Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Có lẽ câu thơ không đại biểu cho Mộ Khinh Ca, mà là ý chí.

Ý chí của Mộ Khinh Ca quá mạnh, mạnh đến mức hắn tự cảm thấy xấu hổ.

Ầm ầm!

Trong trời đêm lại vang tiếng sấm, tựa hồ bất mãn tiếng trống Mộ gia dám đoạt nổi bật của nó.

Nhưng vô luận tiếng sấm có làm người ta sợ hãi thế nào, tiếng trống Mộ gia vẫn ngay ngắn trật tự, không hề hoảng loạn. Từng đợt, gõ vào lòng người.

Nơi này, là nơi tụ tập Lưu Khách.

Tiếng trống Mộ gia, gợi lên ký ức phiêu bạt giang hồ, khiến họ đắm chìm vào câu chuyện xưa từng trải.

Không có ích lợi, không có mưu toan, chỉ có hào hùng vạn trượng!

Trong doanh địa Doanh gia, Doanh Trạch khoác trường bào đứng trong trướng.

Mành trướng hắn bị xốc lên, Cơ Nghiêu Họa đi tới nói: "Nghe thấy không? Tiếng trống truyền đến từ doanh địa Long Nha."

"Tiếng trống lớn như vậy, ta không điếc, đương nhiên nghe thấy." Doanh Trạch nhàn nhạt trả lời.

Cơ Nghiêu Họa gãi gãi vành tai, cười nói: "Thứ đồ quấy nhiễu giấc ngủ người khác, chi bằng hai chúng ta qua đó ngắm nghía xem thế nào."

"Tiếng trống rất êm tai." Doanh Trạch nói, xoay người ngồi xuống, nhắm mắt nghiêm túc lắng nghe âm thanh.

Cơ Nghiêu Họa sửng sốt, chớp chớp mắt phiêu ra ngoài trướng.

Đông --! Thùng thùng --! Đông --! Cách cách cách --!

Tiếng trống hào hùng sinh sôi, từng tiếng vang lên, từng tiếng càng đánh vào lòng người.

Người trên Nhật Mộ thảo nguyên cơ hồ đều bị tiếng trống ảnh hưởng. Họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại đắm chìm trong tiếng trống, hy vọng tiếng trống mãi không ngừng.

Sấm sét trời đêm tựa hồ cảm nhận được quyền uy bị khiêu chiến.

Nó không chỉ bắt đầu gầm thét, còn đưa tới cuồng phong càn quét Nhật Mộ thảo nguyên.

Trong doanh địa Long Nha, gió thổi mạnh đến vạt áo tung bay, lá cờ phần phật. Cuồng phong thổi tung mái tóc Mộ Khinh Ca, mà nàng lại không hề dao động, tiếp tục múa Linh Lung Thương.

Thương pháp tuyệt diệu lấy tư thái khác, xuất hiện trước mắt mọi người.

Cát bụi dưới đất bị cuồng phong cuốn lên không trung, muốn mù mắt người. Long Nha Vệ không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục đánh vang trống trận.

Đây là trống trận Mộ gia quân, tiếng trống đại biểu cho ý chí Mộ gia quân, đại biểu quân nhân thiết huyết, ý chí sắt thép vĩnh viễn không sụp đổ.

Đây là lần đầu tiên, trống trận Mộ gia vang vọng bầu trời Trung Cổ Giới.

Răng rắc!

Một tia sét đánh xuống, như muốn bổ đôi không gian.

Tia sét trực tiếp bổ xuống thân cây bên sân thao luyện ở doanh địa Long Nha.

Thân cây bị gãy, nhánh cây thiêu đốt ánh lửa, càng chiếu sáng sân thao luyện.

Mộ Khinh Ca trong sân thao luyện tiến vào cảnh giới người thương hợp nhất. Trong mắt nàng chỉ có Linh Lung Thương, còn có tiếng trống làm bạn cùng nàng.

Rầm! Rầm!

Mưa rào tầm tã rốt cuộc giáng xuống.

Cơn mưa rào va phải trống trận, dùi trống đánh xuống, chấn đến bọt nước văng khắp nơi.

Mộ Khinh Ca không vì mưa to mà dừng lại, tiếng trống cũng không dừng. Mọi người đều bồi Mộ Khinh Ca tắm mưa, Tư Mạch cũng không ngoại lệ.

Hắn đứng dưới mưa, nhìn nữ nhân khiến người ta đau lòng. Không ngăn cản, không khuyên bảo, chỉ ở bên.

Nước mưa lướt qua khuôn mặt Mộ Khinh Ca, nhưng không cọ rửa được sắc bén trong đôi mắt nàng.

Mưa rào trút xuống khiến nhiều người đang đắm chìm trong tiếng trống phải bừng tỉnh. Họ đều lui về lều tránh mưa, không buồn ngủ, vẫn an tĩnh lắng nghe tiếng trống cảm nhiễm nhân tâm.

