_______________________
Kết quả là, hắn liền thuận theo Mộ Hùng nói: "Vậy theo ý ngươi, trẫm nên phạt hắn thế nào?" Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Thương liền hối hận. Mình thế mà lại đem quyền chủ động giao vào tay Mộ Hùng?
Khoé miệng Mộ Hùng tức thì không dấu vết xẹt qua một tia ý cười.
Trong lòng càng thêm thưởng thức cháu trai bảo bối của mình... Không, là cháu gái bảo bối. Ông dựa theo lời nói kịch bản Mộ Khinh Ca đưa tới lúc trước, cư nhiên cứ vậy khiến hoàng đế đưa ra quyền chủ động.
Cháu gái ông không chỉ có thiên phú kinh người, trí tuệ cũng có thể nói là yêu nghiệt a!
Lập tức, thanh âm cất lên: "Tạ bệ hạ đối với lão thần tin cậy."
Lời này vừa ra, Tần Thương cho dù muốn đổi ý, cũng đổi ý không được nữa. Chỉ có thể kiên trì hỏi: "Uh, ngươi nói trước thử xem."
Mộ Hùng nâng mắt, nhìn Tần Thương một chút, lại rũ mắt nói: "Ca nhi bất hảo, thật sự là gỗ mục không thể khắc. Đầu tiên, lão thần cho rằng, vì để đảm bảo danh dự hoàng thất, tránh cho hành vi quái đản của tiểu tử này về sau bôi nhọ hoàng thất, bệ hạ có lẽ nên hủy bỏ hôn ước khi trước ban cho Mộ phủ. Trường Nhạc công chúa thiên tư hơn người, tài đức vẹn toàn, hẳn là nên có phò mã ưu tú hơn, mà không phải khối bùn nhão nhà thần."
Hủy bỏ hôn ước?!
Lời nói này, rốt cuộc khiến khuôn mặt trầm mặc của Tần Cẩn Hạo khẽ động.
Nếu hủy bỏ hôn ước, vậy tia liên hệ duy nhất cùng Mộ gia chẳng phải là chặt đứt? Hiện tại lấy quan hệ Trường Nhạc và Mộ Khinh Ca, hẳn là rất thân mật mới đúng, vì cái gì Mộ gia đột nhiên đưa ra giải trừ hôn ước?
Trong mắt Tần Cẩn Hạo lộ vẻ khó hiểu, hắn nhìn Mộ Khinh Ca đứng bên người Mộ Hùng, tựa hồ muốn từ trên người nàng dò ra cái gì.
Tần Thương không biết chuyện Tần Diệc Dao theo Mộ Khinh Ca đến Duệ thành, hắn đối với cuộc hôn nhân này, vốn là miễn cưỡng đáp ứng. Lúc trước thánh chỉ tứ hôn, phần nhiều là trở ngại tình cảm thái hậu.
Trong lòng hắn, nhi nữ Trường Nhạc ưu tú như vậy, phải nên có tác dụng lớn hơn, chứ không phải là gả cho một tên hoàn khố. Dựa theo thủ đoạn nhu hoà của Thái hậu, giải quyết Mộ gia.
Cho nên Mộ Hùng đề nghị, gãi đúng chỗ ngứa, khiến đáy lòng tức giận của hắn phai nhạt vài phần.
"Mộ ái khanh, ngươi nghĩ kỹ rồi? Tôn tức như Dao nhi cũng không thấy nhiều a!" Trong lòng Tần Thương đã có quyết định, nhưng ngoài miệng vẫn phải thăm dò Mộ Hùng vài phần.
Mộ Hùng lộ vẻ mặt do dự, không nói gì.
Sợ tới mức Tần Thương thiếu chút nữa là tranh thủ hạ chỉ đồng ý từ hôn.
Cũng may Mộ Hùng do dự xong, vẫn là nhịn đau nói: "Ca nhi không xứng với Trường Nhạc công chúa, thỉnh bệ hạ hạ chỉ."
Đạt được những lời này, Tần Thương tâm treo cao mới hạ xuống. Lại nhìn Mộ Khinh Ca, tựa hồ cũng thuận mắt chút ít.
Hắn mặt lộ vẻ khó xử nói: "Được rồi, nếu ái khanh đã kiên trì, cái kia trẫm chỉ có thể hạ chỉ." Dứt lời, hắn nhìn về phía Mộ Hùng, chờ đợi lời kế tiếp của ông.
Mộ Hùng ngầm hiểu: "Đa tạ bệ hạ. Lão thần cảm thấy, chỉ giải trừ hôn ước thôi vẫn chưa đủ trừng phạt. Mấy năm này, lão thần lơ là quản giáo, khiến tiểu tử này ở Lạc Đô tung hoành ngang ngược, kiêu ngạo ăn chơi. Tính tình bất hảo này, lão thần quản không được, dứt khoát ném hắn đến Duệ thành, cũng để lão thần mắt không thấy tâm không phiền. Lão thần hy vọng bệ hạ phạt Mộ Khinh Ca cấm túc tại Duệ thành, thẳng đến ngày quan lễ của hắn, mới có thể trở về Lạc Đô."
