Chương 192: Cửu ngũ song phong
Tả Đăng Phong ném Tuyết Liên, Ngọc Phất nở nụ cười, vốn cô không hề nghĩ hắn bị gì cả, nhíu mày nhìn hắn chỉ là cô nghĩ hắn không nên để ý những thứ vật ngoài thân, nhưng Tả Đăng Phong ném Tuyết Liên làm cô cảm thấy Tả Đăng Phong không hề giống hắn bình thường, hành động này của hắn thực là thú vị.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong ngượng ngập cười, xoay người đi trước, Ngọc Phất gật đầu đi theo.
Tòa Tuyết Sơn dốc đứng, hai người mặc dù có đạo thuật, nhưng leo cũng không dễ dàng, rất khó tưởng tượng người què năm đó làm sao trèo lên đến đỉnh núi.
Trời tốt cũng có chỗ tốt, không mặt trời tuyết không bị phản quang, không phản quang không làm chói mắt, hai người có thể nhìn rõ ban đêm, ánh sáng thế này là thích hợp nhất.
Tám giờ tối, hai người leo lên đỉnh núi, tốn thời gian hơn hai giờ, sở dĩ tốn thời gian lâu như vậy là vì Tuyết Sơn dốc nghiêng, nhìn cao mười dặm, nhưng thật ra phải đi hơn trăm dặm.
Đỉnh núi rộng khoảng hai dặm, khá bằng phẳng, hai người lên tới lập tức quay quanh tìm sơn động theo lời người què, thấy nó nằm ở sườn đông, tuyết đọng che gần hết cửa động, gạt tuyết ra, một sơn động cao hơn trượng hiện ra.
Hai người đi thẳng vào, bên trong rất nhỏ, dài rộng chỉ khoảng một trượng, cao hơn hai thước, phía trước có dấu vết con người rất rõ ràng, giữa sơn động có một bệ đá, trên bệ đá có một đạo nhân đã già ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần.
"Quả nhiên là tu hành lưu lại hư ảnh." Ngọc Phất trước tiên.
Tả Đăng Phong gật đầu, gọi là hư ảnh không nhất định phải là mơ hồ không rõ, mà vẫn có thể hiện lên rõ ràng, theo hư ảnh này, lão đạo phải chừng hơn 70 tuổi, thân hình gầy, râu bạc trắng, mặc đạo bào màu xám, đắp không ít miếng vá, hai tay rủ xuống, ôm tròn ở đan điền, phất trần lông trắng nghiêng dựa vào vai trái, dáng vẻ rất tiên phong đạo cốt, như thế ngoại cao nhân.
"Thập Tam, người này có phải chủ nhân mày không?" Tả Đăng Phong hỏi Thập Tam, kẻ nhảy tới đây đầu tiên, việc xác định này là cấp bách nhất.
Thập Tam đang nhìn hư ảnh, nghe Tả Đăng Phong hỏi thì xoay người gật đầu, thần sắc nó rất bình tĩnh, không oán hận, cũng không lưu luyến.
"Ông ấy sống ở đây?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
Thập Tam lắc đầu, xoay người chạy ra ngoài động, nhìn về hướng nam, sau một lát chạy trở về.
Tả Đăng Phong gật đầu, động tác Thập Tam chứng tỏ đây không phải chỗ lão đạo ở, mà chỉ là một nơi ông đã từng ở qua mà thôi.
"Người này rất có thể đã phi thăng." Ngọc Phất nói.
"Sao lại nói thế?" Tả Đăng Phong quay sang nhìn cô.
"Đây là tòa Tuyết Sơn thứ năm, hướng nam còn có ba tòa, tòa Tuyết Sơn thứ chín chính là Tạp Ngõa Bác Cách phong, cậu tinh thông dịch lý, nên biết chín là con số chí dương, năm là số trung dương, chủ chí dương vô thượng tôn quý, chủ trung dương vô tận lâu dài, cho thấy, đạo nhân này đã nhìn thấy đại đạo trong lúc tu hành, cầu vô tận Vĩnh Sinh, ngộ được đại đạo mới tới Tạp Ngõa Bác Cách phong ở, ngụ ý dĩ nhiên là để trường sinh bất tử, vô thượng tôn quý." Ngọc Phất nói.
