Chương 394: Là phúc hay họa
Tả Đăng Phong cau mày, máy bay quả nhiên không đáng tin, có chuyện tần suất cao thiếu dưỡng khí gì đó nữa.
"Phải chữa như thế nào?" Chu Nho vội hỏi.
"Hạ bớt độ cao, thử khởi động lại động cơ." Vạn Tiểu Đường tháo tai nghe xuống, nói to, mang tai nghe là thói quen nghề nghiệp của cô, để tiện tiếp thu lệnh chỉ huy từ mặt đất, cô quên mất bây giờ bên dưới chẳng còn ai cung cấp lệnh chỉ huy và trợ giúp nữa.
Tả Đăng Phong tuy căng thẳng nhưng không hoảng loạn, hắn ngồi im không nhúc nhích, hắn có phép thuật kia mà, từ vạn mét trên không ngã xuống cũng không chết.
Vạn Tiểu Đường kéo cần hạ máy bay thấp xuống, thân máy bay lại trở về vững vàng, chứng tỏ động cơ đã hoạt động lại bình thường.
"Lượng khí trên cao không đủ độ hàm dưỡng, không thể bay quá cao." Vạn Tiểu Đường chùi mồ hôi trên trán.
"Sao lại bị thế nhỉ, bay thấp thế này rất không an toàn." Chu Nho nói.
"Không biết nữa, duy trì độ cao hiện giờ chắc là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, nhưng mức hao xăng sẽ tăng nhiều, trên đường sẽ phải hạ cánh để bổ sung năng lượng." Vạn Tiểu Đường lắc đầu.
Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn biết vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, nhưng không muốn nói, hiện giờ thực vật đã chết héo cả, không có thực vật toả ra dưỡng khí, đương nhiên lượng hàm dưỡng trong không khí phải từ từ giảm xuống, hiện giờ vẫn chỉ là ở trên cao mới bị, nhưng không quá năm ba năm nữa, đứng trên mặt đất cũng sẽ có cảm thấy bị đè nén.
Tả Đăng Phong ngồi đằng sau trong buồng lái, Vạn Tiểu Đường và Chu Nho ngồi ở vị trí điều khiển máy bay, nhưng từ khi máy bay cất cánh thì hoàn toàn là bay tự động, hai người toàn ngồi nói chuyện phiếm.
Tả Đăng Phong không tham gia, im lặng nhắm mắt dưỡng thần, hắn và Tử Dương quan chỉ là quan hệ hợp tác, hai bên không phải là bạn bè.
Thông qua cuộc trò chuyện của Vạn Tiểu Đường và Chu Nho, Tả Đăng Phong biết được Chu Nho là nhị đệ tử của Đạo nhân áo tím, tên thật là Thù Mộ Vũ, biệt hiệu Đại Đầu. Người này tuy cơ thể có tàn tật nhưng tính tình lạc quan, thuộc loại nói nhiều, nội dung hai người trò chuyện chủ yếu là nỗi lo lắng đối với tình trạng hiện giờ, đối với chuyện này Tả Đăng Phong không quan tâm, trong lòng hắn đã vốn không thích nơi này, chính xác là không yêu thích thế giới này, hắn nhớ những tháng ngày ở cùng Vu Tâm Ngữ ở nơi thâm sơn, tự cấp tự túc, gạo lức gà rừng, bánh ngô cá tươi, những đồ ăn đó so với đủ thứ đồ hộp trong rương gỗ hiện giờ thì ngon hơn nhiều lắm.
Phần lớn thời gian Tả Đăng Phong đều nghe hai người trò chuyện, Đại Đầu thỉnh giáo Vạn Tiểu Đường kỹ thuật lái máy bay, Vạn Tiểu Đường nguyện ý nghe Đại Đầu giảng giải những chuyện thần kỳ của Đạo môn, Đại Đầu không hề nói một chữ nào nhắc tới sư phụ và sư bá của y, cũng không nói gì về phép thuật chỉ quyết và chân ngôn của bản môn, y chỉ kể lại mấy chuyện lý thú linh tinh, đến chỗ những người tu đạo tu đến tu vi tử khí đỉnh cao khi chết rồi có nên đưa tới tử khí phúc địa hay không thì Tả Đăng Phong xen vào.
