Chương 130: Kim kê ảo giác
"A Di Đà Phật, lão nạp đi trước." Thiết Hài thấy hai người lên tiếng mắng, tưởng mình đã gây họa, xoay người tìm cớ chuồn đi.
"Đại sư, đừng vội, ông nhìn thấy gì?" Ngọc Phất vội cản lão.
"Một con chim lớn óng ánh sắc vàng, to cỡ này." Thiết Hài vung tay minh họa, con kim kê có lẽ cao hơn lão một chút. Hồi trước lúc còn ở khách sạn cho cương thi ở Miêu Cương, Tả Đăng Phong đã từng hỏi Thập Tam kích cỡ của kim kê, Thập Tam đi khoảng hai thước, so với kích thước Thiết Hài múa tay hiện giờ thì khớp với nhau.
"Trông như thế nào?" Ngọc Phất lại hỏi.
"Giống con chim." Thiết Hài đáp.
"Có giống con gà không?" Tả Đăng Phong xen vào.
"Không." Tả Đăng Phong hỏi xong, liền nhớ ra một việc, vội lục túi kiếm hai con gà rừng còn lại hôm trước, bọc đất, tìm nơi nướng gà.
"Sao lão nhìn ra được hình dáng thật của kim kê, còn chúng ta lại không nhìn ra?" Ngọc Phất nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong.
"Có hai khả năng, một là thần thông phật môn và pháp thuật đạo gia khác nhau, hai là lão có cái khác với chúng ta." Tả Đăng Phong chỉ chỉ đầu mình, ý nói Thiết Hài là người điên.
"Khả năng nào cao hơn?" Ngọc Phất không buông tha.
Tả Đăng Phong xoay người đi sang phía đông, kim kê đã vào kim tháp, hắn cũng không vội chạy vào bắt, hắn muốn tới chỗ tòa nhà đá tìm tòi trước, hơn nữa cũng không muốn nói Thiết Hài điên ngay trước mặt lão.
"Khả năng thứ hai cao hơn. Tôi tu hành Âm dương Sinh Tử Quyết là pháp thuật Xiển Giáo, đây là một môn pháp thuật thất truyền đã lâu, Sinh Tử Quyết có thể quyết định sinh tử, Âm dương quyết có thể nhìn ra bản chất mọi vật. Pháp thuật của tôi chắc chắn không thấp hơn Dịch Cân Kinh của phật môn, nhưng chúng ta không nhìn thấy kim kê không phải vì tu vi chúng ta không đủ, mà là thất khiếu linh trí của chúng ta đã bị che đậy, Thiết Hài bị điên, linh trí đã sớm rối loạn, nên đương nhiên không bị che đậy nữa." Tả Đăng Phong đáp.
"Cũng đúng, ai cũng có thể bị mắc lừa, chỉ có người điên không bị. Hơn nữa theo tôi thấy, tuy kim kê có thể biến thành hình người, nhưng tu vi của nó cũng không cao, nếu không nó đã đường đường chính chính đấu với chúng ta rồi." Ngọc Phất nói.
"Có lý." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Con mèo của cậu hình như có thể nhìn thấy nó." Ngọc Phất nói ra.
"Đúng vậy. Tối qua lúc chúng ta tới Thập Tam đã cảm giác thấy nó có vấn đề, nhưng nó dùng dương khí của đàn ông che đậy khí tức, Thập Tam cảm thấy dị thường, nên mới luôn để mắt theo dõi nó." Tả Đăng Phong khẽ liếc Thập Tam đang chạy bên cạnh, Thập Tam không thể nói chuyện, nên bị oan uổng cũng không giải thích được.
"Hôm qua chúng ta vừa tới là ném một quả lựu đạn, sau đó còn thả một mồi lửa, chắc chắn nó đã nghe thấy tiếng nổ, cũng đã nhìn thấy ánh lửa, nếu là người thường thấy vậy chắc chắn là sợ hãi, không có lòng dạ nào làm ra những chuyện thế kia, lẽ ra chúng ta đã phải nhìn thấy điểm này, xem ra chúng ta sơ ý quá." Ngọc Phất lắc đầu.
Tả Đăng Phong gật gù, hắn luôn cho rằng mình là người cẩn thận, bây giờ mới thấy không phải, nếu thực cẩn thận thì đã nhận ra lần đêm qua và lần rạng sáng nay, hai lần cách nhau vừa đúng sáu canh giờ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đến chỗ khách sạn, nghiêng người đi vào, thấy ngay giữa lầu một có một đống lửa, quanh đống lửa có ít đồ dùng bằng đồng và đá, bên trái đống lửa chất đầy bắp chưa tỉa, bên phải là một chiếc giường đá, trên giường trải cỏ tranh. Hai người lên lầu, thấy trên lầu hai vung vãi đầy rác ngũ cốc, không có một chiếc giường nào, sách cổ lại càng không, chứng tỏ những gì kim kê đã trải qua đều là sự thật chứ không phải từ trong sách vở.
"Con mèo này từ đâu ra vậy?" Ngọc Phất nhìn Thập Tam đang hiếu kỳ ngửi ngửi bốn phía.