Đề nghị này, làm ánh mắt Tần Thương loé lên, lâm vào suy tư.
Đồng thời những kẻ khác trong đại điện trong lòng cũng khẽ động.
Mộ Khinh Ca lưu lại Lạc Đô, có Mộ Hùng tại đó, bọn hắn không tiện động thủ. Nhưng nếu rời khỏi Lạc Đô, trên đường xảy ra chuyện gì, Mộ Hùng ông ta không thể trách đến trên đầu bọn họ.
Tâm tư đi xuống, không có người phản đối đề nghị của Mộ Hùng.
Mà Tần Thương do dự một chút, rốt cuộc đáp ứng.
Sự tình Hàn Thịnh, kết thúc như vậy.
Hoàng đế được chỗ tốt, không lại chất vấn tội Mộ Khinh Ca.
Lòng không cam tâm, cũng chỉ có Hàn hoàng hậu và Thái tử.
Mộ Khinh Ca nhận hai đạo thánh chỉ ra khỏi cung, tại bên ngoài cửa cung, cùng Mộ Hùng tách ra. Người sau muốn đi quân doanh Mộ gia quân ngoài thành, dàn xếp tướng sĩ đến từ Duệ thành. Những người này, sẽ cùng Mộ Khinh Ca trở về.
Mà bữa tiệc tẩy trần, bởi vì chuyện Hàn Thịnh, bị hoãn lại đến ba ngày sau.
Chỉ là ba ngày sau, Mộ Khinh Ca đã lên đường đến Duệ thành, các loại phong ba ở Lạc Đô đều không ảnh hưởng đến nàng.
"Khinh Ca dừng bước."
Mộ Khinh Ca đang định hồi phủ, đột nhiên bị Duệ Vương Tần Cẩn Hạo gọi lại.
Nàng quay đầu nhìn lại, nhíu mày nói: "Duệ vương có gì chỉ giáo?"
Tần Cẩn Hạo giương ra một nụ cười mị hoặc, đối với Mộ Khinh Ca nói: "Thể chất Mộ Khinh Ca rõ ràng không thể tu luyện, hôm nay lại trở thành lục cảnh cao thủ, bổn vương thật sự kinh ngạc."
"Ngươi nói chuyện này?" Khoé miệng Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm cười: "Cái này không có gì kỳ lạ, Thánh Vương điện hạ Duệ vương còn nhớ rõ đi. Ta có thể tu luyện, đều là dựa vào hắn." Tiếp tục để cho yêu quái tiên sinh cõng cái nồi này, Mộ Khinh Ca không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Ánh mắt Tần Cẩn Hạo chợt loé, bất động thanh sắc nói: "Thì ra là thế. Xem ra, Khinh Ca là được đại cơ duyên. Chỉ là, hoàng muội bổn vương đối với ngươi một mảnh thâm tình, cứ giải trừ hôn ước như vậy, không biết khi nàng biết sẽ thương tâm thế nào."
"Công chúa thiên nhân chi tư, xứng với ta thật sự là đáng tiếc. Chuyện này, còn thỉnh Duệ vương chuyển cáo công chúa một tiếng, Khinh Ca không phải là lương xứng, hy vọng nàng tương lai có thể đạt được hạnh phúc." Mộ Khinh Ca nói.
"A? Trường Nhạc không phải là lương xứng của ngươi, vậy là trong lòng Khinh Ca có người ái mộ?" Ánh mắt Tần Cẩn Hạo lập loè, trong lời nói mang theo bức bách.
Mộ Khinh Ca vừa nghe vui vẻ. Tên nam nhân này còn chờ mong nàng nói ra cái gì sao?
Chẳng lẽ hy vọng nàng nói ra mấy cái lời nói "Kỳ thật người ta ái mộ là ngươi"?
Mộ Khinh Ca câu môi, thản nhiên nói: "Không có."
Tươi cười trên mặt Tần Cẩn Hạo cứng lại, ánh sáng trong mắt chuyển lạnh.
"Nếu Duệ vương không có việc gì, bổn tước gia liền cáo từ." Mộ Khinh Ca nói xong, liền quay người rời đi, không chút nào lưu luyến.
Đưa mắt nhìn nàng rời đi, sắc mặt Tần Cẩn Hạo lạnh xuống. Hắn nói khẽ: "Mộ Khinh Ca, ngươi còn muốn chơi lạt mềm buộc chặt sao?" Hắn vẫn không tin thái độ Mộ Khinh Ca đối với hắn sẽ hoàn toàn chuyển biến.
