Chương 282: Tiến vào địa ngục
Tả Đăng Phong đỡ Thiết Hài vọt tới, Thiết Hài đã hao tổn linh khí quá nhiều, Tả Đăng Phong không muốn ông lại bị lãng phí linh khí.
Chỗ Thập Tam và Lão Đại phát ra âm thanh là ở góc rẽ, Tả Đăng Phong lóe lên vọt tới, phát hiện Lão Đại và Thập Tam đang vây công một sinh vật kỳ quái, con vật này hình tròn, không đầu không não, quanh thân đầy xương nhọn sắc bén, dài cả tấc, nhìn như con nhím, nhưng chắc chắn không phải nhím, vì nhím khi cuộn mình là không thể di động, nhưng quái vật này lại có thể chạy nhanh chóng, vòng quanh công kích Thập Tam và Lão Đại, Thập Tam và Lão Đại nhất định là ăn thiệt thòi, nhưng chúng không lùi bước, mà chia làm hai bên giáp công tìm cơ hội, nhưng gặp phải một gia hỏa cả thân là gai, chúng căn bản là vô kế khả thi.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài lập tức muốn ra tay, ông không đành để Lão Đại vất vả, Thập Tam bị truy đuổi còn trèo được lên thạch bích, Lão Đại đâu có leo được lên tường.
"Để tôi." Tả Đăng Phong giữ tay Thiết Hài, phát ra Huyền Âm chân khí, hắn chỉ phát ra ba thành, để con vật như nhím kia mở người ra, cho hắn xem nó rốt cuộc là cái giống gì, nếu đánh cả mười thành, nó biến thành tượng băng, thì không còn nghiên cứu được.
Hàn khí bắn tới, con vật tốc độ chậm hẳn xuống, nhưng nó không mở người ra, làm Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, chẳng lẽ thứ này nguyên vốn là quả cầu gai như thế.
"Chưa từng thấy con nhím nào to như thế." Thiết Hài hứng thú đánh giá quả cầu gai.
"Con nhím khi cuộn mình thì không thể chạy trốn." Tả Đăng Phong tăng thêm hai thành hàn khí, con quái vật tốc độ càng giảm nữa, nhưng vẫn không có dấu hiệu mở ra.
"Càng lạnh nó sẽ co càng chặt, để lão nạp hàng phục nó." Thiết Hài vung tay phóng Thuần Dương chân khí.
Hơi nóng bắn tới, con vật kêu lên yếu ớt, gai xương rũ xuống, Thiết Hài đã ngừng Thuần Dương chân khí, Thập Tam định xông tới đánh gục nó, nhưng cảm nhận được sức nóng nên dừng lại, Lão Đại lại không để ý, tát một cái, bị sức nóng của gai xương làm bị phỏng, thét lên lui ra sau.
Quái vật không chịu nổi vừa lạnh rồi nóng lăn qua lăn lại, nên nửa chết nửa sống xụi lơ, như quả bóng cao su quắt xuống.
Tả Đăng Phong bước tới ngắm nghía. Không ngờ con vật này toàn thân là gai, cả dưới bụng cũng có, trên lưng có một cái lỗ nhỏ cỡ chung rượu, trên đầu cũng có một cái.
"Cái nào là miệng của nó?" Thiết Hài hiếu kỳ chạy tới xem, muốn biết là miệng hay hậu môn thì phải xem hàm răng, mà con quái này lại không có răng.
"Chắc là cái ở phía trên." Tả Đăng Phong đáp. Hắn cũng không có nhìn ra, nhưng chắc chắn hậu môn thì không thể ở trên lưng được.
"Không có mắt làm sao nó nhìn được nhỉ? " Thiết Hài lại thắc mắc.
"Trong này không có ánh sáng, có mắt cũng không có tác dụng, tôi chỉ thắc mắc là nó ăn cái gì." Tả Đăng Phong cách không xoay xoay con vật. Động vật đều có cơ quan săn mồi, nhưng con này không có, dù cho là có thể dùng gai xương đâm chết con mồi, trong miệng của nó không có răng, nó nhai nuốt như thế nào?
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi." Thiết Hài la to.
"Biết cái gì?" Tả Đăng Phong chưa bao giờ cho rằng Thiết Hài biết phân tích.
