Chương 302: Thoải mái làm bậy
"Chị đi đâu đấy?" Tả Đăng Phong nghe tiếng Ngọc Phất lăng không xé gió, lập tức bừng tỉnh theo ra.
"Hạn Bạt kia không thể dùng, thì phải tìm vật khác thay thế, việc này không thể kéo dài được nữa." Ngọc Phất đưa túi đồ ăn trong tay cho Tả Đăng Phong.
"Đi về trước đi, tôi đã tính toán hết rồi." Tả Đăng Phong xoay người quay về.
Ngọc Phất nghi hoặc, nhưng cũng đi theo Tả Đăng Phong trở về nhà trọ, Tả Đăng Phong suốt một ngày chưa ăn cơm, mở túi đồ ăn thấy có thịt nướng, đây là món ăn hắn thích nhất, rất thơm.
"Tôi với Minh Tịnh Đại Sư từng gặp một con hồ ly tinh ở trong khu rừng phía bắc, nhưng đã thả cho nó đi." Tả Đăng Phong vừa nhai vừa nói.
"Minh Tịnh Đại Sư cũng gặp à, có thích hợp không?" Ngọc Phất rót một chén trà cho Tả Đăng Phong.
"Hết cách rồi, phải nhờ nó thôi. Vật chọn lựa thích hợp nhất chính chính là vật biết lợi hại nhất, nhưng yêu vật như vậy rất khó tìm, nếu bắt đại nếu làm chết rất nhiều người." Tả Đăng Phong lắc đầu.
" Chung Quỳ đã nói gì với cậu?" Ngọc Phất nghi hoặc, Tả Đăng Phong không phải loại thiện nam tín nữ, sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính.
"Tôi không quan tâm người chết nhiều hay ít, nhưng phải xem họ chết có đáng giá hay không, chưa nói nếu đưa độc vật tới, đám cư dân cũng có những người không ngu, nhất định sẽ đoán có Người trong đạo môn đang âm thầm giở trò quỷ." Tả Đăng Phong khoát tay.
"Từ đây tới Hồ Nam không gần." Ngọc Phất nói.
Cô muốn nhắc Tả Đăng Phong, từ Tây An tới Hồ Nam ở phía bắc hơn hai ngàn dặm, đi tới đi lui sẽ làm lãng phí rất nhiều thời gian.
"Hết cách rồi, chỉ còn cách đi một chuyến, tôi ăn xong sẽ đi ngay, tối mai là về tới." Tả Đăng Phong đáp.
"Quá cực khổ, để tôi nghĩ cách khác." Ngọc Phất không đồng ý, đi tới đi lui gần năm nghìn dặm, dù Tả Đăng Phong đi cực nhanh, nhưng cũng vẫn quá vất vả.
"Cũng được, đi, ngoài đi dạo." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi đồng ý đề nghị của Ngọc Phất.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi khách sạn. Hai người từng đọc huyện chí, trong huyện chí ghi lại một ít sự kiện quái dị, nên hai người không phải đi tìm lung tung, mà dựa vào huyện chí ghi lại để đi tìm.
Động vật dễ thành tinh chỉ có mấy loại, rắn, nhím, sói và hồ ly, nhưng đang là nửa đêm, hai người không tìm được con nào cả.
Tới rạng sáng, hai người về tới nhà trọ.
"Mẹ nó, tôi không muốn giấu đầu giấu đuôi nữa." Tả Đăng Phong không đi vào phòng, vừa tới sân lại xoay người định đi ra.
"Ngươi muốn làm gì." Ngọc Phất nhíu mày hỏi.
"Tôi không nhiều thời gian dây dưa vơi họ." Tả Đăng Phong lao thẳng về hướng bắc.
Ngọc Phất thấy vậy cũng không kịp che dấu thân hình, khinh thân chạy theo.
Tả Đăng Phong lướt nhanh chóng, Ngọc Phất bị tụt lại sau, hiện giờ đang sáng sớm, người tôi đang bắt đầu mở cửa chuẩn bị buôn bán.
"Tôi là Tàn Bào Tả Đăng Phong, tất cả dân cư trên con đường này lập tức dời đi, một canh giờ sau phải đi hết, nếu không tôi sẽ bắn." Tả Đăng Phong đứng ngay giữa đường, vận khí nói vang vang.
Lời nói của hắn chẳng có chút hiệu quả nào, người tôi vẫn tiếp tục đi tới đi lui, cửa hàng vẫn tiếp tục mở cửa buôn bán, chỉ có một ít người đi đường nghiêng mắt nhìn hắn, nhưng trong mắt chẳng hề sợ hãi, mà là giễu cợt, coi hắn là người điên.
