Chương 245: Không lập uy không được
Không kêu còn đỡ, vừa kêu, đám quân nhân bên dưới còn bỏ chạy nhanh hơn, Tả Đăng Phong lắc đầu vọt xuống đuổi theo.
"Đại ca, anh còn muốn sai chuyện gì nữa? " trán Chu Tam Tài mướt mồ hôi.
"Kêu thêm hai người biết đánh bài tới chơi với tôi." Tả Đăng Phong cười.
"A..." Chu Tam Tài mở to mắt.
"A cái gì mà a, nhanh lên, đi đánh bài với tôi đi." Tả Đăng Phong túm lấy Chu Tam Tài lôi đi.
"Đại ca, tôi không biết chơi, mà tôi còn phải đi đưa tin cho anh mà." Chu Tam Tài rùn người lại không muốn đi.
"Sai người khác đi, anh, anh, đi về với tôi." Tả Đăng Phong ném khẩu súng bị bẻ nòng trong tay Chu Tam Tài cho một người lính, chỉ hai người khác mặc áo đã bị cởi hết cúc.
"Làm sao anh biết họ biết đánh bài?" Chu Tam Tài ngạc nhiên hỏi.
"Đừng có dông dài, đi mau, không tôi giết các người." Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi của Chu Tam Tài, nguyên nhân rất đơn giản, họ đánh bài chắc chắc có người vây xem, trời nóng mà bị vây vào giữa thì chắc chắn rất nóng bức, nên thường phải cởi cúc áo ra để thoải mái đánh bài.
Chu Tam Tài không dám đắc tội Tả Đăng Phong, đành cùng hai tên lính quèn ủ rũ theo hắn trở về nhà, nơm nớp đánh bài với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong bắt họ lại là để phòng ngừa, lỡ để tất cả mọi người chạy hết mà không ai đi báo tin cho hắn thì sao!
Cổ ngữ có nói ‘gần vua như gần cọp’, ba người giờ phút này không phải làm bạn với vua mà là làm bạn với Diêm vương, dám ngồi run rẩy đánh bài là đã cố lắm rồi, ai mà còn dám hồ.
"Không được chơi nhường, người nào cố tình thua hết tiền tôi giết người đó." Đánh được hai lượt, Tả Đăng Phong nổi giận.
Ba người giật mình, vươn người lên, lấy lại tinh thần, ra sức chiến đấu kịch liệt với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong mới tìm được một chút cảm giác chơi đánh bài thật.
Chơi mạt chược khi thì im thin thít, khi tẩy bài lại đập rầm rầm, khiến Thập Tam nghi hoặc nhìn mãi mà không hiểu nổi Tả Đăng Phong với ba người kia đang làm gì.
Lúc đầu ba người còn khẩn trương, sau dần dần thấy Tả Đăng Phong không hề giống người xấu, nên thử thăm dò bắt chuyện với hắn, những người này tuổi tác xêm xêm Tả Đăng Phong, mà hắn cũng thích nói chuyện với người cùng tuổi, anh hỏi tôi đáp, câu tới câu lui một hồi, cảm giác khẩn trương dần dần biến mất.
Tả Đăng Phong rất ít chơi bài, không biết chơi, đánh mấy ván toàn thua với thua, nhưng thua hắn không quỵt nợ, Thiểm Tây hiện giờ dùng quân phiếu, nên hắn trả bằng đồng đại dương, thua hết tiền đại dương thì chuyển sang vàng thỏi..
Ba người thấy tuy kỹ năng đánh bài của Tả Đăng Phong thì thối muốn chết, nhưng phẩm chất của bài hắn lại cao, nên đều xuất hết bản lĩnh ra, chuyên đánh hồ, chỉ sau mấy vòng, Tả Đăng Phong đã thua hai thỏi vàng.
Đánh bài đương nhiên không tránh được nói chuyện phiếm, người với người chỉ cần nói chuyện nhiều, quan hệ sẽ trở nên gần hơn, Tả Đăng Phong mới biết trước kia họ là thuộc hạ của Dương tướng quân, sau biến cố Tây An, Dương tướng quân bị lão Tưởng đuổi ra nước ngoài du lịch, họ đổi sếp. Ba người họ biết lần này Tả Đăng Phong tới là vì muốn đào cái mộ phía bắc của Chu Lăng để tìm một vật.
Đánh được hai giờ, Tả Đăng Phong thấy chán, thua mãi nên chẳng thấy hứng thú nữa, cuối cùng không nhịn được bắt đầu làm bừa, động tác của hắn cực nhanh, dù có tới ba người nhưng không ai nhìn thấy kịp, cầm lên con nào là đổi con đó, chỉ đánh Thập Tam yêu, đánh liên tiếp ba cái, thắng trắng cả ba người.
"Nhất định anh chơi xấu, không tính." Đám Chu Tam Tài kêu lên.
"Ha ha, trả cho mấy người này." Tả Đăng Phong trả lại mới quân phiếu và vàng thỏi trả lại cho ba người, rồi vác thân tới cái giường gần nhất nằm phịch xuống.
