Chương 420: Hình dáng Huyền Vũ
Phong cách vương cung thời Chu rất đặc trưng, trong điện không có trang hoàng hoa mỹ, mà chỉ là một gian phòng rất lớn, bề ngang dài trăm mét, chiều dài bảy trượng, hai bên có hai dãy bàn, độ cao thích hợp cho người ngồi trên đất, dưới mặt đất lót da thú, chếch hướng bắc của chính điện có một cái sàn gỗ xây cao hơn nền nhà một tấc, trên đó có ghế ngồi, trong ghế có một người đang ngồi.
Người này rõ ràng đã bị đông chết, dù chết do quá lạnh nhưng trong thời gian quá dài cũng sẽ dẫn tới mất nước, nên thi thể này là thây khô, trên thi thể mặc một bộ cổ̀n phục màu đỏ, trên đầu đội mũ miện có rèm châu rủ xuống, giày dưới chân có mũi vểnh cong lên.
Tả Đăng Phong nhìn quanh điện t, xác định không có cơ quan nào mới mang theo Thập Tam cất bước tiến vào, đi tới trên sàn gỗ cẩn thận nhìn cái xác. Cái thây tuy đã héo khô, nhưng có thể đại thể nhìn ra hình dạng người này khi còn sống, khuôn mặt chữ điền, trán rộng, mũi to, vành tai đầy đặn, tương tùy tâm sinh, hình dạng người này thuộc dạng hiền hòa, dù chết đi nhiều năm, nhưng vẫn không thấy dữ tợn, theo độ mòn của răng thì lúc người này mất, hẳn chừng là bảy mươi tuổi.
Người này đội mũ miện có rèm châu rủ, triều phục có áo dài và quần, trên áo có thêu hình ảnh mặt trời, mặt trăng, sao, núi và thụy điểu, dưới quần có thêu rồng, hỏa diễm, hạt gạo và đao búa, tổng cộng có chín loại hoa văn, trên y phục hoàng đế Thời Thương Chu có mười hai loại đồ án, chư hầu có chín loại, hơn nữa mũ miện hoàng đế có chín cái ngạnh, mũ miện của người này có bảy cái, theo trang phục thì người này hẳn là chư hầu Vương quản quốc Cơ Tiên.
Lúc Tam gia chi loạn Cơ Tiên vẫn chưa tới năm mươi tuổi, nên có thể đoán ra đám người Cơ Tiên đã sống ở Bắc cực này khoảng mười năm, sau thấy nơi này không thích hợp cho con người sinh sống, cả tộc Cơ thị mới di chuyển, Cơ Tiên tuổi già sức yếu lựa chọn ở lại.
Tả Đăng Phong đi loanh quanh để tìm manh mối khác, nhưng nơi này cũng không bản gỗ có khắc chữ nào, cũng không có đồ kim loại đúc minh ăn nào cả, tìm một lúc lâu, không thu hoạch được gì.
Chưa tới một canh giờ, Kim Quy Tử và Vạn Tiểu Đường về tới trước nhất.
"Tả chân nhân, có chuyện gì vậy?" Kim Quy Tử khiêng Cổ Trân chạy vào đại điện, Vạn Tiểu Đường ôm súng trường của Cổ Trân chạy theo sau.
"Cô ấy thấy nóng nên tôi giúp cô ấy hạ nhiệt." Tả Đăng Phong bình thản.
Kim Quy Tử bỏ Cổ Trân xuống, quanh người Cổ Trân tỏa ra hàn khí dày đặc, loại hàn khí này khác với hàn khí bình thường, ngay cả ông ta cũng không chịu nổi.
"Tả chân nhân, người chết đó là ai?" Vạn Tiểu Đường chỉ cái xác trên vương tọa.
"Chư hầu Vương ba ngàn năm trước, các người có tìm được gì không?" Tả Đăng Phong ngồi xuống một tấm da thú.
"Có, góc đông bắc có nhà kho rất lớn, cửa nhà kho bằng kim loại, Mã chân nhân không dám làm gì cả." Vạn Tiểu Đường cười, Cổ Trân xuất hiện làm cô và Tả Đăng Phong ít có cơ hội nói chuyện với nhau, làm trong lòng cô có cảm giác bị mất mát, bây giờ Cổ Trân đã bị Tả Đăng Phong đóng băng, cùng là phụ nữ, cô khó tránh khỏi tâm lý cười trên sự đau khổ của người khác.
"Đi, đi xem, cô dẫn đường, Mã Quý ở lại chăm nom Cổ Trân." Tả Đăng Phong đứng dậy.
"Cô ấy không nhúc nhích gì được, tôi là đàn ông ở lại đây không hợp lễ nghi, Tả chân nhân, ngài để cô ấy bình thường lại đi." Kim Quy Tử lắc đầu.
"Cõng cô ta đi cùng." Tả Đăng Phong cất bước đi ra ngoài.
Kim Quy Tử trố mắt, nhìn quanh, rút một tấm da thú bọc lấy Cổ Trân, quỳ xuống vác cô lên vai.
