Chương 148: Thượng Hải phồn hoa
Tả Đăng Phong rời khỏi Thanh Thủy quan, tâm tình rất kém, thực ra mấy ngày nay tâm tình của hắn vốn đều không tốt, trước khi trở về Thanh Thủy quan hắn đã biết nếu về sẽ làm mình khó chịu, nhưng hắn vẫn về chờ đợi bảy ngày, mục đích của hắn chính là làm cho mình khó chịu.
Không ai hiểu được ý nghĩ thật sự trong lòng hắn, cũng không ai hiểu vì sao hắn lại có cái kiểu tự hành hạ bản thân này, chỉ có một mình hắn hiểu vì sao phải làm như vậy, từ khi tu vi tăng lên, năng lực tăng cao, địa vị của hắn cũng càng lúc càng cao, sự hấp dẫn cũng càng ngày càng nhiều, hắn có rất nhiều hạnh phúc trước mắt để lựa chọn, cũng có rất nhiều lý do để quên đi chuyện cũ, hắn sợ mình để lạc bản thân, sợ mình từ bỏ ước nguyện ban đầu.
Hắn thấy vết thương trong lòng mình đang có dấu hiệu khép lại, điều này là do bản tính dần quên đi quá khứ tự thân chữa thương của con người khiến Tả Đăng Phong cảm thấy nguy hiểm, nên hắn mới chọn phương thức cực đoan này để thanh tỉnh bản thân. Bản tính con người theo thời gian sẽ tự chữa lành mọi vết thương, nhưng hắn không cần điều đó, hắn trở về Thanh Thủy quan chính là để xé mở lại vết thương đang khép miệng kia, làm cho mình đau thương để giúp mình thanh tỉnh, càng thống khổ sẽ càng thêm chuyên chú.
Rời khỏi huyện Văn Đăng, Tả Đăng Phong xuôi nam, lúc ở Thanh Thủy quan hắn cũng đã nghĩ kỹ nên đi đâu, bây giờ đang là mùa đông, Tam giang hẳn đang vào mùa khô, nên hắn mới đến Vân Nam "Mâu Quốc" và "Bộc Quốc", mùa đông đi vào trong đó là thời cơ tốt nhất, vì mùa này nước sông rút thấp hơn một nửa so với lúc bình thường, nước sông càng thấp, khó khăn cũng giảm bớt theo.
Mâu Quốc và Bộc Quốc ở khu vực nước nhiều, nên Tả Đăng Phong đoán rất có thể ở đó có thủy thuần dương thử(chuột) và thủy chúc âm trư. Hồi trước trong khách sạn Hỉ Thần, Thập Tam đã từng mô tả âm trư khoảng hơn mười thước, là một con vật quả thực là to, to như vậy, trên đất bằng đã là khó đối phó, huống chi nó lại là động vật dưới nước, ở dưới nước hắn sẽ gặp nguy hiểm hơn nhiều, chỉ tính đến việc không thể nín thở dưới nước quá lâu, nên Tả Đăng Phong quyết định trước khi lên đường, mang theo thiết bị lặn nước để đề phòng bất trắc.
Tả Đăng Phong đã tiếp xúc với khoa học hiện đại, hắn không nghĩ dùng kiến thức khoa học là không tốt, nhất là lúc trước một phen quăng lựu đạn làm đám Cự Nhân người sói khiến bọn chúng bỏ chạy tứ tán càng làm hắn khâm phục vũ khí hiện đại, ai quy định người biết đạo thuật thì không được sử dụng vũ khí, lúc này hắn chẳng những muốn mang theo thiết bị lặn xuống nước, còn phải mang theo rất nhiều vũ khí, cái hắn muốn là kết quả, chứ không phải quá trình.