"Tử khí phúc địa là chỗ nào?" Tả Đăng Phong hỏi, cái từ này là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
"Thưa Tả chân nhân, tử khí phúc địa là nơi mệnh hồn cuối cùng của người tu đạo tử khí đỉnh cao của Thích Đạo Xiển Tiệt quy tụ lại." Đại Đầu giải thích. Y tuy giải thích, nhưng trong lòng rất khó hiểu, y biết Tả Đăng Phong là bị Băng Phong tỉnh lại, nhưng không hiểu tại sao Tả Đăng Phong lại không hiểu biết gì về mọi chuyện của Đạo môn.
"Nói cho tường tận." Tả Đăng Phong nói. Hắn vốn không môn không phái, kiến thức thường thức của Đạo môn thường được viết trong điển tịch, còn những chuyện truyền miệng thế này hắn biết rất ít.
"Chân nhân đã hỏi, vậy vãn bối đành xin múa rìu qua mắt thợ. Chân nhân ngài hẳn là biết, tu chân ngộ đạo có tam cánh cửa lớn, một là tử khí thiên kiếp, chỉ có vượt qua tử khí thiên kiếp mới được xem như là người tu hành chân chính, cửa thứ hai là tử khí đỉnh cao, người tu hành vượt qua thiên kiếp đi được đến tử khí đỉnh cao trăm người không có được một, cửa thứ ba cũng là cánh cửa to nhất, chính là tấn Thăng thành Tiên, người có thể tấn Thăng thành Tiên vạn người không ra một, bao nhiêu đạo nhân tu hành được đến tử khí đỉnh cao khổ cực biết bao nhiêu, nếu đến khi chết rồi lại vào Luân Hồi thì không khỏi có chút không công bằng, nếu không được đền đáp thích đáng, sẽ làm lòng người lạnh lẽo, chẳng ai còn ý muốn tu hành, nên tử khí phúc địa chính là nơi hồn của người tu hành tử khí đỉnh cao quy về, là một nơi thanh tịnh siêu thoát khỏi tam giới, thần thức ở nơi đó có thể vĩnh sinh bất tử, chỉ là nơi đó chỉ có thể đi vào không thể ra." Đại Đầu cung kính giải thích.
"Tử khí phúc địa do ai chưởng quản?" Tả Đăng Phong gật đầu, đây là lần đầu hắn được nghe chuyện này, nên hơi giật mình, trong lòng thầm nghĩ mà sợ, may mà lúc trước tán công không thành công, chứ nếu thành công, hồn phách sẽ vĩnh viễn ở lại tử khí phúc địa kia, muốn chết cũng không chết được.
"Sư tổ Tam Thánh chân nhân của vãn bối chính là tuần thú của tử khí phúc địa." Đại Đầu tự hào.
Tả Đăng Phong cảm thấy nghi ngờ, trước đây hắn tu hành chính là âm dương Sinh Tử Quyết, vốn chẳng liên quan tới Tử Dương quan, nhưng sau này không hiểu sao lại liên quan tới Tử Dương quan nhiều như vậy, không hiểu đơn thuần chỉ là trùng hợp, hay là có người trong bóng tối ra tay.
Tả Đăng Phong nhanh chóng nối kết mọi chuyện lại với nhau. Lúc hắn đang khôi phục linh khí tu vi, vốn là chỉ gặp thiên kiếp tử khí, nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm ba đợt Thiên Lôi, khiến cho hắn vượt cấp thăng thẳng lên tử khí đỉnh cao, ba đợt Thiên Lôi này và cơn mưa kỳ quái đó, không thể nghi ngờ là Vu Thanh Trúc ở trong bóng tối giúp đỡ. Theo tình hình lúc đó, dù chỉ có khôi phục tử khí hắn cũng có thể đào mạng, đã như vậy, tại sao Vu Thanh Trúc lại còn muốn đưa hắn đề thăng lên tử khí đỉnh cao, đây chính là làm hành vi mượn việc công làm việc tư trái pháp luật, phải gánh chịu nguy hiểm. Đạo nhân tử khí đỉnh cao và đạo nhân tử khí bình thường có điểm khác biệt lớn nhất chính là người tu đạo tử khí đỉnh cao khi chết rồi có thể đi tới tử khí phúc địa, bây giờ xem ra, Vu Thanh Trúc năm đó ra tay giúp đỡ khả năng lớn nhất chính là vì để sau khi hắn chết sau có thể hồn quy về tử khí phúc địa, nhưng tại sao Vu Thanh Trúc lại muốn hắn tới tử khí phúc địa, rốt cuộc bên trong đó có cái gì.
