Chương 202: Ngươi lừa ta gạt
"Nếu mày dám giở trò, tao sẽ tìm bắt một con địa chi dương, đến lúc đó cả hai bên đều không ai đạt được mục đích. " Tả Đăng Phong cười nhạt, hắn cố tình lừa gạt bọn Đằng Khi, để chúng tưởng trò của chúng có hiệu quả.
"Cục diện lưỡng bại câu thương như vậy, chúng ta không ai muốn đâu."Đằng Khi lắc đầu.
Tả Đăng Phong không nói nữa, cầm bình rượu lên uống, nghĩ làm sao có thể gài bẫy được bọn Đằng Khi một mẻ giết gọn.
Mấy người Đằng Khi không nói gì nữa, trên bàn đàm phán, im lặng thường là một loại vũ khí lợi hại, bọn họ đang chờ Tả Đăng Phong, họ tưởng Tả Đăng Phong đang suy nghĩ có hợp tác hay không, chứ không biết hắn đang nghĩ cách làm hại họ.
Mười hai địa chi đa số ở khu Tây Nam Tây Bắc, mà quỷ tử Nhật Bản lại xâm lược Trung Quốc từ phía đông sang, chỗ địa chi ở không nằm trong khu chiếm đóng của Nhật, nên bọn Đằng Khi không có khả năng điều động quân đội với quy mô lớn đi tìm địa chi, đây chính nhược điểm của chúng, Tả Đăng Phong cố vắt óc tìm một địa điểm có thể dẫn bọn Đằng Khi tới, sau đó giết sạch, đầu tiên, đó không thể khu vực thuộc địa chi thuộc tính thổ, vì địa chi dạng đều ở Chu quốc, địa thế của Chu quốc lại không hiểm ác, nghĩ tới nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định dẫn bọn Đằng Khi vào La Bố Bạc, vào sa mạc giết chết họ.
"Tả tiên sinh, tôi biết anh rất hận tôi, nhưng chúng ta đều vì chủ của mình, rất nhiều chuyện tôi không có cách nào khác."Đằng Khi Chính Nam lại nhỏ nhẹ, cố gắng thuyết phục Tả Đăng Phong.
"Điều kiện thứ nhất, chúng mày không được mang súng, tao không muốn chúng mày thừa cớ gán cho tao tội mang súng đạn phi pháp." Tả Đăng Phong nói, điều kiện nhằm làm giảm thực lực của bọn Đằng Khi, để chúng khỏi dẫn cả một đội quân Nhật hoá trang thành nông phu đi theo.
"Được." Đằng Khi Chính Nam vui vẻ gật đầu, hắn nghĩ Tả Đăng Phong nêu điều kiện có nghĩa hắn đã tỏ vẻ khuất phục.
"Thứ hai, nếu hợp tác, phải tạm thời bỏ hết ân oán, tao muốn coi bức bản đồ của tụi mày. " Tả Đăng Phong nói, bản đồ cổ của Đằng Khi Chính Nam làm Tả Đăng Phong rất ngạc nhiên và tò mò, hắn muốn căn cứ vào địa đồ để xem bọn Đằng Khi biết được bao nhiêu về mười hai địa chi.
"Đây là bản sao của bản đồ, giống hệt bản chính. "Đằng Khi Chính Nam lục ngay một tờ giấy hình chữ nhật cỡ một thước vuông đưa ra, Tả Đăng Phong cúi đầu xem xét.
Từng làm công tác văn hóa, hắn biết nước ngoài có một loại máy móc có thể phục chế chữ viết và tranh vẽ, bản sao chép giống hệt bản chính, cái hắn muốn là xem bản sao chép có bị xóa hay sửa gì hay không.
Vì bản sao luôn là mực đen, nên không thể biết bản chính được vẽ bằng loại mực màu gì, chỉ có thể khẳng định bản đồ làm bằng lụa, vì trên bản sao có thể nhìn thấy hoa văn của lụa, trên bản đồ vẽ núi vẽ sông, đánh dấu mười hai điểm, không hề có một lời ghi chú hay giải thích, không có bất kỳ chữ viết nào.
Tả Đăng Phong xem rất cẩn thận, xác định bản đồ không bị sửa hay xóa, nhưng mép bản đồ có dấu vết bị gấp lại, chứng tỏ bên cạnh địa đồ có chú giải, nhưng phần chú giải đã bị Đằng Khi che dấu mất, mục đích của Đằng Khi Chính Nam chỉ có một, không muốn cho hắn biết bản đồ có niên đại từ năm nào.