Có một chiếc xe hơi chạy tới chỗ hắn, tốc độ chẳng giảm chút nào.
"Ầm ĩ, lão tử đau đầu." Tả Đăng Phong không tránh đường, mà tiến tới, vung linh khí đánh văng chiếc xe sang bên.
Chiếc xe tông sầm vào một nhà hàng, lập tức tiếng người ầm ĩ.
"Biến, tất cả cút hết cho ta!" Tả Đăng Phong tiếp tục hất văng tất cả những sạp, tiệm bày bên ngoài đường.
Người đi đường lập tức tản né tránh, các căn nhà đóng sập cửa lại.
"Nếu không chịu đi, chết cháy ráng chịu!" Tả Đăng Phong muốn họ rời đi, nhưng họ lại trốn vào trong nhà, có người còn bắt đầu xách dao, xách gậy sẵn sàng tự vệ.
Tả Đăng Phong hô xong, vung tay đốt một cửa hàng vải. Hiện đang thổi gió từ phía nam, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, đuổi hết người đi trong thời gian ngắn nhất.
"Cậu làm gì thế!" Chủ tiệm vải chạy tới ngăn cản.
"Ta sẽ bồi thường cho ông gấp đôi." Tả Đăng Phong bực mình.
"Người đi như cậu lấy cái gì mà bồi thường?" Chủ tiệm nhìn Tả Đăng Phong, người làm việc vẫn tiếp tục xông vào đám cháy.
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Tả Đăng Phong vung cả hai tay, ném chủ tiệm lẫn người làm ngoài.
Hai người hét váng ngã nhào đất, mọi người lập tức tránh đi, không dám vây xem nữa.
Gió thổi qua, ngọn lửa lan nhanh chóng, khi Ngọc Phất tới, nhìn thấy nhưng không cản, vì cô biết Tả Đăng Phong đang giận dữ, cô biết tính hắn, đối với một người không còn sống được bao lâu, ai lãng phí thời gian của hắn chính là địch nhân lớn nhất.
Thành phố nào cũng có quân cảnh duy trì trị an, nên chỉ một chốc sau, rất nhiều quân cảnh đã chạy tới, Tả Đăng Phong chẳng chút ngần ngừ, đại khai sát giới.
"Không sợ chết thì tao cho mày chết." Tả Đăng Phong vận thân pháp, xuyên qua đám người, tất cả những ai định móc súng đều bị giết chết, làm quân cảnh hoảng hốt chạy tứ tán.
"Ai dám ngăn cản tao, tao giết hết." Tả Đăng Phong lăng không lơ lửng, cúi người hô lớn.
"Mau dừng tay!" Một đạo nhân trung niên từ phía nam bay tới, vừa bay vừa hô lớn.
"Ông định ngăn cản tôi?" Tả Đăng Phong nhướng mày.
"Đúng vậy. Mày là đồ bại hoại, tập luyện pháp thuật... A..." đạo nhân nói chưa xong, đã bị Tả Đăng Phong đánh bay, đừng nói mới chỉ có đạm tử linh khí, có là tử khí điên phong tuyệt đỉnh cao thủ tới cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
"Ta là Tàn Bào Tả Đăng Phong, đừng có chọc ta." Tả Đăng Phong rống lên, hắn lơ lửng giữa không trung, mắt trừng lên, nét mặt dữ tợn, chẳng khác gì Ma vương.
Lửa lan cực nhanh, người đi đường đã hoàn toàn biến mất, lửa cháy tới làm những ngôi nhà đang đóng chặt cửa phải mở cửa để chạy trốn, hốt hoảng tới mức không kịp thu thập tài vật.
"Ai bảo không nghe lời ta, tại sao lại không nghe, chịu rời đi sớm thì đâu có tổn thất lớn như vậy." Tả Đăng Phong trả lời chất vấn hai bên đường.
Ba chiếc xe tải chữa cháy chạy tới, Tả Đăng Phong không cản ngay, mà chờ chúng tới gần mới tay.
"Ai dám tưới nước dập lửa ở hướng này, thì đây là kết cục." Tả Đăng Phong vung quyền đánh xuống nắp xe.
Người phụ trách dập lửa run lên vì sợ, vội xoay hướng vòi chữa cháy sang phía bên kia. Tả Đăng Phong làm việc, ai nhìn cũng tưởng hắn làm bừa bãi, thay đổi thất thường, nhưng thực sự hắn làm gì cũng có nguyên tắc rõ ràng, chỉ cần không ảnh hưởng tới hắn, hắn sẽ không động tới.