Cau mày một lúc lâu, Tả Đăng Phong cuối cùng cũng không nghĩ ra vấn đề, mặc kệ bên trong tử khí phúc địa có cái gì, hắn nhất định sẽ không đi, chính xác là không dám đi, vì đến chỗ đó là một đi không trở lại.
"Còn bay bao lâu?" Tả Đăng Phong chuyển tầm mắt qua phi công.
"Máy bay bay ở độ cao không đủ, nên mỗi giờ chỉ đi được tám trăm ngàn mét, không tính thời gian phải hạ xuống tiếp thêm nhiên liệu, thì phải bay khoảng hai mươi mấy tiếng." Vạn Tiểu Đường trả lời.
"Độ cao này có va vào núi hay không?" Tả Đăng Phong lại hỏi, hắn đã lâu không nghỉ ngơi, nên cảm thấy hơi uể oải.
"Không, tôi chỉ sợ độ cao không vượt khỏi tầng mây, lỡ chạm phải tầng mây thì khá là phiền phức." Vạn Tiểu Đường lắc đầu.
Tả Đăng Phong không hỏi nữa, dỡ rương gỗ xuống, dựa vào ghế nhắm mắt lại ngủ, chỉ cần máy bay không va vào núi là được, những cái khác không sao.
Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong muốn nghỉ ngơi, ân cần chạy qua giúp hắn ngả ghế dựa, để hắn nằm thoải mái hơn, Tả Đăng Phong khẽ gật đầu với y tỏ lòng biết ơn.
Lúc tỉnh lại, thì bên ngoài đã là màn đêm, máy bay vẫn đang bay vững vàng, không có điều gì dị thường, Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu còn đang tán gẫu, trên phi cơ có đèn điện và WC, nhưng nước trong WC đã có màu lục, chỉ có thể xả cầu, không thể rửa mặt.
"Tả chân nhân, mời uống nước." Đại Đầu đưa một chén nước nóng qua.
"Cảm ơn." Tả Đăng Phong nhận chén nước, theo thói quen ngửi một cái, ngửi rồi mới nhớ ra bây giờ đã qua chín mươi năm rồi, kẻ thù của hắn đã sớm chết hết, chẳng còn ai để hại hắn.
"Bay buổi tối không nhìn thấy rõ tình hình phía trước, cậu quay về quan sát đi." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.
"Không sao đâu, máy bay có Rada, còn có chức năng lái tự động, không cần phải có người điều khiển." Đại Đầu giải thích.
Tả Đăng Phong không nói gì nữa, bưng chén lên uống nước, hắn nhận ra mình không nên nói chuyện, vì nói cái gì cũng sai.
"Anh tên là gì?" Vạn Tiểu Đường quay đầu lại nhìn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong vốn không muốn nói chuyện, cộng thêm đối phương trong ngôn từ nói với hắn không có kính trọng và lễ phép, nên hắn không buồn trả lời.
"Anh có vẻ không biết gì về đồ đạc thời nay." Vạn Tiểu Đường mỉm cười.
“Tôi không phải người nơi này." Tả Đăng Phong trả lời, đối phương không có ác ý, cũng không cần phải tránh xa người ngàn dặm.
"Không phải người ở đây thì cũng phải biết tấm năng lượng mặt trời chứ." Vạn Tiểu Đường không bỏ qua.
"Không biết tấm năng lượng mặt trời thì mất mặt lắm à?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Tôi gặp không ít người tu hành rồi, nhưng người trâu bò như anh thì mới là người đầu tiên." Vạn Tiểu Đường bĩu môi quay người đi.
“Năm một chín bốn mươi mốt tôi gặp vấn đề khi đang luyện công, tự băng phong bản thân chín mươi năm, mấy ngày trước mới tỉnh lại." Tả Đăng Phong ngần ngừ rồi giải thích, hai người kia sau này chính là đồng đội của mình, hai người cần linh khí đỉnh cao của hắn che chở, hắn cũng cần hai người hiệp trợ, không nói tới những cái khác, riêng lái máy bay hắn đã không biết rồi.
Vạn Tiểu Đường quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, Đại Đầu có lẽ đã được nghe Đạo nhân áo tím nói cho nghe rồi, nên không giật mình.
“Tôi không nên xuất hiện ở đây, tôi chỉ là một người khách qua đường, làm xong chuyện tôi sẽ rời đi, sau này chúng ta có lẽ phải ở chung với nhau một thời gian, tôi sẽ tận lực bảo vệ hai người, nhưng tôi vốn không thích nói chuyện, tôi nghĩ hai người cũng không muốn nhìn thấy tôi khó chịu với hai người." Tả Đăng Phong khẽ gẩy ghèn mắt cho Thập Tam.