Trong lịch sử Trung Quốc, lụa có mặt từ thời hoàng đế, kéo dài đến nay, nên rất khó căn cứ vào lụa để suy đoán niên đại của bản đồ, chỉ có thể biết bản đồ của người Hán, vì người Hán có kỹ thuật nuôi tằm lấy tơ, dân tộc thiểu số không biết nuôi tằm, ít nhất trước đời Thanh, cho đến bây giờ, lụa vẫn mặt hàng vải cao cấp, chỉ có thành phần thượng lưu mới dùng tới, như vậy người vẽ bức tranh một người Hán có vị trí xã hội cao, đáng tiếc hắn không rành về hội họa, nên không từ cách vẽ mà đoán nổi niên đại đại khái của bức bản đồ.
"Điều kiện thứ ba gì?" Đằng Khi Anh Tử cắt đứt suy nghĩ của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục cúi đầu xem xét bản đồ, bất kỳ loại bản đồ nào cũng đều có vật tham chiếu, tấm bản đồ dùng núi và sông để làm vật tham chiếu, tuy không có chữ viết, nhưng vẫn có thể căn cứ hướng đi của núi non sông ngòi để đoán đại khái vị trí.
"Điều kiện thứ ba của anh là gì?" Đằng Khi Anh Tử thấy Tả Đăng Phong không để ý tới cô, nâng lên âm điệu lặp lại câu hỏi.
Tả Đăng Phong đầu cũng không ngẩng, nói một câu tiếng Nhật, cả bốn người kia đều buột miệng kêu to, câu của Tả Đăng Phong là "Cởi hết quần áo ra ngoài chạy một vòng đi!"
Tả Đăng Phong cất bản đồ vào người, cầm chai rượu tiếp tục uống.
Bốn người kêu xong thì không nói gì thêm, họ biết Tả Đăng Phong nói như vậy là vì không muốn Đằng Khi Anh Tử lắm miệng cắt đứt suy nghĩ của hắn.
"Điều kiện thứ ba, tao muốn bao tay Thuần Dương của mày." Tả Đăng Phong nhìn cánh tay trái của Đằng Khi Chính Nam.
"Tả tiên sinh, anh làm vậy làm tôi có cảm giác chúng ta không phải đàm phán trên cơ sở công bằng, anh vẫn cho rằng chúng tôi cầu cạnh anh, thật làm tôi hối hận đã thả người nhà của anh đi. "Đằng Khi Chính Nam rốt cục nổi giận.
"Vậy hả, vậy tôi đổi điều kiện, hai người cởi khăn bịt mặt ra đi, tôi nhìn không quen." Tả Đăng Phong nói với hai ninja.
Hai người kia không chút do dự, tháo ngay khăn che mặt xuống, họ sợ Tả Đăng Phong thay đổi yêu cầu, Tam Xuyên Tố vẫn là Tam Xuyên Tố, còn ninja nam là một người đàn ông trung niên tuổi chừng đừng bốn lăm bốn sáu, mặt dài mũi ưng, nhìn rất bất thiện.
"Sáng mai lên đường." Tả Đăng Phong đứng dậy, hắn không thích đàm phán, chẳng những buồn tẻ còn cực kỳ phí não.
"Đi đâu?"Đằng Khi Chính Nam vui vẻ.
"Tùy tiện, mày nói đi đâu cũng được, không phải chuyện gì cũng để tao quyết định chứ." Tả Đăng Phong thuận miệng nói, hắn muốn thử Đằng Khi, xem tên kia có mưu đồ gì không.
Đằng Khi Chính Nam nhíu mày, quay sang nhìn ba người kia, bốn người nhìn nhau.
"Chúng tôi muốn nghe ý kiến của Tả tiên sinh."Đằng Khi Chính Nam quay lại nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nhận ra Đằng Khi thật sự không có sẵn kế hoạch, mọi việc đều mù mờ.
Tả Đăng Phong lập tức nói nên đi Khương quốc và Bành quốc, Khương quốc và Bành quốc ở vùng Cam Túc Tân GiangTả Đăng Phong nghĩ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chỗ đó chính là nơi lựa chọn tốt nhất.