"Có người nuôi nó." Thiết Hài khoái chí.
"Ở đây làm gì có người, ông mặc đồ lại trước đi." Tả Đăng Phong không khỏi phì cười, nhưng cười xong lại cảm thấy Thiết Hài nói có lý, cái gọi là có người nuôi ở đây hẳn là có những động vật khác nuôi quả cầu này, khả năng này không phải không thể xảy ra, dù trong triều đại nào cũng đều có những sinh vật không có kỹ năng sinh tồn, giúp người khác đánh nhau mà sống, quả cầu gai này có lẽ đảm nhận công việc này, cung cấp sự bảo vệ cho động vật khác, đổi lại, đối phương sẽ nuôi nó.
Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong không đồng tình với mình, lầm bầm cố gắng giải thích, nhưng suy nghĩ của ông rời rạc, biểu đạt không thuyết phục, Tả Đăng Phong dù vật cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Thập Tam, Lão Đại, mở đường." Tả Đăng Phong mặc xong quần áo, phát ra Huyền Âm chân khí triệt để đông chết con quái vật.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài không đành lòng, ý ông rất rõ, thứ này đã đối với họ không còn uy hiếp, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt, nó mà chết, những động vật sống dựa vào nó cũng sẽ chết.
"Tôi phải cam đoan đường lui thông suốt, nếu có nguy hiểm chúng ta còn có thể nhanh chóng rút về." Tả Đăng Phong đáp, đuổi theo Thập Tam và Lão Đại.
Thập Tam được Tả Đăng Phong chỉ vẽ, dọc đường gặp phải con gì cũng giết sạch, lần này, Thiết Hài không còn lòng từ bi gì nữa, vì đám động vật kia con nào cũng to, trong động không có ánh sáng, nên không có cây cỏ, động vật ở đây đều là ăn thịt, răng nanh nhọn hoắt, mùi tanh tưởi không chịu nổi.
Thông thường động vật trong hang động có năm loại, một là cóc, cóc ở đây rất to và xấu xí, phương thức kiếm ăn không phải vồ, mà là ngồi yên chờ thỏ đúng tiêu chuẩn, phun ra nước miếng tanh tưởi có tính hủ thi, xử lý sạch đám động vật nhỏ đi tới gần nó.
Loại thứ hai là chuột, xác thực nói là họ hàng xa của chuột, vì đầu chúng giống đầu chuột, nhưng không có lông, da màu hồng, mắt đã thoái hóa, mũi nhọn hoắt, lỗ tai rất lớn, chân trước có màng, cái đuôi bẹp, tốc độ nhanh chóng, ăn côn trùng và thực vật nhỏ, chúng là sinh vật liên hạ tầng, rất nhiều động vật đều có thể vồ chúng.
Loại thứ ba là bọ cánh cứng, to cỡ đế giày, có hai càng, mười chân, đồ ăn chủ yếu là chuột và côn trùng, vỏ giáp rất cứng, không có cánh, khi bị công kích thì phát ra mùi rất khó ngửi.
Còn có một loại trông như cá cóc, tốc độ thong thả, màu hồng, Lão Đại không dám chọc vào, nhưng Thập Tam không sợ, cho thấy con vật này có kịch độc, hơn nữa độc tính là dương tính.
Số lượng nhiều nhất là một loại động vật chạy bằng hai chân, có ba phần giống như chim bảy phần như thằn lằn, trong miệng có răng, lỗ mũi rất lớn, mắt trắng dã, không hỏi cũng biết chúng sống bằng khứu giác, nuôi sống quả cầu gai chắc là loại vật này.
Trừ những động vật này, những loại khác không nhiều, cho thấy kết cấu sinh thái trong này đơn giản, nhưng hai người mãi vẫn không nhìn thấy rắn. Tình huống này làm Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, nguyên nhân tạo thành loại tình huống này có hai cái, một là kết quả tốt nhất, rắn đã chết hết rồi, hai là kết quả xấu nhất, chính là họ chưa đi tới khu vực của chúng.