"Nghỉ chút đi, uống miếng nước." Ngọc Phất cầm ấm trà, lướt tới.
"Không thể trách tôi, ai bảo họ không tin tôi." Tả Đăng Phong giận dữ chỉ xuống dưới.
"Họ không biết cậu." Ngọc Phất đưa ấm trà cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong đang trong trạng thái điên cuồng, nhưng Ngọc Phất xuất hiện lại làm cơn giận trong lòng hắn hạ xuống nhanh chóng, hắn đưa tay nhận lấy ấm trà.
Nhưng ngã ba bên cạnh lại chạy tới mấy chiếc quân xa, xe nào cũng trang bị súng lớn, đạn đã lên nòng, là quân đội Quốc Dân đảng.
"Con mẹ nó chứ, không sợ chết lại tới." Tả Đăng Phong trả lại ấm trà cho Ngọc Phất, lao tới.
Tả Đăng Phong đối với dân chúng bình dân còn chút cố kỵ, chứ với quân đội, hắn chẳng lưu tình chút nào, vì những người này có thể uy hiếp được tánh mạng hắn, một cao thủ tuyệt đỉnh tử khí điên phong đối phó một đám quân nhân bình thường thì chẳng có gì phải lo lắng, chỉ một lát sau, thây ngã khắp nơi, không máu, không tiếng kêu thảm thiết, nhưng họ đều đã chết, không cơ hội nổ súng.
"Giờ biết sợ chưa?" Tả Đăng Phong đề khí rống lên.
"Nghỉ chút đi." Ngọc Phất vẫn luôn ở một bên lược trận, thấy hắn dừng lại, lại tiến lên kéo hắn lại.
"Tên của tôi chưa đủ ảnh hưởng, nói họ cũng không sợ tôi." Tả Đăng Phong hừ một tiếng.
"Cậu xuất đạo chưa lâu, tới đây, uống nước đi." Ngọc Phất lại đưa ấm trà.
"Từ giờ trở đi tôi sẽ làm cho họ phải sợ, để mỗi khi nghe tới tên tôi đều p hải run rẩy." Tả Đăng Phong cầm ấm trà uống, lửa đã cháy to, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa bốc lên tận trời, cư dân và người đi đường đều đã chạy hết.
"Có cần phải làm cho tất cả mọi người sợ mình hay không?" Ngọc Phất mỉm cười dịu dàng.
"Có chứ, để tiết kiệm thời gian cho tôi tới mức tốt nhất." Tả Đăng Phong uống một hơi cạn sạch ấm trà.
"Cậu đuổi hết người đi rồi, bay giờ ai giúp chúng tôi đào móc?" Ngọc Phất hỏi.
"Tôi chưa biết. Chỉ là muốn làm thế nào thì làm như vậy, như thế trong lòng mới thoải mái, giấu đầu giấu đuôi không phải tác phong của tôi, đây mới là chuyện tôi muốn làm." Tả Đăng Phong chỉ màn lửa rừng rực.
"Đạo nhân kia từ đâu tới?" Ngọc Phất chỉ đạo nhân trung niên uể oải bên đường.
"Không hỏi, tôi mặc kệ ông ta từ đâu tới, cản đường tôi là không được." Tả Đăng Phong hừ lạnh, lúc trước bị Ngũ Đài Sơn và Tất Phùng Xuân áp giải lên phía bắc, hắn đã rất buồn bực, tới giờ vẫn thấy nghẹn trong cổ họng.
"Đi thôi, tới khuya lại tới." Ngọc Phất nói, sắp tới chắc chắn sẽ có người tới ngăn cản, cô không muốn Tả Đăng Phong gây thù quá nhiều.
"Không được, tôi phải chiếm lĩnh khu vực này, ai tới tôi giết người đó, nếu không sau này đào móc lại sẽ có người tới quấy rầy." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Cậu là thổ phỉ à, còn đòi chiếm lĩnh! " Ngọc Phất không nhịn được phì cười, trước giờ Tả Đăng Phong lúc nào cũng trầm ổn, mưu lược đầy mình, hôm nay lại khác thường thế này, bảy phần cuồng vọng ba phần tùy hứng, như một đứa trẻ con đang hờn dỗi, Ngọc Phất cũng hết cách với hắn.
Lúc này trên đường phố đã không một ai, chỉ có tiếng lửa cháy và khói đen cuồn cuộn, đột nhiên Tả Đăng Phong nghiêng tai.
"Hướng đông nam có người tới, số lượng không ít, là người tu hành..."