"Mười hai địa chi do địa khí sinh ra, có tác dụng thay đổi địa khí. Sau khi Khương Tử Nha đông chinh Thương Triêu muốn dùng chúng nó để khắc chế long khí của Thương Triêu, lúc Chu Triều thành lập, bản thân Chu Triều có bốn con mạng thổ, tám con còn lại nằm rải rác trong tám nước chư hầu. Khương Tử Nha vì có công với Chu Triều nên được phân tới vùng Sơn Đông Tế Nam hiện giờ để cai quản nước Tề, lúc đó khu bán đảo Giao Đông còn có một nước nhỏ tên là nước Lai, sau khi Khương Tử Nha thụ phong nước Tề, luôn cố gắng tiêu diệt nước Lai, nhưng hoài không được. Cuối cùng ông ta dùng mười hai địa chi định áp chế vận số của nước Lai, nhưng không thành công, không những không tiêu diệt được nước Lai mà còn bị nước Lai bức bách phải dời đô, ấy là do có một đạo nhân thần bí đưa cho nước Lai quốc một thứ áp chế được mười hai địa chi động vật, sau đó con vật này bị quân chủ nước Lai chôn trong phần mộ của mình, nhiều năm sau nó chui ra khỏi mộ, bụng đói kêu vang chạy xuống thôn dưới núi ăn trộm gà, kết quả vì yếu quá nên bị người ta bắt được. " Tả Đăng Phong nhớ lại chuyện cũ.
"Cậu đang nói nó?" Ngọc Phất chỉ Thập Tam.
"Ừ. Lúc đó trên cổ nó có đeo một cái vòng vàng, khắc bốn chữ 'Thập Tam âm dương', nên tôi mới gọi tên nó là Thập Tam, chứ thực ra nó là cái gì chẳng ai biết cả." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Nó to như thế sao người ta bắt được?" Ngọc Phất nghi hoặc.
"To gì mà to, người cứ nói thẳng là nó béo đi." Tả Đăng Phong cười, "Lúc tôi và Vu Tâm Ngữ thấy nó lần đầu tiên, nó còn chưa được mười cân, bây giờ hơn trăm cân rồi. "
"Thì ra cô ấy tên là Vu Tâm Ngữ." Ngọc Phất gật gù.
Tả Đăng Phong liếc Ngọc Phất một cái, không nói gì.
"Vu là họ của vùng Miêu Cương, Sơn Tây cũng có, nhưng ở vùng Sơn Đông có rất ít người mang họ Vu." Ngọc Phất nói.
"Tôi không biết nữa. Từ hồi mười bốn tuổi cô ấy đã sống một mình trong đạo quan trên núi, lai lịch của cô ấy và Thập Tam tôi đều mù mờ như nhau." Tả Đăng Phong xoay người xuống lầu. Vị sư phụ mất tích thần bí của Vu Tâm Ngữ, và chủ nhân của Thập Tam đều là bí ẩn đối với Tả Đăng Phong, điều duy nhất hắn biết về họ chính là cả hai đều là người vô cùng lợi hại.
"Kim kê có liên quan gì với chàng trai kia?" Ngọc Phất đi theo Tả Đăng Phong xuống lầu, cô nhìn ra Tả Đăng Phong không muốn nói tới Vu Tâm Ngữ nên đổi sang đề tài khác.
"Cậu ta là hậu nhân duy nhất còn lại của nước Lô, kim kê cũng không hẳn là chỉ lợi dụng cậu ấy, tôi có cảm giác kim kê cũng có cảm tình với cậu ấy, nếu không đã không tìm cách lôi kéo cậu ấy vào trong tháp."
"Sao lại nói như vậy?" Ngọc Phất lại lộ vẻ chán ghét. Lúc trước cô tưởng họ là hai chị em loạn luân với nhau, vất vả lắm mới biết đấy không phải là chị em, thì lại trở thành người và cầm tạp giao, so với người và thú tạp giao còn khó chấp nhận hơn.
"Tôi đoán thôi, chứ chưa chắc là vậy, phải tóm được họ ép hỏi thì mới biết sự thật." Tả Đăng Phong ra khỏi tòa nhà, đi tới trước cửa đánh giá quỳ long cổ, dùi trống để ngay bên cạnh trống, Tả Đăng Phong cầm lấy dùi.
"Gõ hai cái thử xem nhé?" Tả Đăng Phong nổi lòng hiếu kỳ.
Ngọc Phất mỉm cười gật đầu, Tả Đăng Phong vung tay gõ mấy cái, thanh âm vang lên rất nặng nề, không có gì kỳ lạ, Tả Đăng Phong mới nhớ ra quỳ long cổ chỉ có tác dụng với cự nhân mà thôi.
Trở lại chân tháp, Thiết Hài đang nhóm lửa nướng gà, nhìn thấy hai người tới vội quay đầu đi nơi khác, lão vẫn tưởng kim kê chạy trốn là do lão làm ra. Trên thực tế, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đều rất cảm kích lão, nếu không phải bị lão hòa thượng điên này vạch trần, chắc hai người đã trúng kế.