"Nhị ca, trời mưa rồi, chúng ta vào thôi." Hàn Y Nhân che tay lên đầu, một tay lôi kéo ống tay áo Hàn Thải Thải.

Hàn Thải Thải đứng bất động, si ngốc nhìn chăm chú phương hướng doanh địa Long Nha, cảm thụ từng tiếng trống vang lên.

Hắn cảm nhận được Mộ Khinh Ca bất lực và rối rắm, hắn hận không thể lập tức phi tới bên nàng.

Nhưng hắn lại bị thứ đồ vô hình quấn chân, không thể đi qua.

"Không đủ! Còn chưa đủ! Ta còn chưa có đủ sức mạnh bảo hộ ngươi, ta còn chưa có đủ tư cách đứng bên cạnh ngươi!" Bàn tay giấu trong tay áo dần nắm chặt thành quyền.

"Nhị ca..." Hàn Y Nhân mạnh mẽ kéo Hàn Thải Thải về doanh trướng.

...

Doanh địa Long Nha, mưa rào vô tình cọ rửa.

Tư Mạch ném Hống vào một góc, chợt bước tới nơi chứa rượu. Nhấc một vò rượu mạnh đi đến sân thao luyện.

Nữ nhân của hắn, cần uống rượu!

Hắn cất bước từ màn mưa, thu hút không ít người.

Huyễn Nhã và Tuyết Gia đều nhìn về phía hắn. Vốn hai người còn nghi hoặc thân phận hắn, bây giờ lại càng thêm nghi hoặc. Các nàng nghi hoặc không biết Tư Mạch muốn làm gì, trong tay còn bưng vò rượu.

"Tiểu Ca nhi, tiếp rượu!" Tư Mạch chợt lên tiếng, hắn trực tiếp ném vò rượu tới Mộ Khinh Ca.

Nghe tiếng Tư Mạch, Mộ Khinh Ca không xoay người, mà thuận thế điều khiển Linh Lung Thương thu lại, dùng đuôi thương đón lấy vò rượu bay tới. Nàng hơi dùng sức, đuôi thương vứt vò rượu lên không trung, xẹt qua đường cung giữa cơn mưa, rơi vào tay nàng.

Một tay xé mở nắp rượu, Mộ Khinh Ca trở tay giơ cao vò rượu hạ xuống trước mặt.

Rượu mạnh trong suốt xen lẫn nước mưa, trút xuống miệng Mộ Khinh Ca.

Nàng ngửa đầu uống rượu, tùy ý để nước mưa cọ rửa mặt nàng, thân thể nàng. Rượu mạnh thuận theo yết hầu chảy xuống thiêu đốt dòng máu nàng.

Keng!

Đuôi thương cắm xuống đất, lưỡi thương thẳng tắp chĩa thẳng lên trời, an tĩnh làm bạn cùng Mộ Khinh Ca.

Một vò rượu mạnh, chỉ chốc lát đã thấy đáy.

Mộ Khinh Ca quăng vò rượu rỗng xuống đất, lập tức chia năm xẻ bảy.

Trống trận, chỉnh tề dừng lại ngay tại khắc này.

Mọi người đều yên lặng nhìn Mộ Khinh Ca. Không có bất kỳ ngôn ngữ nào, chỉ có cảm nhận.

Mộ Khinh Ca chợt thấy mình không cô đơn. Ánh mắt nàng quét đến từng gương mặt, cuối cùng dừng lên gương mặt Tư Mạch khuynh thế.

Phảng phất cảm nhận được ánh mắt Mộ Khinh Ca, Tư Mạch đi tới.

Mưa rào rơi xuống người họ, sớm khiến họ ướt đẫm.

Tư Mạch đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, đột nhiên bế nàng lên. Mộ Khinh Ca không phản kháng, mà ôm cổ hắn.

Cái ôm này, khiến nhiều người sợ ngây ra.

Khiếp sợ nhất là Huyễn Nhã và Tuyết Gia, đương nhiên còn có Kinh Hải đơn thuần, cũng dọa tới Huyễn Khuê vẫn luôn sùng bái Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mặc Dương có chút ảm đạm, gắt gao nắm dùi trống, nhưng không có động tác dư thừa nào.

Tư Mạch ôm ngang Mộ Khinh Ca, xoay người rời khỏi, đi vào chủ trướng.

Lúc đi qua Ấu Hà và Hoa Nguyệt, hắn phân phó: "Ấu Hà Hoa Nguyệt, đi vào hầu hạ."

Ấu Hà và Hoa Nguyệt lập tức lĩnh hội, đi chuẩn bị nước ấm và y phục để tắm rửa.

Sắc mặt Tuyết Gia tái nhợt đứng dưới mưa. Hành động thân mật giữa Tư Mạch và Mộ Khinh Ca khiến nàng không dám tưởng tượng. Sắc mặt Huyễn Nhã cũng rất cổ quái khó coi, nàng nhìn về phía Tuyết Gia: "Bây giờ ta hiểu vì sao Thiếu chủ không động tâm chúng ta rồi."