"Tí nữa họ có tới không?" Tả Đăng Phong hỏi Chu Tam Tài.
"Binh đoàn cách đây không xa, công sở thì ở trong thành phố, chắc sắp tới rồi, huynh đệ, đoàn trưởng chúng tôi tính tình hơi khó chịu, chắc chắn sẽ dẫn cả đội tới." Chu Tam Tài thiện ý nhắc nhở, sau hai ba tiếng đồng hồ kết giao, hắn nhận ra Tả Đăng Phong không hề lãnh khốc như vẻ ngoài của hắn.
"Tôi biết rồi, mấy người đi đi." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Đi thôi, cám ơn anh nha, người anh em." Chu Tam Tài vội vàng cảm ơn, cùng hai người thủ hạ nhanh chóng rời đi.
Ba người đi rồi, Tả Đăng Phong nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, chờ quân địa phương tới.
Một giờ sau, tiếng xe hơi vọng tới từ phía tây nam, Tả Đăng xoay người đứng dậy, cõng thùng gỗ, cùng Thập Tam rời khỏi căn nhà. Hắn trời sinh tính tình cẩn thận, sợ đối phương mang đại pháo tới.
Lăng không trông về phía xa, Tả Đăng Phong đếm được có tổng cộng bảy chiếc xe, xe nào đầy binh sĩ cầm súng, ít nhất phải hơn trăm người, phía sau còn có một chiếc xe con màu đen, chắc là người của chính phủ địa phương.
Phía nam Chu Lăng có bức tường rào, Tả Đăng Phong chỉ chỉ tường rào, Thập Tam hiểu ý, nhảy lên tường núp, Tả Đăng Phong vẫn đứng ngoài tường chờ xe hơi tới.
Đoàn xe chạy thẳng đến ngoài tường rào thì dừng lại, từ chiếc xe đầu tiên một người béo ục ịch mặc trang phục sĩ quan bước xuống, đám binh sĩ trên xe nhảy hết ra, xếp hàng đằng sau người kia, chiếc xe hơi đi sau cùng đã dừng lại, trên xe bước xuống hai người, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Đoàn xe cách Tả Đăng Phong cả chục mễ, Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào người ục ịch kia, người này khoảng bốn mươi tuổi, trên quân trang có ba đóa hoa trắng, chắc là Tiền đoàn trưởng theo lời Chu Tam Tài.
Người này tướng mạo như hung thần, quân uy mười phần, Tả Đăng Phong vừa nhìn thấy ông ta là biết hôm nay chắc chắn phải ra tay, mà thật ra nhìn một đám quân đội lũ lượt kéo tới thế kia là hắn đã đoán ra phải ra tay rồi.
"Mè nheo cái rắm, mau nhanh cái chân lên, làm thịt tên hỗn đản kia cho lão tử." Ục ịch cao giọng ra làm cho đám binh sĩ xếp hàng sau lưng.
Tả Đăng Phong nghe được hai chữ'Hỗn đản', lập tức thi triển Cương quyết quyết, đối phương vừa nói xong thì hắn đã đứng ngay trước mặt tên mập.
"Đm, lão tử đập chết..." Mập mạp giật mình, lập tức rút súng.
Nhưng Tả Đăng Phong đâu có cho hắn cơ hội nổ súng, Huyền Âm chân khí bắn ra, linh khí ùa theo sau, chấn tên đoàn trưởng kia thành mảnh vụn. Hắn vốn không định giết tên đoàn trưởng này, nhưng tên kia vừa mở miệng đã mắng chửi liên hồi làm Tả Đăng Phong bực bội, ăn nói đã khó nghe lại còn thô tục, nên Tả Đăng Phong mới giết hắn.
"Mày là phó đoàn trưởng phải không?" Tả Đăng Phong túm lấy một tên sĩ quan, trên áo tên này ít hơn áo tên đoàn trưởng một đóa hoa, chắc là thấp hơn tên béo kia một bậc.
"Tôi là tham mưu trưởng, cậu muốn làm gì?" nhìn thấy Đoàn trưởng chết ngay trước mặt, mà quá trình chết lại quỷ dị, nên người này vô cùng sợ hãi, dù vậy vẫn cố gắng không để lộ ra.
Tả Đăng Phong biết một ít về biên chế trong quân đội, biết tham mưu trưởng có quyền lực không kém gì phó đoàn trưởng, bắt được người này có thể khống chế cục diện.
"Tôi muốn đào ngôi mộ phía bắc của Chu Lăng này, các người đào nó cho tôi." Tả Đăng Phong lạnh lùng, tuy đám binh lính trước mặt ai cầm súng chĩa vào hắn, nhưng chân ai run run, mọi con mắt đều không phải nhìn hắn, mà là nhìn đám khối băng thi thể dưới đất.
"Mơ tưởng, chúng tôi là..."
Tả Đăng Phong không đợi người kia nói hết câu, giết luôn, tiếp tục tóm lấy một sĩ quan khác.
