Sát ý như ngưng thực, xoẹt qua tóc mai bên vành tai Mộ Khinh Ca. Phảng phất chỉ cần chệch thêm một tấc là có thể cắt đứt yết hầu của nàng.
Mộ Khinh Ca không những không tức giận, ngược lại đối với Hàn Thải Thải lộ ra nụ cười trêu tức.
Sát ý thối lui.
Môi đỏ quyến rũ của Hàn Thải Thải nhẹ câu, quay người rót một chén trà cho mình. Bộ dạng thích ý lười biếng kia, tựa như người mất khống chế vừa rồi không phải là hắn.
“Tin tức dị hoả, xác thật ta có. Nhưng hiện tại không thể xác định vị trí. Ngươi yên tâm, chờ xác định tin tức, ta sẽ báo lại cho ngươi.” Hàn Thải Thải đột nhiên nói.
Hai con ngươi Mộ Khinh Ca nhíu lại, nhìn chằm chằm hắn một hồi, mới thản nhiên nói: “Không được nuốt lời.” Dứt lời nàng quay người rời đi, không lưu luyến chút nào.
Lúc nàng triệt để biến mất sau quán trà, Hàn Thải Thải mới để chén trà trong tay xuống. Chậm rãi ngước mắt, có chút suy nghĩ lẩm bẩm: “Mộ Khinh Ca, ngươi đến cùng có lai lịch gì? Mộ gia tuyệt đối sẽ không có huyết mạch chi lực. Mà ngươi lại có, vậy chỉ có một khả năng.”
Mắt phượng hẹp dài ngưng tụ lãnh quang, Hàn Thải Thải hô: “Người tới.”
Nháy mắt tứ đại thị vệ đã xuất hiện bên người Hàn Thải Thải.
“Đi tra một chút thiếu phu nhân Mộ phủ Tần quốc.” Hàn Thải Thải khẽ nheo lại mắt phượng, giữa khe hở lộ ra ánh sáng mạc danh.
Rời khỏi quán trà, Mộ Khinh Ca phun ra một ngụm trọc khí. Hội hợp cùng đám người Mặc Dương, xuất phát đi tới địa điểm đã ước định với Chu thúc. Nàng ở trên đường trì hoãn đã lâu, nói vậy huynh muội Vệ gia sớm đã tới Hoán Đô.
Trên đường, Mộ Khinh Ca có chút trầm mặc.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều nhìn ra tâm tình nàng có chút không tốt, không dám đi lên nháo nàng.
Thật ra Mộ Khinh Ca chỉ đang nói chuyện cùng Manh Manh.
Biết trên người Hàn Thải Thải có huyết mạch chi lực, đích xác kinh ngạc đến nàng.
Vạn Tượng Lâu lai lịch thần bí, tựa như đột ngột xuất hiện trên Lâm Xuyên đại lục. Ngắn ngủn trong vòng trăm năm, sinh ý của Vạn Tượng Lâu đã che kín toàn bộ Lâm Xuyên.
Thời gian trăm năm, phong vân gợn sóng, cao thủ thay nhau nổi lên.
Nhưng Vạn Tượng Lâu không hề bị ảnh hưởng, ngược lại càng thêm lớn mạnh. Đại biểu hậu đài phía sau rất cứng.
Hôm nay nàng cư nhiên biết thiếu chủ Vạn Tượng Lâu có huyết mạch chi lực, có phải nên can đảm phỏng đoán Hàn Thải Thải là người ngoại lai, Vạn Tượng Lâu cũng là thế lực từ bên ngoài xâm nhập vào?
‘Manh Manh, ngươi xác định người lớn lên ở Lâm Xuyên đại lục sẽ không có huyết mạch chi lực sao?’ Trong lòng Mộ Khinh Ca hỏi Manh Manh.
Thanh âm nhu mềm của Manh Manh truyền đến: ‘Bổn manh thề! Tuyệt đối không có khả năng!’
‘Vì sao?’ Mộ Khinh Ca rất nghi hoặc.
Manh Manh trả lời: ‘Bởi vì địa vực chế ngự, gia tộc có được huyết mạch chi lực ở thời viễn cổ có thể xem như quý tộc. Bọn họ không có khả năng xuất hiện ở đại lục lạc hậu như vậy.’
Lời nói Manh Manh đầy ghét bỏ, làm Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.
‘Huống chi, hiện tại gia tộc có được huyết mạch chi lực vốn rất ít. Địa vị đều rất cao, sao có thể tới nơi này?’ Manh Manh tiếp tục nói.
Mộ Khinh Ca hơi giãn lông mày. Có lẽ điều này có thể coi là chuyện tốt.
Nếu quá nhiều người ngoại lai cường đại tùy ý ra vào Lâm Xuyên, chỉ sợ toàn bộ Lâm Xuyên sẽ triệt để mất đi cân bằng.
‘Ngươi nói ta có huyết mạch Luyện khí sư, tiêu chí là trở thành một Luyện khí sư. Kia chẳng phải nói, tất cả luyện khí sư trên đời này đều là gia tộc? Ta nhớ Lâm Xuyên có tồn tại tháp luyện đúc, chỗ đó cũng có không ít Luyện khí sư.’ Mộ Khinh Ca lần nữa đưa ra nghi vấn.