Ánh mắt ái mộ trước kia, không phải là giả.
Hắn tin tưởng vững chắc, tư thái lúc này của Mộ Khinh Ca nhất định là giả vờ. Muốn khiến cho hắn hứng thú.
Trong lòng Tần Cẩn Hạo châm biếm: Nếu ngươi là nữ tử, còn có khả năng khiến bổn vương hứng thú. Nhưng ngươi một nam tử, cư nhiên dám mơ tưởng bổn vương, nhất định chú định ngươi cả đời bi kịch.
Mộ Khinh Ca không biết Tần Cẩn Hạo cư nhiên não bổ lợi hại như vậy, nếu biết, chỉ sợ nàng sẽ nói một câu: Hạnh vô bạch nhận khu hướng tiền, hà dụng tương thân tự khí quyên.
Có ý tứ gì?
Ân, ý tứ chính là: "Không tìm đường chết sẽ không phải chết, vì cái gì không rõ."
...
Đông cung, sai tất cả mọi người lui ra, chỉ có hai người Hàn hoàng hậu và Thái tử Tần Cẩn Tu.
Hàn hoàng hậu đã lau khô nước mắt, thần sắc sớm đã không còn đoan trang đại khí lúc trước, chỉ còn lại sắc mặt âm trầm.
Tần Cẩn Tu cũng không tốt là bao.
Không có người ngoài ở đây, hắn đã sớm cởi bỏ lớp ngụy trang ôn nhuận tuấn tú, lộ ra tướng mạo âm lãnh thô bạo sẵn có. Mãnh liệt nện một quyền, ngũ quan hắn vặn vẹo nhìn về phía mẫu thân mình, không cam lòng hỏi: "Mẫu hậu, chúng ta cứ như vậy buông tha hắn sao?"
Hàn hoàng hậu liếc hắn, cười lạnh: "Ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy buông tha kẻ sát hại đệ đệ của ta?"
Tần Cẩn Tu trong mắt sáng ngời, không thể chờ đợi truy vấn: "Mẫu hậu, người có an bài gì?"
Hàn hoàng hậu câu lên khoé môi, trong mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo: "Hắn không phải là muốn đi Duệ thành sao? Trên đường đi, bổn cung phải hảo hảo tiếp đón một phen."
"Không sai!" Tần Cẩn Tu hưng phấn vỗ tay. "Hắn có mệnh rời khỏi Lạc Đô, nhưng không biết còn mệnh để tới Duệ thành không."
Dứt lời, trong mắt hắn lại biểu lộ chút không tha, nỉ non nói: "Chỉ là đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?" Hàn hoàng hậu mặt lạnh nói: "Mộ Khinh Ca phải chết! Bổn cung đã truyền tin về Hàn gia, tin tưởng trong gia tộc sẽ bố trí thích đáng hết thảy. Hơn nữa, ngươi thật cho rằng người muốn lấy tính mạng Mộ Khinh Ca, chỉ có chúng ta sao?"
Tần Cẩn Tu mím môi, đem tâm tư của mình che giấu đi.
Cũng may Hàn hoàng hậu không chú ý tới hắn khác thường, chỉ là lâm vào trong cừu hận.
"Chẳng lẽ phụ hoàng bên kia sẽ ra tay?" Tần Cẩn Tu hỏi.
Hàn hoàng hậu nhìn hắn, nụ cười mang theo lãnh ý: "Ngươi nói xem? Phụ hoàng ngươi, cũng không phải là thiện nam tín nữ gì. Chỉ sợ, không chỉ phụ hoàng ngươi sẽ động thủ, ngay cả tiện nhân Khương thị kia cũng sẽ kìm nén không được, thậm chí cả thái hậu cũng sẽ ra tay."
"Thái hậu?!" Tần Cẩn Tu giật mình nói.
Hàn hoàng hậu nói: "Ngươi đứa nhỏ này quá đơn thuần rồi, thật cho rằng Thái hậu sủng ái Mộ Khinh Ca? Lúc trước Thái hậu khiến phụ hoàng ngươi tứ hôn, chính là lấy thủ đoạn dụ dỗ khống chế Mộ gia. Mà hiện giờ, Mộ Khinh Ca lại cự tuyệt hôn sự này, lão thái thái không chừng thẹn quá hoá giận, dứt khoát phái người giết hắn cho xong việc. Ta ngược lại muốn nhìn xem, Mộ Khinh Ca hắn dưới nguy cơ bủa vây tứ phía, làm thế nào bình yên trở về Duệ thành."
_____________________________________
Đêm hôm gắng ngoi lên edit 4 chương kế tiếp thoả mãn con dân đó, mọi người hảo hảo gặm nhé. Cảm ơn all đã ủng hộ nhiều nha!