Tả Đăng Phong nghĩ rất nhiều, nếu muốn có trang bị lặn nước, chỉ có thể tới vùng duyên hải lấy trong tay hải quân, nhưng đến vùng Lưu Đảo thì không được, vì nơi này cách nhà hắn quá gần, hắn còn hai chị gái, không thể đẩy họ vào nguy hiểm, chỗ tốt nhất là Thượng Hải, ở đó có rất nhiều đội thuyền quốc gia, trang bị lặn nước khá nhiều, muốn tìm một bộ và vũ khí rồi đi về phía tây, cũng khá tiện đường.
Mâu Quốc và Bộc Quốc đều thuộc vùng Vân Nam, vùng này giáp ranh biên giới, đường xá rất xa, muốn đến không dễ dàng, nên Tả Đăng Phong tuyệt đối không cho phép mình đi giữa đường quay về, cần phải nghĩ kỹ trước mọi vấn đề có khả năng xảy ra và đối sách, để đến lúc đó khỏi phải chạy về kiếm đồ bỏ sót.
Thiết bị lặn xuống nước là phải có, vì Tam giang nước chảy rất lớn, nước sông rất sâu, không thể dựa vào xà cổ của Ngọc Phất, súng ống đạn dược cũng phải có, dùng lựu đạn nổ chết, khỏi phải đấu bằng tay là hay nhất, ngoài ra Tả Đăng Phong muốn đi Thượng Hải còn có hai nguyên nhân, một là hắn mặc dù lớn lên ở vùng biển, nhưng hắn không biết dùng thiết bị lặn nước, nên phải học, nhiệt độ ở Thượng Hải cao hơn Sơn Đông nhiều, một nguyên nhân khác nữa là ai cũng biết Thượng Hải là nơi phồn hoa nhất Trung Quốc, hắn muốn lúc còn sống, phải tới đó nhìn một cái.
Tả Đăng Phong là một người thông minh, cũng rất mẫn cảm, hắn biết khả năng cứu sống Vu Tâm Ngữ là cực kỳ bé nhỏ, nhưng hắn vẫn không ngừng tìm cách cứu sống Vu Tâm Ngữ không phải vì mang ảo tưởng, mà vì là một người đàn ông dám chịu trách nhiệm, có hi vọng là không buông bỏ, kiên trì đến cuối và một khắc, có thể cứu sống Vu Tâm Ngữ đương nhiên là tốt nhất, nếu không thể, hắn tuyệt đối cũng sẽ không sống tạm, vì hắn biết nếu sống, sớm muộn gì sẽ phản bội Vu Tâm Ngữ.
Trong truyền thuyết không thiếu chuyện một người chết, người còn lại sống một mình cả đời, nhưng Tả Đăng Phong biết chúng đều là truyền thuyết, sự thật trong cuộc sống, đàn ông không thể tách khỏi đàn bà, đàn bà cũng không thể tách khỏi đàn ông, nhịn trong nhất thời thì còn được, nhưng không ai có thể chịu được cả đời, nếu muốn không phản bội, trừ phi kết thúc cuộc sống.
Tả Đăng Phong đi cũng không nhanh, trên đường xuôi nam hắn luôn suy nghĩ một chuyện, chính là chỗ ở của con vật âm thủy trư kia, chỉ có thể khẳng định một điểm là nó nhất định chỉ ở trong một khu vực cố định, nhưng khu vực này lớn hay nhỏ rất khó xác định, kết quả tốt nhất là ở trong một cái ao nhỏ, nếu là vậy, thì bắt nó không khó, nhưng khả năng này không lớn, vì hình thể thủy trư rất lớn, lúc trước hẳn sống ở một nơi rất rộng.
Thập Nhị Cô Hư Pháp của Khương Tử Nha bày trận cực kỳ tinh diệu, hoàn toàn có thể phong bế cả một khúc sông, nước ở đây vẫn chảy xuôi bình thường, nhưng động vật trong nước lại không thể chạy ra ngoài, loại khả năng này có xác suất lớn nhất, vì một khu vực như vậy không có khả năng lại là trận pháp ẩn hình, chỉ có chặn một khúc sông vây khốn địa chi là an toàn nhất, nếu thực vậy thì rất không dễ kiếm, nhưng nếu quả thật là như vậy, thì động vật thủy sinh ở vùng thượng du và hạ du sẽ không giống nhau, hay nói cách khác thượng du có loại cá mà hạ du không có, đây chính là một manh mối để ngày sau tìm kiếm.
