Chương 286: Khó lòng giãi bày
Thiết Hài lấy tay xoa ngực, mặt đầy vẻ thống khổ, nhưng Tả Đăng Phong đã cảm giác không đúng, trên đất đầy xương và chai rượu cho thấy từ lúc hắn đi, Thiết Hài luôn mồm ăn uống, hơn nữa mặt sắc ông lại rất bình thường, khí tức vững vàng, đâu có chỗ nào giống thân trúng kịch độc.
Ngọc Phất nhìn Thiết Hài, rồi quay sang nhìn Tả Đăng Phong, chỉ cười, không nói gì.
Tả Đăng Phong hiểu rõ nụ cười của Ngọc Phất là có ý gì, Ngọc Phất nhất định nghĩ lầm hắn là vì nhớ cô nên cùng Thiết Hài diễn một vở tuồng, để thuận lý thành chương đưa cô tới bên cạnh.
"Chị khám cho Minh Tịnh Đại Sư xem." Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Thiết Hài nằm trên mặt đất, tay vẫn còn cầm bình rượu, không ốm mà rên.
"Đại sư xác thực có trúng độc rắn, nhưng rượu có thể giải độc, thịt bò tính ôn có thể tăng thêm dược tính, hiện giờ đã khỏi hẳn rồi." Ngọc Phất cười.
"A Di Đà Phật, Ngọc Chân Nhân nói có lý, lão nạp quả thực cảm thấy đỡ hơn nhiều." Thiết Hài đang lăn lông lốc lập tức bò dậy.
Tả Đăng Phong lắc đầu, rượu sao có thể giải độc, Ngọc Phất nói vậy đơn giản là để kê cái bậc thang cho Thiết Hài leo xuống, nhưng hắn không thể đi theo, vì sự việc không phải giống như Ngọc Phất nghĩ.
"Đại sư, ông để Ngọc Chân Nhân nhìn vết thương cho." Tả Đăng Phong bất đắc dĩ nhìn Thiết Hài.
"Đã hầu như khỏi hẳn rồi, không cần làm phiền Ngọc Chân Nhân." Thiết Hài lắc đầu.
Thiết Hài vừa nói xong, Tả Đăng Phong hiểu ngay chuyện này do hòa thượng điên dựng lên, lập tức chộp lấy cánh tay ông, cẩn thận vạch tay áo ra xem. Hai vết máu đã kết vảy, hơn nữa khoảng cách giữa hai vết máu hơn cả tấc, đám cự xà kia khe hở giữa hai răng nọc cách nhau ít nhất phải cả thước, sao có thể tạo thành vết thương khoảng cách nhỏ như vậy.
"Đại sư, ông lại dám gạt tôi." Tả Đăng Phong dở khóc dở cười nhìn Thiết Hài, trên đời hắn ghét nhất là bị người khác lừa, nhưng hắn không thể nổi giận với Thiết Hài, vì hắn biết Thiết Hài là xuất phát từ ý tốt, nhất là ông còn là ân nhân cứu mạng hắn.
"Được rồi, tâm ý của cậu tôi hiểu rồi." Ngọc Phất cười mím môi tiếp lời.
"Biết cái gì a, chuyện không phải giống chị nghĩ đâu, chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng, đại sư, sao ông lại gạt tôi, đi tới đi lui gần ba nghìn dặm đó." Tả Đăng Phong trong lòng đầy tức giận, nhưng lại xen lẫn cảm kích Thiết Hài, Thiết Hài thần chí không rõ, một người điên lại có thể vì hắn suy nghĩ như thế, Tả Đăng Phong đương nhiên cảm động.
"Tôi đâu có bảo cậu đi tìm Ngọc Chân Nhân, là tự cậu đi mà." Thiết Hài thấy sự tình không ổn, quẳng lại một câu, cầm chai rượu đi ra.
Tả Đăng Phong giận muốn nhảy dựng, nhưng Thiết Hài nói đúng sự thật, là hắn chủ động chạy đi tìm Ngọc Phất tới giải độc cho Thiết Hài, Thiết Hài căn bản không yêu cầu hắn đi Thần Châu Phái.
"Tôi có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, bị một hòa thượng điên hại thảm rồi." Tả Đăng Phong ngồi phịch xuống chửi thề, đây là lần đầu tiên hắn mới biết người điên cũng có tâm kế, nhìn đống xương dưới đất, thực không biết Thiết Hài có giả điên luôn hay không, nhưng nghĩ lại ông không có động cơ phải giả điên, giải thích duy nhất là Thiết Hài thuộc về loại bệnh tâm thần phân liệt, có khi nào đó ông có thể tỉnh táo.
"Tôi là con gái mà còn có thể dày mặt theo đuổi cậu, cậu là tu mi nam tử, sao da mặt lại mỏng như thế." Ngọc Phất cười, cô vẫn cho rằng Tả Đăng Phong đang sợ mất mặt.