Địa thế động đá vôi phức tạp, không phải chỉ có một đường đi, mà luôn có lối rẽ, nhưng Tả Đăng Phong luôn tìm được con đường chính xác, không phải nhờ trí nhớ, mà là nhờ tính toán, trước khi xuống đây hắn đã vẽ hướng núi, đo lường tính toán khoảng cách, mỗi lần quẹo hắn đều vẽ lên địa đồ, tính toán khoảng cách đã đi, nên hắn có thể tính ra đại khái vị trí hiện tại của hai người.
Hai người chỉ có thể đi bộ, nên tốc độ rất chậm, qua tính toán, lúc này đã đi được khoảng chừng năm dặm, được một phần ba lộ trình, Tả Đăng Phong đưa tay xem đồng hồ, phát hiện đã đi được mười mấy giờ, lúc này trên mặt đất chắc là khoảng mười giờ.
Tới một khu vực rộng rãi, Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm chân khí đóng băng ra một chỗ để nghỉ chân, Thập Tam và Lão Đại canh gác, hắn và Thiết Hài nghỉ tạm, Thiết Hài bị đè nén muốn đi trở ra, hắn đưa địa đồ cho Thiết Hài, chỉ ra vị trí hai người, đồng thời cũng nói cho ông biết bây giờ là khoảng mười giờ sáng, bên ngoài mặt trời đã lên cao, nhiệt độ rất nóng, người ở trên đất đều phải chảy mồ hôi, mình ở dưới mặt đất mát mẻ sung sướng, để giảm bớt áp lực ở trong nơi tối tăm bị bít kín, cùng với những sinh vật quỷ dị cho Thiết Hài.
Tả Đăng Phong nói ra những lời này cũng là để tự lên dây cót cho chính mình, vào một nơi không hề biết gì, bây giờ còn chưa đi tới chỗ nguy hiểm nhất đã có cảm giác đang xuống địa ngục, lát nữa không biết có gặp phải cái gì khủng bố và con người khó mà tiếp nhận nổi hay không.
Trong hoàn cảnh này Tả Đăng Phong không còn tâm tình muốn ăn cơm, nhưng hắn bắt mình phải ăn. Con người khi ăn no sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn, đây là thứ hắn đang thiếu thốn nhất, vừa ăn Tả Đăng Phong vừa nói chuyện phiếm với Thiết Hài, Thiết Hài biết rất nhiều chuyện, nhưng ông không quen biểu đạt, thậm chí còn có cái bị quên, chuyện ông nhớ rõ nhất là chiến tích năm đó một mình giết sạch nguyên một doanh của Thạch Hữu, nhưng mỗi khi nói tới đây Tả Đăng Phong lập tức tìm cách chuyển đề tài, nếu không Thiết Hài sẽ lại nhớ lại thời gian mình diện bích.
"A Di Đà Phật, nếu Thôi Kim Ngọc có ở đây thì tốt rồi." Thiết Hài thình lình buột ra một câu.
"Sao lại nói vậy?" Tả Đăng Phong giật mình, hắn rất thích được ở cùng Ngọc Phất, Ngọc Phất chẳng những có thể làm hắn cảm thấy bình thản còn có thể giúp hắn phân tích vấn đề, hỗ trợ bày mưu tính kế, nhưng Tả Đăng Phong không dám để cho Ngọc Phất đi theo.
"Lão nạp nói thật lòng, Thôi Kim Ngọc có thể giải quyết khó khăn, giúp cậu bớt sầu." Thiết Hài nói.
"Làm sao ông biết chị ấy giúp được tôi bớt sầu?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Lúc hai người ở chung, cậu cười nhiều hơn hẳn." Thiết Hài uống một ngụm rượu.
"Ở chung với ông tôi cũng cười nhiều mà." Tả Đăng Phong nhíu mày, Ngọc Phất và Thiết Hài đều là người ngoài cuộc, cả hai đều có khả năng quan sát tinh tế.
"Ít hơn nhiều, chẳng những ít hơn, mà còn cười giả tạo." Thiết Hài nghiêm túc.
Tả Đăng Phong xấu hổ, hắn không ngờ Thiết Hài lại nhìn ra, đối xử với một người ngu thì dễ, nhưng đối xử với một người điên không dễ, vì người điên có đôi khi còn thông minh hơn người bình thường.
"Nếu không cậu cưới Thôi Kim Ngọc đi, cô ấy là đạo cô tự tu, có thể lập gia đình." Thiết Hài nói rất chân thành.