"Đạo bào cũ nát, cho thấy hư ảnh này là ông ấy sau khi thanh tu lưu lại, người đã phi thăng, lưu này hư ảnh, ứng đối vô tận lâu dài, đến ở Tạp Ngõa Bác Cách phong rồi phi thăng Thiên giới, ứng đối vô thượng tôn quý." Tả Đăng Phong gật đầu, Ngọc Phất nói có đạo lý, người tu đạo vô cùng coi trọng thiên thời địa lợi và tôn ti lễ nghi, nếu chưa ngộ đạo hẳn lão đạo không vì vô thượng tôn quý tới Tạp Ngõa Bác Cách phong ở, vì đó thuộc về lễ, lễ này không phải lễ thế gian, mà là tôn ti thiên địa Càn Khôn, điểm này Đạo gia và Phật gia hoàn toàn khác nhau, Phật gia tôn chỉ chúng sinh ngang hàng, còn Đạo gia lại trọng tôn ti thứ tự.
"Thập Tam, hồi trước mày có ở đây không?" Ngọc Phất cúi đầu nhìn Thập Tam, Thập Tam có vẻ rất lạ lẫm với nơi này, nên Ngọc Phất mới hỏi vậy.
Thập Tam nhìn Ngọc Phất, lắc đầu.
Tả Đăng Phong cau mày, như vậy lúc đạo nhân tu luyện, Thập Tam không theo bên cạnh, cho thấy nó không phải đi theo đạo nhân Tiệt Giáo này từ lúc mới bắt đầu, mà hẳn là từ lúc đạo nhân rời khỏi Tạp Ngõa Bác Cách phong đến lúc ông ấy phi thăng.
"Chị nghị người này phi thăng Thiên giới đạt tiên vị gì?" Tả Đăng Phong hỏi Ngọc Phất.
"Khó mà nói được, tóm lại người này không còn ở nhân gian, nếu đã chết, hư ảnh đã bị tản mất." Ngọc Phất đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, chỉ nhìn vào mức độ rõ ràng hư ảnh, cũng đủ thấy hư ảnh Tiệt Giáo tiên nhân lưu lại rõ hơn hư ảnh Đạt Ma tổ sư rất nhiều, nhưng cũng không thể dựa vào đó để phán đoán tiên vị ông ta là cao hơn Phật gia Đạt Ma tổ sư, vì Đạt Ma tổ sư diện bích chín năm, còn đạo nhân lưu lại hư ảnh là hình tượng lão đạo, cho thấy có lẽ ông ta đã ở đây thanh tu mấy chục năm, đương nhiên không thể so với hư ảnh do thời gian diện bích chín năm Đạt Ma lưu lại, nhưng lại làm sáng tỏ một vấn đề khác, đó chính là ông ấy đã đốn ngộ đại đạo khi đã hơn 70 tuổi, tương tự với độ tuổi Khương Tử Nha.
"Khuya hôm nay ngủ ở đây đi." Tả Đăng Phong chắp tay chào hư ảnh lão đạo, rồi ngồi xuống góc động, Ngọc Phất trải thảm, ý bảo hắn đến ngồi, Tả Đăng Phong ngồi ghé lên thảm, giữ cự ly một xích với Ngọc Phất, khoảng cách này đủ cho Thập Tam chen vào.
Sơn động mở chỗ này rất là xảo diệu, động khẩu chạy đến sườn đông, như vậy có thể tránh tuyết rơi, lại có thể nhìn thấy mặt trời trước nhất, tăng thêm độ tinh khiết linh khí, quả thực là một chỗ chỗ tu hành rất tốt.
Trong góc sơn động còn vứt một túi da, là đồ cư dân bên ngoài chứa rượu, nhìn là biết là người què năm đó lưu lại, nhiệt độ thấp làm túi không bị hư hỏng, năm đó người què là một thanh niên hai mươi tuổi, bây giờ đã hơn năm mươi, thời gian vốn vô tình, bao nhiêu thanh niên cường tráng, thiếu nữ ôn nhu ngày nay đã trở thành tóc bạc da gà, già nua không chịu nổi, đến giờ rốt cục Tả Đăng Phong đã hiểu vì sao người tu đạo lại muốn Trường Sinh, vì già nua là một việc vô cùng đáng sợ.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn mình, liền hỏi.
"Chị có bao giờ nghĩ ba mươi năm sau mình trông ra sao không?" Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi.
"Không, tôi không dám nghĩ." Ngọc Phất chậm rãi lắc đầu.
"Ba mươi năm sau, chị vẫn giống như bây giờ, trẻ trung vĩnh viễn. " Tả Đăng Phong mỉm cười.
