được.
"Người với người vĩnh viễn không thể không có mâu thuẫn, cho dù là vợ chồng hay bạn thân thì cũng có lúc nóng mặt với nhau, anh ta chưa bao giờ phát sinh mâu thuẫn với các người cho thấy anh ta vẫn luôn kềm chế bản thân, anh ta biết mình không thể đắc tội với các người, nếu không sẽ mất đi che chở." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Anh ta quá coi thường chúng tôi." Đại Đầu nâng lên âm điệu.
"Vẫn là câu nói kia, cảm giác ăn nhờ ở đậu luôn luôn khó chịu." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói, hắn là tu vi tử khí đỉnh cao, tới Tử Dương quan mà còn có ý nghĩ đó là đạo quan của người khác, nên chỉ dừng lại ở phòng gác cổng chưa bao giờ tới chính điện của họ, Kim Quy Tử chỉ là tu vi tử khí cấp thấp, cảm giác này chắc chắn càng thêm mãnh liệt.
"Lần này thật đúng là bị mật ngọt hại chết, Tả chân nhân, tôi phải tới trạm khoa học của Bắc cực, nếu không ngài sẽ không có bình dưỡng khí để xuống nước." Đại Đầu giận đến run người, lâm trận chạy trốn, đây là hành vi vô cùng ác liệt, mấu chốt nhất là Kim Quy Tử còn mang đi Hạn Bạt, không có Hạn Bạt che chở, Tả Đăng Phong xuống nước sẽ cực kỳ nguy hiểm.
"Cậu tìm được cái trạm đó không? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Không tìm được cũng phải tìm." Đại Đầu đáp.
Tả Đăng Phong lắc đầu, Đại Đầu đang giận dữ nên làm trong lòng rối loạn, rất không lý trí.
"Không tìm được bình dưỡng khí thì dùng túi ngủ của các người." Tả Đăng Phong đáp. Túi ngủ của đám người Đại Đầu là túi hơi, chia làm ba khúc, có thể thổi lên dùng làm túi khí để thở dưới nước.
"Cái đó không chống đỡ được bao lâu, hơn nữa ở dưới nước rất dễ bị vỡ." Đại Đầu cau mày lắc đầu.
"Hết cách rồi, chỉ còn cách đó thôi, dây thừng còn dài được bao nhiêu?" Tả Đăng Phong hỏi.
"300 mét, dây thừng này rất chắc, bên trong có xoắn dây thép." Đại Đầu rút bó dây thừng bên hông.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong dọn dẹp lương khô còn lại.
"Tả chân nhân, không có Hạn Bạt, ngài xuống nước nhất định sẽ bị công kích." Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong chuẩn bị xuất phát, bèn nhắc nhở.
"Bộ giáp trụ bên ngoài kia có thể phát huy được chút tác dụng, tôi sẽ đeo nó xuống nước." Tả Đăng Phong cất lương khô vào bao, cột lên người, để rương gỗ lại để giữ trận pháp bảo vệ mấy người Vạn Tiểu Đường.
Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong đã quyết, thì không nhiều chuyện nữa, thu dọn đồ đạc rồi đi ra theo, tới cửa lớn, Đại Đầu vác bộ giáp trụ lên vai.
Vì hai người đều phải mang theo nhiều trang bị và lương khô, nên tốc độ bị chậm lại, sau ba tiếng hai người mới tới được sông băng có Huyền Vũ.
"Mở hết mấy gói đồ ăn ra đi, tôi xuống làm tan mặt băng." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.
"Nếu mặt băng bị tan, nhiệt độ ấm sẽ kéo đám động vật tới, hay để tôi tính toán thêm cho kỹ." Đại Đầu lắc đầu.
Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu, xoay người hạ xuống. Không thể do dự nữa, càng do dự sẽ càng thêm sợ sệt, chỉ có kẻ ngu si mới thật sự không biết sợ, chứ dù là người phương nào đối mặt với Huyền Vũ cự thú trong truyền thuyết đều sẽ phải sinh ra hàn ý trong lòng.
Bao tay Thuần Dương phát ra hơi nóng, làm tan lớp băng cứng dày tới hai trượng, xuất phát từ góc độ an toàn, Tả Đăng Phong chỉ làm tan một khu vực hình tròn chừng mười bước.
Để phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Tả Đăng Phong lại làm tan thêm hai khu vực ở hai bên người, đây là hắn lưu lại đường lui cho mình, nếu một chỗ hổng bị động vật biển ngăn chặn, hắn có thể từ chỗ hổng khác chui ra để đào mạng.
"Tả chân nhân, bây giờ làm gì tiếp?" Đại Đầu trên núi băng hô lớn.
Tả Đăng Phong khoát tay, ra hiệu y không nên gấp gáp.
Tả Đăng Phong dùng bao tay Thuần Dương, bắt đầu làm ấm nước biển.
"Tả chân nhân, động vật dưới nước đang chạy tới chỗ ngài." Đại Đầu hô to cảnh báo.
Tả Đăng Phong lại khoát tay. Lương khô hai người mang theo có hạn, không thể lãng phí, Huyền Vũ vẫn còn đang ngủ đông dưới đáy biển sâu, chỉ dùng đồ ăn để dụ dỗ là không đủ để làm nó thấy, kế sách hiện giờ chỉ còn cách làm cho khu vực này tụ tập thật nhiều động vật thủy sinh, làm cho chúng đánh đấm, tự giết lẫn nhau mới có thể dụ Huyền Vũ lên được.
Thuần Dương chân khí có thể hòa tan cả kim loại, nước biển nhanh chóng ấm lên, nước có tính dẫn nhiệt cực tốt, đám động vật thủy sinh ở gần đó đều nhận ra nhiệt độ thay đổi, vi khuẩn trong người lập tức thúc chúng xông tới chỗ đó.