"Vậy làm theo lời Tả tiên sinh." Đằng Khi Chính Nam quyết định rất nhanh. Đằng Khi biết Tả Đăng Phong không phải người bình thường, hắn nghi ngờ Tả Đăng Phong cố tình muốn nói đến một chỗ bất lợi cho chính Tả Đăng Phong để Đằng Khi đổi sang chỗ khác, nên Đằng Khi quyết định không đổi, để Tả Đăng Phong khỏi được tiện nghi.
"Ừ, vậy tụi mày chuẩn bị đi, sáng mai tao sẽ tới." Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ xoay người đi ra ngoài, ở chung một chỗ với bọn Đằng Khi, lúc nào hắn cũng phải căng óc ra dùng tâm kế, bây giờ hắn rất vui, nhưng không thể biểu hiện ra, nếu không sẽ làm Đằng Khi đổi ý.
"Anh Tử, tiễn Tả tiên sinh."Đằng Khi Chính Nam nói, hắn cố gắng hòa hoãn không khí khẩn trương giữa Đằng Khi Anh Tử và Tả Đăng Phong.
Đằng Khi Anh Tử nhíu mày gật đầu, đi theo Tả Đăng Phong ra ngoài.
Đến cửa, Tả Đăng Phong dừng lại.
"Tôi cảm thấy cô rất lạ lẫm, thật khó tin chúng ta từng sớm chiều ở chung hơn một tháng." Tả Đăng Phong nói.
"Chúng ta vốn là người lạ với nhau. " Đằng Khi Anh Tử dùng tiếng Nhật đáp lại, giọng nói run run, cho thấy trong lòng cô không bình tĩnh.
"Mai cô cũng muốn đi?" Tả Đăng Phong ngần ngừ.
“Ừ." Đằng Khi Anh Tử gật đầu.
"Tìm địa chi rất nguy hiểm, tốt nhất cô đừng đi." Tả Đăng Phong cố gắng.
Đằng Khi Anh Tử nhìn Tả Đăng Phong, ánh mắt nghi hoặc, Tả Đăng Phong nói vậy rõ ràng là quan tâm đến cô, chính điều làm Đằng Khi Anh Tử không hiểu.
Tả Đăng Phong nhìn cô một cái, rồi quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Tả Đăng Phong, trong lòng Đằng Khi Anh Tử rung động, cô từng ở chung với Tả Đăng Phong hơn một tháng, biết Tả Đăng Phong không thích thể hiện hay thổ lộ mình quan tâm tới người khác, nên câu nói vừa rồi là đã phá lệ lắm rồi, Tả Đăng Phong vì người vợ đã chết làm những chuyện khiến những cô gái coi trọng tình yêu đều cảm động, nhưng đôi mắt hắn chưa bao giờ nhìn ngang ngó ngửa khiến bao cố gắng đến gần hắn của cô đều thất bại, Đằng Khi Anh Tử biết cô sẽ không có được kết quả gì với Tả Đăng Phong, nhưng lời quan tâm vừa rồi của hắn vẫn làm cô cảm động.
Tả Đăng Phong đi thẳng không quay đầu lại, trong lòng cũng không yên, câu vừa rồi là hắn cố tình, giả vờ biểu lộ quan tâm như gần như xa với Đằng Khi Anh Tử, hắn rất âm hiểm, hắn muốn Đằng Khi Chính Nam nhìn thấy, hiểu lầm hắn quan tâm tới Đằng Khi Anh Tử là để moi thông tin chỗ giấu con dê ba mắt,, như vậy Đằng Khi Chính Nam mới càng tin con dê kia có giá trị kềm chế đối với hắn, giảm bớt sự đề phòng, sẽ cho là trước khi Tả Đăng Phong tìm được con dê, sẽ không dám làm gì với họ.
Tả Đăng Phong có thể đối địch với cả thế giới, làm đủ trò tàn ác, nhưng hắn không biết dùng tình cảm của mình để làm vũ khí, hắn muốn lợi dụng Đằng Khi Anh Tử, nhưng trong âm hiểm lại dấu diếm cao thượng, nếu Đằng Khi Anh Tử không bị lợi dụng, Tả Đăng Phong cũng sẽ tìm ra một lý do để tha không giết cô.
Trước đây Tả Đăng Phong đã từng sờ soạng ngực của Đằng Khi Anh Tử, nên dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ giữ lại mạng sống cho cô.