"Tìm được con khỉ chưa?" Tả Đăng Phong ngồi xuống cạnh đống lửa.
"Tôi lo cứu hoả, chưa có thời gian đi tìm." Thiết Hài nhấn mạnh hai chữ cứu hoả.
"Lẽ ra ông phải đi tìm con khỉ chứ!" Tả Đăng Phong trêu.
"Cửa bị kẹt từ phía trong rồi, mau nghĩ cách mở cửa ra đi." Ngọc Phất vận khí đẩy cửa, nhưng không đẩy được.
"Nghỉ ngơi chút đi, tôi phải hiểu rõ một việc đã." Tả Đăng Phong lấy gà bọc bùn trong thùng gỗ ra ném vào đống lửa.
"Việc gì?" Thiết Hài xen vào. Người điên có lòng hiếu kỳ cực nặng.
"Sau khi kim kê đi vào trong tháp là phong bế cửa tháp ngay, chứng tỏ nó rất quen thuộc với những vật trong tháp. Nhưng cửa tháp là khóa từ bên ngoài, nó không thể mở được. Mà nếu không mở được, làm sao nó lại quen thuộc với đồ bên trong tháp đến như vậy?" Tả Đăng Phong nói.
Ngọc Phất và Thiết Hài đều nhíu mày, con người mỗi khi tập trung suy nghĩ đều nhíu mày. Động tác này không phải chỉ là một biểu lộ đơn giản, ba huyệt vị có tác dụng định thần trên mặt là ti trúc không, ngư yêu, toàn trúc đều bị chạm đến, giúp cho người ta thêm phần chuyên chú.
"Thì ra nó sống ở đó." Thiết Hài lên tiếng trước nhất. Ngọc Phất ngẩng đầu lên nhìn, cô nghĩ sâu xa hơn Thiết Hài, chẳng những nghĩ ra kim kê sống ở trong tháp, mà còn đang nghĩ làm sao nó ra được khỏi tháp.
"Đẩy tôi lên." Ngọc Phất ngẫm nghĩ rồi nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong gật đầu.
Lập tức Ngọc Phất nhún chân vọt lên, Tả Đăng Phong nhảy lên theo, lấy tay đẩy mạnh, Ngọc Phất bay vọt lên, còn Tả Đăng Phong rơi xuống đất.
Ngọc Phất vọt lên đứng trên ngọn tháp, nhìn quanh một hồi, rồi nhẹ nhàng hạ xuống.
"Không có chỗ nào bị hư hại, nó không phải từ trong chạy ra. " Ngọc Phất nói.
"Sao lại bảo là nó chạy ra?" Thiết Hài xen vào.
"Trên cửa có xích, chứng tỏ nó bị người ta nhốt ở bên trong. Sau nó chạy thoát ra được, vừa rồi định đưa hai chúng tôi vào là để nhốt chúng tôi đến chết. Có lẽ chàng trai kia muốn đi ra ngoài, nhưng kim kê biết mình ra không được, vì trận pháp hạn chế ngoại tộc ra ngoài, dù có trận phù cũng không ra được." Ngọc Phất giải thích.
"Nó cũng là ngoại tộc, vậy nghĩa là nó cũng ra không được?" Thiết Hài chỉ Thập Tam.
Tả Đăng Phong không đáp. Ngọc Phất phân tích có lý, nhưng chưa đúng hoàn toàn, theo hắn thấy kim kê muốn dẫn họ vào không phải để nhốt chết họ, mà là muốn lợi dụng họ phá trận, nếu trận pháp vỡ, nó cũng được tự do.
"Ông dập tắt hết lửa chưa?" Tả Đăng Phong quay sang hỏi Thiết Hài.
"Rồi." Thiết Hài nghênh mặt.
"Lửa đó là do tôi đốt, trong này đều là quái vật, nếu chúng ta phá vỡ trận pháp, đám quái vật trong này sẽ chạy ra ngoài, ông dập hết lửa chính là đã gây họa." Tả Đăng Phong nói rất nghiêm túc.
"A Di Đà Phật, đệ tử phật môn khi quét rác cũng không được tổn thương con sâu cái kiến, yêu quý sinh mạng sớm tối của con bươm bướm..."
"Sâu kiến và bươm bướm không phải là quái vật, ông đã gây ra họa, cho ông một cơ hội sửa chữa lỗi lầm. Tôi phóng hỏa một lần nữa, thiêu sạch đám quái vật trong này, con nào chưa chết thì ông phải giết cho chết. " Tả Đăng Phong giao nhiệm vụ.
"A? Tôi tới đây để tìm con khỉ, không phải đi tạo sát nghiệt, tôi không làm đâu." Thiết Hài từ chối.
"Thôi đi, cứ để quái vật chạy ra gây tổn thương cho những người không biết pháp thuật như chúng ta đi, cậu đừng làm Minh Tịnh Đại Sư khó xử." Ngọc Phất cười xấu xa xen vào.
"A Di Đà Phật, làm dân chúng bị thương cũng không được a, để lão nạp đi hàng yêu phục ma..."