Nơi có người sẽ có ân oán, nơi có nhiều động vật cũng giống như thế, mỗi một con động vật bị vi khuẩn lây nhiễm đều cực lực muốn tới gần nơi có nhiệt độ cao này, nên chen chúc lẫn nhau là điều khó tránh khỏi. Một lúc sau, mặt băng bắt đầu chấn động, Tả Đăng Phong xúc động, bắt Thập Tam lên vai, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể lăng không bứt ra.
"Tả chân nhân, cẩn thận!" Đại Đầu lại hô lớn, Tả Đăng Phong chẳng khác gì đang đứng trên miệng núi lửa chờ chực phun trào, tình hình cực kỳ nguy hiểm.
Tả Đăng Phong rất hồi hộp, đạo nhân tử khí đỉnh cao cũng là người, là người thì biết sợ, nghe thấy Đại Đầu báo động, Tả Đăng Phong vung tay phải, phát ra Huyền Âm chân khí để gia cố mặt băng dưới chân mình, để ngừa phía dưới bỗng nhiên đâm lên gai sắc, tình huống như vậy rất dễ bị toi mạng.
Tuy cực kỳ căng thẳng, nhưng Tả Đăng Phong vẫn chưa rời đi, vẫn phát Thuần Dương chân khí tiếp tục làm nước biển ấm lên, động vật thủy sinh tụ tập càng nhiều, khả năng phát sinh xung đột càng lớn, quy mô xung đột càng lớn, càng có thể kinh động Huyền Vũ.
Chấn động dưới mặt băng càng ngày càng lớn, cho thấy dưới nước đã tụ tập không ít loại động vật cỡ lớn, hơn nữa đã bắt đầu phát sinh xung đột.
"Huyền Vũ có động tĩnh gì không?" Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu, lúc này mặt băng đã vang lên tiếng răng rắc, nhất định phải mau chóng rút đi.
"Không có!" Đại Đầu hô lớn đáp lại.
Tả Đăng Phong cau mày nhìn quanh, lúc này nếu bứt ra, xung đột có thể giảm bớt, nhưng nếu muốn làm mạnh hơn, thì phải hao tổn rất nhiều linh khí, nhưng nhất định phải thừa thế xông lên khiến xung đột thăng cấp, lúc này bứt ra vẫn là quá sớm.
Một lúc sau, mặt băng bắt đầu bị phá nát, phía dưới xuất hiện các loại động vật thủy sinh xấu xí, đa số là loài cá, thể hình to lớn, chen chúc vặn vẹo, như một đám cá Nê Thu mắc cạn, nhưng chúng không phải là Nê Thu, mà là một đám quái ngư có răng nanh, dáng dấp quái dị, có cả một con quái người đầu người thân rắn, loại quái vật vừa cá vừa rắn này có mấy phần giống loại mỹ nữ xà biết ca hát mà hắn từng thấy ở Hồ Nam.
Mặt băng bị phá nát, Tả Đăng Phong đành phải rời đi, lướt về núi băng, cúi đầu quan sát tình huống phía dưới. Mặt nước lúc này đã sôi trào, động vật tranh đấu kịch liệt, hơi nóng biến mất làm chúng cảm thấy nôn nóng, nôn nóng sẽ sinh ra phẫn nộ, dưới sự tức giận sẽ giận chó đánh mèo người khác, một lúc sau, phía dưới hoàn toàn đã trở thành chiến trường giết chóc, máu thịt tung tóe, tàn thi khắp nơi.
"Huyền Vũ có động tĩnh gì không? " Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu.
"Vẫn không có." Đại Đầu lại lắc đầu.
"Nếu có dị động lập tức nói cho tôi biết." Tả Đăng Phong nói, hai người đang ở chỗ rất an toàn, chẳng khác gì tọa sơn quan hổ đấu, yên lặng ngồi xem biến đổi.
"Được, Tả chân nhân, vậy những thứ đồ này thì làm gì?" Đại Đầu chỉ những túi đồ ăn đã mở.
Tả Đăng Phong cầm dao găm, rọc suốt túi ngủ, chỉ chừa lại phần khí một phần ba, phần còn lại bọc lấy mớ đồ ăn.
"Lấy dây thừng cột vào, tôi xuống nước, cậu không cần phải để ý tới dây thừng, cũng không cần kéo giữ." Tả Đăng Phong phát Huyền Âm chân khí gia cố cột băng dưới chân hai người.
Đại Đầu nhanh chóng móc dây thừng, cột vào trụ băng.
Tả Đăng Phong lấy băng bọc bên ngoài túi bọc thức ăn, cuộn lại thành một quả cầu băng cứng rắn, rồi cột chặt bộ giáp trụ vào, chỉ đợi Huyền Vũ xuất hiện sẽ lập tức mặc giáp trụ vào, cầm dây thừng thả người xuống nước.
"Tả chân nhân, thở như vậy sẽ ổn chứ?" Đại Đầu không yên tâm hỏi.
"Hết cách rồi, đành phải thử một lần." Tả Đăng Phong cau mày, cái túi này sẽ giúp hít thở được hai ba lần, tức là ở thêm được hơn vài phút.
"Tả chân nhân, tôi phải làm gì?" Đại Đầu hỏi.
"Ở trên này giúp tôi trông coi quần áo." Tả Đăng Phong cười.
"Tả chân nhân." Mặt Đại Đầu hơi co rúm lại.
Tả Đăng Phong quay sang nhìn Đại Đầu, thấy Đại Đầu chỉ chỉ xuống dưới, "Nó bắt đầu nổi lên..."