"Sự tình thật sự không phải như chị nghĩ, mấy hôm trước hòa thượng điên này đã dụ dỗ làm mối cho chúng ta, nhưng tôi không đồng ý, ông ấy chẳng nói gì, xế chiều hôm qua, ở dưới mặt đất hơn mười dặm ông ấy bảo ông bị rắn độc cắn, tôi đâu có biết là ông ấy nói dối, làm sao tôi ngờ được ông ấy lại có thể nói dối chuyện lớn như thế." Tả Đăng Phong cố gắng phủ định, chuyện này nhìn như không có chuyện gì to tát, nhưng hậu quả lại thực sự rất nghiêm trọng, chưa nói gì khác, nếu Ngọc Phất chỉ là được mời tới giải độc, thì sau này dù cô muốn làm gì cũng phải giữ chút cố kỵ, nhưng nếu Ngọc Phất cho là hắn vì nhớ thương nên tới tìm cô, để ý định trở thành người yêu, thì trong lúc vô hình đã định ra danh phận, Ngọc Phất làm việc sẽ không còn cố kỵ, thế thì giờ nào khắc nào hắn cũng sẽ bị mỹ nhân dẫn lửa này hấp dẫn.
Ngọc Phất chỉ cười, cô đương nhiên không tin Thiết Hài có thể làm được loại chuyện này, theo cô thấy Tả Đăng Phong mới chính là người khởi xướng, một kẻ chủ mưu đã bị lộ mặt.
"Đáng tiếc Thập Tam không biết nói chuyện, nếu không nó có thể làm chứng cho tôi, tôi là bị lão già kia lừa gạt đi Hồ Nam." Tả Đăng Phong chỉ vào Thập Tam.
"Hình như ông ấy đâu có bảo cậu đi tìm tôi." Ngọc Phất thản nhiên.
"Thôi đi, thôi đi, có giải thích cũng không rõ ràng được, sự tình đã như vậy, chị nghĩ vậy thì vậy đi, nhưng chị không thể bắt buộc được tôi." Tả Đăng Phong ngẩng đầu lẫm liệt.
"Tu vi của cậu cao hơn tôi, tôi làm sao bắt buộc được cậu." tâm tình Ngọc Phất rất tốt, dáng vẻ bất đắc dĩ của Tả Đăng Phong trong mắt cô chỉ là chút tính trẻ con bị lộ ra ngoài mà thôi.
"Nói như vậy không được, dù sao chị cũng không được dụ dỗ tôi." Tả Đăng Phong cười khổ.
"Nếu cậu không có lòng, làm sao tôi dụ được cậu." Ngọc Phất nghiêng đầu.
"Thôi được rồi, được rồi, không nói nữa, tôi mệt rồi, chị cũng mệt, nghỉ một lát đi." Tả Đăng Phong chẳng muốn nói gì nữa, việc đã tới nước này muốn trách chỉ có thể trách bản thân mình quá tin người, ai mà ngờ Thiết Hài lại biết nói dối.
"Đại sư, nội đan của Lão Đại đây này, ông trả lại cho nó đi." Ngọc Phất vẫy tay với Thiết Hài đang trốn rõ ra xa, chưa bao giờ cô thấy Thiết Hài thuận mắt như bây giờ.
"A Di Đà Phật, tôi thay mặt nó tạ ơn Ngọc Chân Nhân." Thiết Hài vèo một tiếng vọt tới, làm gì có tí nào bộ dáng bị trúng độc.
"Đó là tôi bảo chị ấy mang tới." Tả Đăng Phong hừ lạnh.
"Tôi biết cậu sẽ không nuốt lời." Thiết Hài gật đầu với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong tái mặt, Thiết Hài nói vậy ý nói hắn đã từng hứa sẽ trả nội đan lại cho Lão Đại, nhưng lúc đó chỉ là hứa đại để dụ Thiết Hài mà thôi, bây giờ thực tế lại khác biệt hoàn toàn, dù có thế nào cũng nói không thể rõ.
"Tôi không ngờ cậu lại tới tìm tôi, tôi chỉ có vui chứ không khinh thị, cậu vẫn là người trọng tình nhất Tả Đăng Phong, cậu không phản bội em gái họ Vu, mà là tôi dụ dỗ cậu." Ngọc Phất khéo hiểu lòng người, nhẹ nhàng an ủi.
"Chuyện này không trách được chị, muốn trách chỉ có thể trách tôi ý chí không kiên định." Tả Đăng Phong thở dài, Ngọc Phất là một cô gái đáng quý, làm một người đàn ông có lương tâm đương nhiên hắn phải đáp lại, nhưng lời kia vừa thốt ra Tả Đăng Phong biết mọi chuyện không còn cách nào sửa chữa được nữa, đáp lại và thẳng thắn về bản chất không khác gì nhau, Tả Đăng Phong chỉ còn biết thở dài.
"Cậu là người có ý chí kiên định nhất mà tôi từng thấy, chúng ta mau đi tìm đủ âm chúc nội đan, mọi chuyện sau này cậu không cần phải nghĩ gì thêm nữa." Ngọc Phất nói rất dịu dàng.
"Ha ha ha ha, lam, lam." tiếng hoan hô của Thiết Hài cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, hai người quay đầu nhìn qua, thấy sau khi Lão Đại nuốt lại nội đan, sắc lông xám đã trở lại thành màu lam, lấp loáng dưới ánh nắng vô cùng chướng mắt.