Ngoài ra còn có một manh mối khác, chính là động vật giống trư tuyệt đối không thể trường kỳ sống trong nước, vì Thập Tam đã từng nhìn thấy nó, chứng tỏ nó có thể đi trên đất bằng, hơn nữa có thể ở lại thời gian dài không cần trở về nước, thủy trư này rốt cuộc là loại động vật gì, trước mắt không đoán ra được, chỉ có thể khẳng định là nó tuyệt đối không phải là một con heo, hơn nữa, trên mình nhất định có lông, vì nếu không, nó ở trên bờ quá lâu sẽ bị nứt da.
Điểm cuối cùng có thể đoán ra là chung quanh thủy trư chắc chắn sẽ có một con độc vật thuộc tính mộc, vì trong Ngũ Hành thủy sinh mộc, nên độc vật nó diễn sinh ra nhất định là mộc tính, chỗ ở của độc vật mộc tính nhất định sẽ có rất nhiều cây cối, đám cây cối này cũng không phải do độc vật tạo ra, mà do thủy trư khi diễn sinh ra độc vật đồng thời cùng nhau tạo ra, như thế rút ra một manh mối, là chỗ ở của thủy trư nhất định sẽ có rất nhiều cây cối, lúc tìm kiếm cứ nhằm vào những khu nhiều cây cối ở gần bờ sông là được.
Nghĩ kỹ càng các manh mối đoán được xong, Tả Đăng Phong mới cho đầu óc nghỉ ngơi, đầu óc có thể nghỉ ngơi nhưng người có thể không cần nghỉ ngơi, trên đường hễ nhìn thấy quỷ tử là hắn giết ngay, nhưng giết hay không giết hắn cũng không có tiêu chuẩn nhất định, nhìn không vừa mắt thì giết, nhưng nếu lúc ấy tâm tình tốt, thì cũng chẳng muốn ra tay.
Thời loạn thế, thổ phỉ sơn tặc xuất hiện khắp nơi, số lượng người tập võ hành tẩu giang hồ cũng không ít, nhìn thấy cái gọi là võ công tu vi của mấy người này xong, Tả Đăng Phong rốt cục hiểu tu vi của mình quả thật đã nằm ở đỉnh của Kim Tự Tháp, mấy người trong giang hồ kia tập luyện võ thuật đại bộ phận đều chỉ theo hình thức, người có công phu thật sự không nhiều lắm, mặc dù có công phu thật thì cũng bị trộn lẫn không ít chiêu thức đẹp mắt mà vô dụng, điều này cũng có quan hệ tới bản tính thích hư vinh của người trong nước, nhìn mà không đẹp mắt hay không dọa người là chẳng có ai xem.
Trên đường Tả Đăng Phong còn thấy nhiều người tập luyện Thái Cực quyền, hiện giờ Thái Cực quyền khá là thịnh hành, người tập rất nhiều, kẻ tập võ thường chỉ biết Thái Cực quyền là lấy nhu thắng cương, nhưng cương nhu như thế nào thì họ biết rất giới hạn, bọn họ không biết Thái Cực quyền cũng giống như trung y, đều phải triệt để thông hiểu âm dương chi lý, nếu không thì không thể minh ngộ ra tinh túy, nhưng thật sự triệt để phân rõ được âm dương thì đã trở thành tiên nhân mất rồi, căn bản là cũng không tất yếu phải luyện ra quyền gì, nếu không thể phân rõ âm dương, dù có luyện được Thái Cực quyền thì cũng không dùng được, chầm chậm hoa tay múa chân nửa ngày còn không bằng chạy tới đấm thẳng vào mũi một quyền.