"Ông ấy nói thật?" Vạn Tiểu Đường quay sang Đại Đầu.
Đại Đầu gật đầu, ý bảo Tả Đăng Phong không nói dối.
"Làm sao ông đóng băng bản thân được, thời Dân quốc có nitrogen lỏng à?" Vạn Tiểu Đường rời khỏi ghế lái, đi qua.
Đến lúc này Tả Đăng Phong mới cẩn thận quan sát Vạn Tiểu Đường. Cô khoảng hai mươi bảy hai mươi tám đến ba mươi tuổi, mặt trái xoan, mắt rất to, cao khoảng 1m65, trong ánh mắt có anh khí, người này và Nam Nhân Bà Diệp Phi Hồng có chút điểm giống nhau, nhưng cô không có được vẻ kiên cường của Diệp Phi Hồng.
Tả Đăng Phong không biết nitrogen lỏng là vật gì, nhưng hắn không hỏi, chỉ đưa cái chén cho Vạn Tiểu Đường, Vạn Tiểu Đường nghi hoặc cầm lấy nhìn vào, nhận ra nước nóng trong ly đã biến thành băng.
"Làm sao ông làm được?" Vạn Tiểu Đường ngạc nhiên hỏi Tả Đăng Phong.
"Tả chân nhân, ngài đeo gì trên tay thế? " Đại Đầu là người tu hành, nên nhìn ra tay phải của Tả Đăng Phong có đeo một cái bao tay mỏng như cánh ve.
"Một cái bao tay có thể sinh ra hàn khí." Tả Đăng Phong lấy lược chải lông cho Thập Tam.
Tả Đăng Phong không giấu giếm hơi thở của mình, Đại Đầu thông qua khí tức đó, biết hắn là hạng cuồng ma giết người vô số, nên đối với Tả Đăng Phong sinh lòng kính nể, nhưng Vạn Tiểu Đường thì không biết, cứ hỏi tới không ngừng làm sao hắn tự đóng băng mình được. Tả Đăng Phong giản lược trả lời, nhưng hắn không nói là do mình muốn tự sát, đánh bậy đánh bạ mới đóng băng bản thân, tỉnh dậy rồi hắn mới biết tự sát chính là một hành vi nhu nhược đối với một người đàn ông, một chuyện rất là mất mặt.
Đã lỡ mở đầu, nên đến quá nửa đêm Tả Đăng Phong vẫn không được yên tĩnh. Vạn Tiểu Đường gặng hỏi và cố gắng kiểm tra xem nhiệt độ thấp nhất hắn có thể tạo ra là bao nhiêu độ, nhưng nhiệt kế trên phi cơ căn bản không thể kiểm tra được, nên đành căn cứ vào việc hắn đông lạnh bản thân và độ đóng băng đủ làm cho sắt thép cũng phải xốp giòn mà suy ra Huyền Âm chân khí Tả Đăng Phong phát ra ít nhất cũng phải 150 độ dưới 0.
Đại Đầu nhìn thấy Tả Đăng Phong bị Vạn Tiểu Đường truy hỏi mà không giận nên cũng gia nhập hỏi dò, chỉ cần không chạm đến việc riêng tư, Tả Đăng Phong đều trả lời, tuy ba người nhìn như tuổi xấp xỉ nhau, nhưng Tả Đăng Phong nhận ra tính tình hai người kia trẻ hơn hắn rất nhiều.
Tả Đăng Phong vừa trả lời vừa chải lông cho Thập Tam, lúc đầu Thập Tam còn rất hưởng thụ, sau Tả Đăng Phong chải trúng chỗ không nên chải, Thập Tam bị đau đứng lên chạy mất.
Ngay khi Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn theo Thập Tam, bên ngoài khoang thuyền vang lên một tiếng nổ vang, căn cứ âm thanh thì có lẽ có một số đồ vật rất nặng va lên máy bay.
"Có bầy chim, phải né chúng ra." Vạn Tiểu Đường nhìn thấy một mảng chấm màu lục trên màn ảnh ra đa.
Tả Đăng Phong có thể nhìn rõ vật trong đêm, nên vọt ngay tới cửa sổ quan sát. Hắn cau mày, vì bên ngoài khoang thuyền không phải là chim, mà là những con dơi to che ngợp bầu trời...