"Ông là hòa thượng hay bà mối, sao ông không tìm một ni cô cưới đi." Tả Đăng Phong bật cười.
"Lão nạp là người xuất gia, người xuất gia..." Thiết Hài đột nhiên ngậm miệng lại.
" người xuất gia cũng có người đẹp như Ngọc Phất vậy." Tả Đăng Phong chặn ngang ngay.
"A Di Đà Phật, hồng nhan xương trắng, trong mắt lão nạp chỉ có thiện ác không đẹp xấu." Thiết Hài chắp tay, Tả Đăng Phong đoán không đúng, ông vốn định nói người xuất gia không thể lập gia đình.
Tả Đăng Phong không nói nữa, trong lòng hắn buồn khổ không giải tỏa được, áp lực trong lòng cũng không trút được đi đâu. Sắp tới hắn sẽ có hai cửa ải đại nạn, một là trước khi chấm dứt dương thọ phải tìm được đủ sáu viên âm chúc nội đan, hai là luôn phải giữ đầu óc thanh tỉnh, không được để mình quá đè nén mà trở thành điên cuồng.
"Nếu da mặt cậu mỏng, lão nạp đi nói giúp cậu." Thiết Hài lại nói, ông là tăng lữ Phật Môn, căn bản không nên có loại suy nghĩ này, và càng không nên nói ra, nhưng ông là một ông già, Tả Đăng Phong nhỏ hơn ông cả mấy chục tuổi, ông luôn cảm thấy Tả Đăng Phong làm không đúng, nhưng lại không biết hắn sai ở chỗ nào.
"Đa tạ ý tốt của đại sư, ông cũng biết tôi từng có vợ, cô ấy là vì cứu tôi mà chết, tôi không thể làm điều có lỗi với cô ấy, không thể khiến cô ấy ở dưới cửu tuyền mà trái tim đau đớn." Tả Đăng Phong lắc đầu cười, chung thủy thật sự đâu cần phải nghiến răng nghiến lợi, hay lời thề son sắt, những thứ ấy chỉ cho thấy ý chí không kiên, tâm thần bất định.
"A Di Đà Phật, cậu làm vậy là không đúng." Thiết Hài lắc đầu.
"Sao lại không đúng?" Tả Đăng Phong không chịu.
"A Di Đà Phật, Bồ Tát có nói, tất cả đều là nhân duyên, vô duyên thì cũng không thể cưỡng cầu, duyên đã mất rồi là không còn nữa, cậu làm vậy, là rất điên rồ." Thiết Hài nghẹn một hồi cũng nặn ra được một câu mà ông cho rằng thỏa đáng nhất.
"Lời này là Bồ Tát nào nói?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Thiên Thân Bồ Tát, trong (( Vãng Sinh Luận ))." Thiết Hài đáp.
"Đại sư, ông đang xuyên tạc kinh Phật đó à?" Tả Đăng Phong cười, Vãng Sinh Luận hẳn là kinh văn để khuyên giải tăng lữ Phật Môn xem nhẹ những cực khổ của thế gian, Thiết Hài rõ ràng là cắt câu lấy nghĩa.
Thiết Hài nhìn hắn một hồi, thở dài, "Cậu cứ khăng khăng như vậy, quả thực vô duyên với Phật Môn."
Tả Đăng Phong không phản bác, hắn gật đầu, giả bộ hổ thẹn, hắn không dám làm quá với Thiết Hài, sợ ông bỏ cuộc giữa chừng.
Hai người nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường, càng đi Tả Đăng Phong càng lo lắng, vì thông đạo càng lúc càng hẹp, không còn đứng thẳng lưng mà đi được nữa, cả xoay người cũng gặp khó khăn.
"Thập Tam, đi nhìn xem phía trước có đường không." Tả Đăng Phong dừng lại nói với Thập Tam, địa thế trước mắt giống cổ loa, càng đi càng hẹp.
Thập Tam chạy đi, Tả Đăng Phong nhìn theo, Thập Tam chạy được một quãng thì dừng lại, quay đầu nhìn quanh, rồi cúi xuống đất thăm dò, cho thấy ở đó có không gian rất lớn.
Nhưng Thập Tam đột nhiên vội vàng lùi lại, một bóng đen rất to lóe lên...