"Vậy cậu có bao giờ nghĩ ba mươi năm sau mình ra sao không?" Ngọc Phất mỉm cười cảm ơn ý tốt Tả Đăng Phong, đó thực sự là ý muốn nói Tả Đăng Phong, nhưng Ngọc Phất lại tưởng đó là mơ ước hắn.
"Bây giờ nếu chị chạm vào tôi, chị nghe thấy tiếng tôi thở, tiếng máu tôi chảy, rất chân thật, nếu có một ngày tôi mất, chị không còn nhìn thấy tôi nữa, không nghe thấy tiếng tôi nữa, lúc đó chị có nhớ tôi không? " Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi Ngọc Phất.
"Có cách nào có thể làm cậu đổi ý không? " Ngọc Phất thở dài, câu hỏi Tả Đăng Phong chẳng có gì khó hiểu.
"Trong lòng tôi khó chịu lắm, cũng rất mâu thuẫn, chị không hiểu tôi đang nghĩ gì đâu." Tả Đăng Phong chậm rãi lắc đầu, ai cũng có lúc mềm yếu và mỏi mệt, thổ lộ hết dục vọng mình, trước giờ hắn vẫn luôn giấu kín trong lòng, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác mình không đè nén được nữa.
"Trong thời gian đi chung với cậu, vô tình tôi đã làm phai nhạt tình cảm cậu dành cho cô ấy, thực ra cậu đã thích tôi, chỉ là bản thân cậu không dám thừa nhận, vì một khi thừa nhận, cậu cho mình là một người phản bội, quên đi quá khứ." Ngọc Phất cười khổ.
"Đúng vậy, nhưng yêu và thích là không giống nhau, yêu là cùng nhau sống chết, còn thích chỉ là thưởng thức mà thôi." Tả Đăng Phong nhíu mày, câu trả lời Ngọc Phất đúng là suy nghĩ trong lòng hắn, con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, có thứ đã từng mất đi cũng có thứ bây giờ có được, thứ đã từng mất đi theo thời gian trôi qua từ từ phai nhạt, thứ hiện tại có được lại theo thời gian dần dần gia tăng, quá khứ là quá khứ, bây giờ là bây giờ.
"Nếu tôi ra đi trước cậu, cậu có nhớ tôi không? " Ngọc Phất cười.
"Chị đừng có nói linh tinh, chúng ta đều là người có lý trí, chúng ta nên tách ra đi, những gì chị giúp đỡ tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng." Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi.
"Là vì cậu cần giúp đỡ, cậu biết một mình cậu không thể hoàn thành việc tìm địa chi." Ngọc Phất nói.
"Tôi tìm Thiết Hài nhờ giúp." Tả Đăng Phong nói.
"Ông ấy là người điên, chỉ gây thêm phiền toái." Ngọc Phất đáp.
Tả Đăng Phong không cãi lại, vì vì cô nói đúng sự thật.
Tả Đăng Phong không nói chuyện, Ngọc Phất cũng im lặng, một lúc lâu sau, Tả Đăng Phong phá vỡ cục diện trước, "Sao đám Lạt Ma ngoài lại xem Tạp Ngõa Bác Cách phong làm thần sơn?"
"Tôivẫn chưa nghĩ ra vì sao Lạt Ma lại có quan hệ với đạo nhân." Ngọc Phất đáp. Khi phân tích vấn đề, không khí giữa hai người lại trở về bình thường.
"Đạo nhân này sống cách đây đã ba ngàn năm, lúc đó Phật giáo chưa được truyền vào Trung Quốc, đạo có trước, Phật có sau, dù có quan hệ, là Phật biết đạo, chứ không phải đạo biết Phật." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Có thể nào đám Lạt Ma phát hiện được gì trên đỉnh Thập Tam thái tử không?" Ngọc Phất nói.
"Cũng có thể, người thường không thể trèo lên được Tạp Ngõa Bác Cách phong, nhưng những Lạt Ma thì có thể." Tả Đăng Phong đột nhiên tỉnh ngộ, "Không phải có thể, mà là chắc chắn, chắc chắn họ đã lên rồi."
"Sao cậu biết?" Ngọc Phất hỏi.
"Phật giáo xuất phát từ Ấn Độ, chú ngữ chân ngôn cũng phải từ Ấn Độ, người Ấn Độ xem voi là thần, không hề biết tới rồng, thứ họ gọi là rồng chẳng qua là giống như cự mãng không có chân mà thôi, nhưng hôm trước hư ảnh Thiên Long do hai lão hòa thượng A Để tự triệu hồi ra là có móng vuốt, đó là rồng Trung Quốc..."