‘Chủ nhân cũng không phải là kẻ nghèo rớt đâu.’ Tay mập nhỏ của Manh Manh chắp ra sau lưng, rung đùi đắc ý nói: ‘Bây giờ ngài chưa kích hoạt huyết mạch Luyện khí sư, không phải cũng có thể luyện khí sao? Luyện khí sư trong tháp luyện đúc cũng giống thế. Bọn họ không có huyết mạch, nhưng có thể thông qua tháp luyện đúc viễn cổ để luyện khí. Nhưng không có huyết mạch chi lực duy trì, bọn họ cho dù có lợi hại thế nào, nhiều nhất chỉ có thể luyện ra Bảo khí. Vũ khí, Bảo khí, Linh khí đã là cực hạn của bọn họ. Mà người có được huyết mạch Luyện khí sư, có thể luyện ra Thần khí Thánh khí, thậm chí là Chí Tôn khí trong truyền thuyết.’
Mộ Khinh Ca trầm mặc, trong lòng cảm khái: Xem ra cái gọi là huyết mạch chi lực, chính là được trời cao khai mở nha!
Người có huyết mạch chi lực, trời sinh có vạch xuất phát không giống với người thường, cũng khó trách địa vị trở nên cao thượng. Bản chất là đem người chia thành năm bảy loại.
‘Vậy Hàn Thải Thải có huyết mạch hoả hệ là có chuyện gì?’ Mộ Khinh Ca truy vấn.
Manh Manh nói: ‘Thật ra huyết mạch hệ tự nhiên ở thời viễn cổ đều lấy thân phận Đại Vu. Đại Vu huyết mạch chi lực cường đại, tu vi sâu đậm, có thể hô phong hoán vũ, khống lửa dẫn lôi. Nhưng về sau những huyết mạch này bởi vì nhân loại tiến hoá mà trở nên không còn trọng yếu, dần dần xảy ra một ít chuyển biến. Ví như người huyết mạch hoả hệ có thể luyện đan hoặc luyện khí. Người huyết mạch thủy hệ có thể đi tu tập (thuật trị liệu).’
Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Cảm nhận được nghi ngờ trong lòng Mộ Khinh Ca, Manh Manh lập tức giải thích: ‘Người huyết mạch hoả hệ, trời sinh có thể khống chế lửa. Một khi thức tỉnh huyết mạch, mối liên kết của bọn họ với lửa sẽ tăng lên. Luyện đan và luyện khí đều có yêu cầu rất cao về khống chế mồi lửa, đây chính là ưu thế của bọn họ. Bọn họ có độ mẫn cảm cao đối với dược vật hay tài liệu luyện khí. Mà đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là nhóm người có thiên phú ưu dị. Còn người có huyết mạch thủy hệ, bởi vì nước mang theo sinh mệnh lực rất mạnh, cho nên bọn họ học tập thuật trị liệu so với người thường chính là làm ít công to.’
Lời giải thích này, Mộ Khinh Ca đã hiểu.
Thực tế chính là lợi dụng chỗ đặc thù của huyết mạch chi lực, diễn sinh ra một ít chức nghiệp. Cũng có lẽ bởi vì huyết mạch chi lực, mà khiến cho số ít người phá lệ có thiên phú.
‘Hàn Thải Thải đã thức tỉnh huyết mạch chi lực?’ Mộ Khinh Ca đột nhiên nghĩ đến câu trước của Manh Manh.
Manh Manh gật gật đầu: ‘Đúng vậy. Huyết mạch chi lực trên người hắn đã thức tỉnh. Chỉ là rất yếu, rất yếu.’
‘Đã vậy, hắn còn muốn tìm dị hoả làm cái gì?’ Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Manh Manh nghe thấy, lập tức cấp ra đáp án: ‘Đoán chừng hắn muốn lợi dụng dị hoả để rèn luyện huyết mạch, tăng cường lực lượng huyết mạch. Hắn là huyết mạch hoả hệ, nói không chừng có thể lưu dị hoả vào trong cơ thể.’
‘Có ý gì?’ Con mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại.
‘Huyết mạch hoả hệ có một năng lực thiên phú, chính là tồn trữ mồi lửa. Thực tế gia tộc huyết mạch, đều sẽ có nghi thức kích hoạt huyết mạch của mình. Bình thường đều là tiến hành khi còn nhỏ, phán đoán thiên phú đứa trẻ trong gia tộc, sau đó bồi dưỡng và phối trí tài nguyên. Dùng dị hoả kích hoạt huyết mạch là một nước cờ hiểm, cũng là một canh bạc khổng lồ. Nếu thành công, có thể khiến huyết mạch càng thêm tinh thuần, tăng cường độ dày, cải biến thiên phú. Nếu thất bại, huyết mạch sẽ bị hủy. Kinh mạch toàn thân cũng sẽ bị tắc nghẽn toàn bộ, không thể tu luyện lại, giống như phế vật. Manh bảo bảo nghĩ, vị ca ca giống hoa yêu kia muốn dùng dị hoả rèn luyện huyết mạch của mình, tăng cường thiên phú. Nói không chừng lúc hắn còn nhỏ, vì huyết mạch mỏng mà bị gia tộc xa lánh, nhận hết vũ nhục, cho nên muốn quật khởi hung hăng vả mặt gia tộc! Hừ hừ~’