Việc Tả Đăng Phong thích làm nhất là giáo huấn mấy tên theo chủ nghĩa hình thức này, thấy tên nào khoa tay múa chân hắn đều đi lên giáo huấn một trận, hắn làm như vậy cũng không phải là muốn khoe khoang, cũng không phải muốn uốn nắn sai lầm cho đối phương, hắn không tốt bụng như vậy, còn mục đích thực sự thì chính hắn cũng không rõ lắm, tóm lại hắn thấy sai thì uốn nắn, dù đối phương chẳng quan hệ gì với mình.
Nhưng những người bị giáo huấn đều không chấp nhận, mà đều sĩ diện buông một câu gì "Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, mối thù hôm nay, sau này ta nhất định sẽ báo." Thấy vậy Tả Đăng Phong lại cho thêm một cước, báo con mẹ ngươi á.
Tuy Tả Đăng Phong đạo pháp cao siêu, nhưng hắn rất ít bước chân vào giang hồ, thời gian của hắn chủ yếu đều lưu lạc nơi hoang dã, nên trên đường xuôi nam này Tả Đăng Phong quả thật đã được mở rộng tầm mắt, được nhìn thấy luận võ chọn rể trong truyền thuyết, nhưng sau một giờ dừng lại xem cái gọi là luận võ chọn rể này, trong đầu hắn đã xem chuyện này thành nghĩa xấu. Hắn luôn nghĩ các cô gái luận võ chọn chồng đều như hoa như ngọc, nhưng bây giờ trong hiện thực đừng nói là như hoa như ngọc, mà phải nói là như cứt trâu vậy, căn bản là chẳng ai thèm qua đánh với cô ta, vất vả đợi mãi có một kẻ ngứa tay đi lên khiêu chiến, cô gái kia khoa tay múa chân vài cái về phía ngực anh kia, rồi ngay lập tức nhận thua, một giờ đứng xem khiến Tả Đăng Phong hiểu thì ra luận võ chọn chồng chỉ là như thế, cô gái vừa đẹp vừa giỏi võ chỉ có ở trong truyền thuyết.
Năm ngày sau, Tả Đăng Phong và Thập Tam xuất hiện trên đường phố Thượng Hải.
Tiếng Thượng Hải bản hắn nghe không hiểu mấy, nhưng trao đổi cơ bản cũng không sao. Hiện giờ Thượng Hải đã thuộc về khu vực do Nhật quản lý, nghe nói được gọi là Tô Giới, nhưng Tả Đăng Phong chẳng quan tâm mấy chuyện này, hắn không quan tâm quốc gia đại sự, hắn đến đây để làm việc riêng mà thôi.
Những tòa khách sạn rất cao, người cũng rất nhiều, xe hơi cũng nhiều, đi giữa đám người đông đúc và những tòa nhà cao tầng, Tả Đăng Phong có cảm giác mình là đồ nhà quê, mà quả thực người qua đường Thượng Hải cũng quả thật xem hắn là nhà quê, vì quần áo trên người hắn rất quê mùa, dơ bẩn.
Tả Đăng Phong rất hưng phấn, vì hắn chưa bao giờ đến một nơi phồn hoa thế này, Thập Tam cũng rất hưng phấn, trên đường phố đèn nê ông lập loè khiến nó rất hiếu kỳ và nghi hoặc.
Trời vừa sẩm tối, Tả Đăng Phong cùng Thập Tam lang thang trên đường không mục đích, hắn chẳng biết phải đi đâu, đi suốt nửa ngày, Tả Đăng Phong thấy rạp chiếu phim, hắn lớn từng này nhưng chưa từng được xem phim, nên hắn quyết định mang Thập Tam đến đó xem.
Hạ quyết tâm, Tả Đăng Phong liền đi thẳng tới rạp chiếu phim, ngay khi hắn đang băng qua đường, sau lưng vang lên tiếng một cô gái.
"Anh là Tả Đăng Phong phải không?"