Mọi người vừa ra ngoài, Đại Đầu đã từ phía tây chạy tới, dáng vẻ kích động.
"Tả chân nhân, ngài tới đàn tế xã tắc xem đi." Đại Đầu nghi hoặc nhìn Cổ Trân trên vai Kim Quy Tử, "Cô ấy sao vậy?"
"Trong Xã tắc đàn có manh mối?" Tả Đăng Phong không buồn giải thích chuyện Cổ Trân, Kim Quy Tử phía sau lén lút đưa tay chỉ chỉ Tả Đăng Phong, ý bảo chính Tả Đăng Phong đã hạ thủ.
"Trong Xã tắc đàn có thờ một pho tượng quái vật, ngài mau tới xem đi." Đại Đầu xoay người dẫn đường.
"Xã tắc đàn là chỗ tế trời, sao lại thờ quái vật." Tả Đăng Phong đi theo, chuyện có cái gấp có cái thong thả, tới xã tắc đàn ở mé tây thành trước.
"Không biết, pho tượng quái vật rất giống Huyền Vũ trong truyền thuyết." Đại Đầu giải thích.
"Huyền Vũ là một trong tứ Đại Thánh thú thời cổ đại, thuộc thủy, trấn phương bắc, nơi này có tượng của nó cũng chẳng có gì lạ." Tả Đăng Phong cau mày.
"Tượng thần Huyền Vũ tôi cũng từng thấy rồi, nhưng pho tượng này và Huyền Vũ không giống nhau lắm, ngài tới xem thì biết." Đại Đầu tăng tốc.
Tả Đăng Phong không nói gì nữa, Đại Đầu cũng là Người trong Đạo môn, một bức tượng Huyền Vũ bình thường không thể làm y kinh ngạc đến thế.
Sau một nén nhang, mọi người tới xã tắc đàn ở tây thành, người xưa tế tự tổ tông và thiên địa thần linh riêng biệt, cách thức tế tự cũng không giống nhau, tổ miếu là để tế tổ tiên, xã tắc đàn là để tế thiên địa.
Xã tắc đàn có hình thức tương tự tổ miếu, khác chăng là diện tích lớn hơn mà thôi. Lúc mọi người đuổi tới, hai binh sĩ đang đứng chờ bên ngoài, thấy mọi người tới thì đi cùng với mọi người vào trong xã tắc đàn.
Chưa đi tới gần, Tả Đăng Phong đã nhìn thấy trên thần đàn của chính điện có một pho tượng to lớn đang đứng thẳng, pho tượng khắc từ gỗ, thân thể nhìn giống con rùa, nhưng từ trong mai rùa duỗi ra không phải là đầu rùa, mà là một cái cổ rắn, ngoài cùng là đầu rồng.
Một lúc sau mọi người tiến vào chính điện, Tả Đăng Phong đến gần quan sát pho tượng. Pho tượng này có bề ngoài giông giống với Huyền Vũ trong truyền thuyết, nhưng hình dạng thân thể lại khác Huyền Vũ rất nhiều, trong truyền thuyết Huyền Vũ là hai con vật hợp thành, nhưng pho tượng này chỉ có một con, nhìn giống một con rắn to lưng đeo mai rùa. Cái cổ của nó rất dài, có vảy bao trùm, cái đầu rất giống đầu rồng, nhưng không có sừng rồng, lớp mai cực giống mai rùa, nhưng nó lại không trơn nhẵn, mà là cao thấp chênh lệch lung tung, dưới mai rùa mọc ra bốn cái vuốt rồng thô to, trên gáy quấn một sợi xích thô to, sợi xích thả thòng xuống dưới, con vật cố gắng rướn cổ, biểu hiện cực kỳ thống khổ.
"Tả chân nhân, ngài thấy sao?" Đại Đầu hỏi.
"Phiền phức lớn rồi." Tả Đăng Phong cau mày lắc đầu.
Đám Vạn Tiểu Đường chẳng biết gì về con vật này, còn đang bảo nhau thấy nó điêu khắc sao mà giống y như thật, nghe Tả Đăng Phong nói vậy thì đều quay sang khó hiểu nhìn hắn.
"Tượng Huyền Vũ chúng ta thường thấy đều là kết quả do con người nghệ thuật hóa lên rồi, trên đời không thể có chuyện xà quy hợp nhất, đây mới thực sự là Huyền Vũ, những người này có thể điêu khắc thế này chứng tỏ họ đã từng nhìn thấy nó." Tả Đăng Phong đi tới lư hương đặt bên dưới pho tượng, trong lư hương có những vật nhỏ tròn tròn màu đen, Tả Đăng Phong cầm lên một cái, bóp nát, nhận ra nó không phải là hương tro, mà là hạt giống của một loại cây nào đó.
"Tả chân nhân nói rất đúng, người Thời Thương Chu không có trí tưởng tượng phong phú đến như vậy, hoa văn trên đồ đồng thau cũng đa số là đơn giản cũ kỹ, con Huyền Vũ này được điêu khắc tinh tế như thế, chắc chắn có vấn đề." Kim Quy Tử khiêng Cổ Trân phụ họa.