"Lần này cho ăn được rồi, nếu ăn được tao cho mày ăn hết." Thiết Hài ôm Lão Đại chạy tới thùng gỗ của mình, trong thùng là các linh vật hai người tìm được trong rừng, Thiết Hài lôi ra linh vật cho Lão Đại ăn, Lão Đại sau khi lấy lại được nội đan thì càng thêm thân với Thiết Hài, nó vốn rất thông minh, biết Thiết Hài thật lòng đối tốt với nó.
Tả Đăng Phong cau mày, lắc đầu nhìn Lão Đại.
"Cưỡng bức uy hiếp không bao giờ là kế lâu dài, dùng thật lòng mới là thượng sách, nó không bỏ trốn đâu." Ngọc Phất tưởng lầm Tả Đăng Phong lo Lão Đại tìm được nội đan rồi sẽ bỏ trốn.
"Không phải tôi lo chuyện đó. Thất phu vô tội hoài bích có tội, bộ dáng của Lão Đại hiện giờ quá rõ ràng, quá gây vạ, đám ninja kia sớm muộn gì cũng sẽ đánh chủ ý lên nó." Tả Đăng Phong lắc đầu, vàng, hồng, lam là ba màu căn bản trong tự nhiên, tất cả những màu sắc khác đều là từ ba màu này pha trộn mà thành, ba màu này lại cực kỳ dễ thấy, Lão Đại toàn thân đều là màu lam, cách mười dặm cũng còn nhìn thấy nó.
"Ba ninja đó so với Tam Xuyên Tố mà tôi đã từng giao thủ thì có khác gì không?" Ngọc Phất hỏi.
"Họ đều có tu vi cao hơn Tam Xuyên Tố, chị có kim giáp hộ thể, lại thêm dùng phù chú, nếu ra tay với Vụ Ẩn Phong Lôi và Vọng Nguyệt Minh Mỹ thì có ba thành phần thắng, nhưng nếu gặp phải Viên Phi Thiên Đại, chỉ sợ cả tự bảo vệ bản thân cũng còn không được. Thân pháp của cô ta gần bằng Cương Quyết Quyết của tôi, chị phải cố gắng hết sức may ra mới đề phòng nổi." Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc rồi đáp.
Ngọc Phất ngưng trọng, cô lo cho an nguy của Thần Châu Phái.
"Tôi đã đưa bao tay Thuần Dương cho Minh Tịnh Đại Sư, nếu sau này gặp phải ba ninja đó, ba người chúng ta phải giết chết họ, nếu không sẽ luôn bị treo mấy thanh kiếm sắc lơ lửng trên đầu, không biết chừng nào thì chém xuống." Tả Đăng Phong nói thêm.
Ngọc Phất gật đầu, Người Nhật đã bắt đầu tiến quân về hướng tây nam và Tây Bắc, quân Nhật đánh tới đâu, chùa chiền đạo quan ở đó đều bị phá hủy.
"Đại sư, trở về thành a, nghỉ ngơi vài ngày rồi đi." Tả Đăng Phong đứng dậy nói với Thiết Hài, Ngọc Phất đang có nguyệt sự, lúc này xuống nước sẽ dễ bị lạnh.
Thiết Hài đương nhiên không có ý kiến, ba người rời khỏi động đá vôi trở về thị trấn.
Lần này Tả Đăng Phong không vào nội thành, mà chỉ nghỉ ở một trấn nhỏ ngoài ngoại ô.
Ở đây tiệm cơm và khách sạn ở chung một chỗ, Tả Đăng Phong đặt hai gian phòng liền nhau, sắp xếp cho Thập Tam và Lão Đại xong, ba người mới ngồi xuống ăn cơm, cơm nước xong Thiết Hài lấy một gian, ngồi đả tọa niệm kinh, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất ở trong phòng còn lại, kể kỹ mọi chuyện cho cô nghe.
Mấy ngày sau đó, ba người không hề lộ diện để đảm bảo an toàn, vì động đá vôi chỉ có một lối ra vào, nếu bị địch nhân phát hiện ra hành tung, sẽ cho nổ sập lối vào ba người sẽ thành cá trong chậu.
Ban ngày, Tả Đăng Phong đều ở chung phòng với Ngọc Phất, cùng nghiên cứu âm dương Sinh Tử Quyết, để tìm ra một pháp môn phù hợp cho nam giới tu luyện, đến tối, Tả Đăng Phong sẽ trở lại phòng với Thiết Hài nghỉ ngơi, Ngọc Phất cũng không giữ hắn.
Mỗi tối trước khi rời phòng, Tả Đăng Phong đều hỏi Ngọc Phất "Hết chưa?", làm Ngọc Phất ngượng ngùng, lắc đầu ý bảo nguyệt sự vẫn còn.
Đến tối ngày thứ ba, Tả Đăng Phong lại hỏi câu này, tim Ngọc Phất nhộn nhạo, khẽ gật đầu.
"Thu dọn đồ đi, lập tức xuất phát..."