"Hảo hán xin tha mạng." trên mặt người này có một vết sẹo rất dài, nhưng lại không có chút cốt khí nào.
Tả Đăng Phong không nói gì, phóng linh khí ném bay chiếc xe con sau cùng đang quay đầu rời đi.
"Hảo hán tha mạng, chuyện gì xin từ từ, chuyện gì xin từ từ." Mặt Sẹo sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
"Mày là chức gì?" Tả Đăng Phong buông tay thả tên kia ra, không thả sợ hắn đái ra quần mất.
"Tiểu doanh trưởng, doanh này do tôi quản lý." Mặt Sẹo quay lại ra làm cho binh sĩ, "Buông súng xuống, buông hết xuống!"
Đám binh lính lập tức ném súng xuống đất, không biết là do kỷ luật quân đội phải thi hành mệnh lệnh, hay vì suy nghĩ nộp vũ khí đầu hàng để không bị giết.
"Tôi tới không phải để giết người, các người đừng mơ tưởng muốn giết tôi." Tả Đăng Phong vung tay phải, đông cứng cánh tay đang định nổ súng của người lái xe, vận lực một cái, cánh tay kia đã bị bẻ gãy, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
"Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết." Mặt Sẹo toát mồ hôi lạnh.
"Tôi muốn đào ngôi mộ phía bắc của Chu Lăng, các người đào nó cho tôi, tài bảo bên trong thuộc về các người, tôi chỉ muốn lấy một vật thôi." Tả Đăng Phong nói.
"Được, được, không thành vấn đề." Mặt Sẹo gật đầu, những người này đều là người ăn nằm ngoài chiến trường, bản thân không phải người nhát gan, nhưng chuyện Tả Đăng Phong vừa làm đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của họ, đem một người đang sống sờ sờ đông thành băng rồi chấn nát, hiệu ứng thị giác quá mạnh mẽ làm họ cảm thấy sợ hãi từ nội tâm.
Tả Đăng Phong gật đầu, lôi ngược chiếc xe con về, đánh văng cửa xe, kéo ra hai người mặt trắng bệnh không còn chút máu của chính phủ.
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý." người trung niên đeo kính lập tức la to.
Tả Đăng Phong quay sang lôi tên lái xe bị gãy tay ra ngoài, ném cánh tay đứt lên không trung, vọt lên không, đá bay cánh tay ra xa tít.
"Nếu có một người nổ súng, tao sẽ không để người nào sống sót." Tả Đăng Phong lăng không cúi đầu nhìn xuống, hắn là cố ý biểu hiện thực lực, hắn chỉ có một người, nếu muốn làm cho nhiều người như vậy kinh sợ, cách duy nhất là đe dọa, khiến họ phải sợ hắn, nếu không sẽ không thể khống chế cục diện.
Đối với người thường, người có thể đứng giữa không trung chính là thần tiên, nên bên dưới lặng ngắt như tờ, Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn chung quanh, tầm mắt đi tới đâu, ở đó đều cúi xuống, không ai dám nhìn lại hắn.
"Tôi sẽ không làm khó các người, sau khi chuyện thành công tôi sẽ trọng thưởng, nghe lời thì không có việc gì, nhưng nếu không nghe lời thì các người sẽ phải trả giá." Tả Đăng Phong nói từng chữ, hắn có một nguyên tắc không bao giờ thay đổi, chính là tuyệt đối không thương tổn người biết nghe lời, vì họ nghe lời nghĩa là họ đã tin tưởng hắn ở một mức độ nào đó, hắn không bao giờ làm phụ lòng tin của người khác dành cho mình.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong chậm rãi hạ xuống đất, bắt đầu phân công nhiệm vụ.
"Đi mang dụng cụ đào hầm và đồ ăn về đây, phải về tới đây trước khi trời tối." Tả Đăng Phong nói với tên trợ lý của tên chuyên viên chính phủ.
Người kia gật đầu, Tả Đăng Phong cấp cho hắn một chiếc xe hơi để đi, tên chuyên viên chính còn ở đây, không sợ tên kia không trở lại.
"Các người có cấp trên, tôi không làm khó các người, anh sai người trở về báo tin, nói các người bị tôi bắt ở lại nơi này, nếu họ tới cứu, tôi sẽ giết họ." Tả Đăng Phong nói với Mặt Sẹo.
Mặt Sẹo luôn mồm cảm ơn, Tả Đăng Phong nói cứ như đe dọa, nhưng thực sự là đang giúp họ có được đường lui, nếu cấp trên không sai ai tới, thì sẽ không có chứng cớ để truy cứu những gì họ làm ở đây.
Một lát sau, hai chiếc xe hơi một để đi lấy đồ và một để báo tin rời khỏi Chu Lăng, những người này nhất định sẽ truyền tin tức nơi này ra ngoài, chắc không lâu nữa sẽ có người tìm tới.
Từ giờ khắc này, Tả Đăng Phong đã quyết định trở thành kẻ địch của người khắp thiên hạ.