"Cái thứ này nhìn giống như nó đang thồ cả một ngọn núi." Vạn Tiểu Đường chỉ vào cái mai của Huyền Vũ.
Tả Đăng Phong quay sang nhìn Vạn Tiểu Đường, Vạn Tiểu Đường tuy không cho thấy, nhưng ý là pho tượng này quá khoa trương, trên đời làm gì có con rùa nào đả động cả một ngọn núi.
“Tôi đã từng gặp Kim long, đầu của nó rất giống thế này, chỉ khác là con này không có sừng rồng, nếu không phải thấy tận mắt nhìn thấy con vật này, không ai có thể điêu khắc ra đầu rồng và vuốt rồng được." Tả Đăng Phong nói.
"Người xưa thờ phụng nó làm gì?" Vạn Tiểu Đường hỏi.
"Cung phụng thần linh có tính chất tương tự với việc chúng ta tặng quà cho nhau, trong tổ miếu có thờ phụng là việc bình thường, giống như bạn bè thân qua lại với nhau, cảm ơn và được cảm ơn mà thôi, nhưng mục đích của xã tắc đàn thì khác, thường nó chỉ có hai mục đích, một là khẩn xin đối phương ban cho ân huệ, hai là khẩn cầu đối phương đừng ban xuống thiên tai." Tả Đăng Phong đáp.
"Thù Mộ Vũ, anh làm gì đấy?" Vạn Tiểu Đường hỏi Đại Đầu, Đại Đầu đang lúi húi lật tư liệu, hình như muốn tìm gì đó.
"Tìm tư liệu." Đại Đầu thuận miệng đáp lại.
"Tả chân nhân, ngài bảo họ tế tự con rùa đen này để nó mang lại điều tốt, hay là để nó đừng tới phá hoại?" Một binh sĩ hỏi, họ không biết Huyền Vũ, nên gọi nó là rùa đen.
"Có thấy trên cổ nó đeo xiềng xích không?" Tả Đăng Phong chỉ vào cổ Huyền Vũ.
"Thấy." Binh sĩ gật đầu.
Tả Đăng Phong bất mãn nhìn người kia, không giải thích nữa.
"Ý Tả chân nhân là nó đã bị xích, chắc chắn không thể đi gây tổn hại cho ai được nữa, nếu đã không thể gây nguy hại người khác, cư dân nơi này Cung phụng nó đương nhiên là để xin nó mang lại điều tốt." Kim Quy Tử giải thích thay cho Tả Đăng Phong.
"Há, vậy thì tốt." Hai binh sĩ, và Vạn Tiểu Đường, đều yên tâm tới.
"Tốt cái gì, theo lý luận tiến hóa của Darwin, con người hẳn là càng tiến hóa thì phải càng thông minh, sao các người càng tiến hóa càng đần đi vậy?" Tả Đăng Phong không chút lưu tình phê bình, "Con Huyền Vũ này là bị trói, phạm vi hoạt động của nó đã bị hạn chế, mấy người nói nó có thể mang cho người nơi này chỗ tốt gì?"
"Hô mưa gọi gió, bảo vệ nơi này bình an." Vạn Tiểu Đường cười.
"Đó là chuyện của thần gió vũ sư, nó không làm được, nó chỉ có thể làm được một chuyện là khi cư dân tới gần nó nó không công kích họ mà thôi." Tả Đăng Phong chỉ vào cái mai rùa, “Cái tôi quan tâm là món đồ chúng ta cần tìm vốn ở trên lưng nó."
"Không thể nào!" Vạn Tiểu Đường trợn to hai mắt.
"Có thể!" Đại Đầu đưa hai tờ tư liệu cho Vạn Tiểu Đường, "Một tấm là vệ tinh chụp được năm ngoái, một tấm là tháng ba năm nay, khu đá ngầm dưới nước kia đã có một ít thay đổi."
"Ý anh là nói con rùa đen này hồi trước ở trong khu đá ngầm?" Vạn Tiểu Đường rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề.
“Tôi chỉ là nói có thể, dù sao khu đá ngầm kia lớn bao nhiêu chúng tôi cũng không biết, hiện giờ khí tức động vật ở Bắc cực kỳ hỗn độn, chờ tôi tới gần kiểm tra kỹ rồi mới xác nhận được." Đại Đầu lắc đầu.
"Tả chân nhân đã từng nói tấm ván gỗ chúng ta từng nhìn thấy là của tàu ngầm, bây giờ xem ra Tả chân nhân đã nói đúng, đám người kia trước đây rất có thể thường xuyên đi xuống nước." Kim Quy Tử vẻ mặt đưa đám, lúc này tầng băng phía dưới Bắc cực đã tụ tập cực nhiều sinh vật bị nhiễm bệnh độc, xuống nước bây giờ khác gì làm thức ăn cho chúng.
Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu, "Sự tình không xấu tới mức đó, đừng tự hù dọa mình, đi thôi, tới đông thành xem..."