Lời nói này như đao nhọn chĩa vào lòng Tuyết Gia, khiến nàng hít thở khó khăn.

Nàng không dám nghĩ nữa, xoay người trốn vào lều trại của mình. Huyễn Nhã nhìn bóng lưng nàng, chậm rãi lắc đầu, đi theo.

"Tiếng trống ngừng rồi." Doanh Trạch có chút tiếc nuối, thanh âm vẫn còn lưu lại tia chưa đã.

Cơ Nghiêu Họa duỗi người, vẻ mặt giải thoát: "Rốt cuộc ngừng rồi, còn tiếp tục nữa ta cũng sắp bạo tẩu!" Hắn đánh ngáp: "Ta về ngủ một giấc trước, chờ ta tỉnh ngủ... Hừ hừ." Hắn đi ra khỏi lều, quay lưng về phía Doanh Trạch, đôi mắt lóe tia lạnh lẽo.

...

Doanh địa Long Nha, trong chủ trướng, sương mù lượn lờ. Lều trại vững chắc ngăn cách tiếng mưa rơi bên ngoài.

Tư Mạch khô ráo ngồi trên giường, cởi trường bào huyền sắc, chỉ mặc trung y màu trắng. Tóc đen áo trắng, phong tư tuyệt trần, tựa như hồi mới gặp.

Mộ Khinh Ca tắm rửa xong, nhìn thấy hình ảnh này.

Tóc nàng vẫn còn dính nước. Trên người chỉ mặc trung y rộng thùng thình. Khuyên tai bị nàng gỡ xuống, khôi phục thân thể yêu kiều.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt đã sớm rời khỏi chủ trướng, ở đây chỉ còn hai người họ.

Tư Mạch nhìn về phía nàng. Ánh mắt dừng lên mái tóc ướt của nàng, không khỏi nhíu mày: "Lại đây."

Hắn ra lệnh nàng.

Mộ Khinh Ca nghe lời đi tới mép giường, ngồi xuống. Tư Mạch lấy miếng vải sạch sẽ nhẹ nhàng lau khô tóc nàng.

Dòng khí ấm áp bao phủ đầu tóc Mộ Khinh Ca, khiến nàng cực kỳ thoải mái, có cảm giác mơ màng sắp ngủ.

Chờ đến khi nàng thấy tóc mình khô rồi, mới phát hiện nam nhân này ấy vậy mà dùng linh lực hong tóc nàng. Cảm giác được cưng chiều khiến nàng cảm động.

Nàng quay lại ngồi đối diện Tư Mạch, ánh mắt có chút áy náy: "Xin lỗi, trước đó ta thất thố."

Tư Mạch chậm rãi lắc đầu, nhéo chóp mũi nàng, ngữ khí sủng ái: "Ta chỉ để ý, bây giờ Tiểu Ca nhi của ta đã ổn chưa?"

Mộ Khinh Ca cười gật đầu, thoải mái nói: "Khá hơn nhiều rồi. Kỳ thật chỉ là rối rắm một số chuyện đã qua, căn bản không có gì tất yếu."

Nàng là bất bình cho Mộ Khinh Ca chân chính, cũng là cho mình. Bởi vì, hiện giờ nàng chính là Mộ Khinh Ca!

Mộ Khinh Ca cho nàng thân phận, nhưng con đường dưới chân là do nàng đi từng bước một tới.

Tìm kiếm Tang Lam Nhược là muốn làm rõ chuyện, là lời hứa với Mộ Hùng, cũng là điều có thể làm vì Mộ Khinh Ca chân chính. Thời gian ở chung ngắn ngủi, nàng rõ ràng cảm nhận được Mộ Khinh Ca nhớ nhung cha mẹ mình.

Nếu không, sẽ không luôn nghe lời mẫu thân, nữ giả nam yên lặng gánh chịu mọi thứ.

Bởi vì thâm tâm nàng ấy vẫn luôn tin tưởng, đây là nhiệm vụ mẫu thân để lại cho mình. Nàng cần phải hoàn thành tốt, cần phải bảo vệ Mộ gia.

Nhưng khi nàng chân chính vạch trần đáp án, tâm trạng nàng lại rối rắm phức tạp.

"Xem ra ta còn phải đi Phù Sa thành một chuyến, nói hết rõ ràng. Sau đó nghĩ cách nói việc này cho gia gia, vậy mới coi như kết thúc." Mộ Khinh Ca nói với Tư Mạch.

"Đừng miễn cưỡng bản thân." Tư Mạch ôn nhu nói.

Mộ Khinh Ca gật đầu cười nói: "Không miễn cưỡng. Chuyện này vốn dĩ chính là muốn đi làm, cũng là lời hứa với gia gia." Nàng không biết Tang Lam Nhược sau khi gặp nàng sẽ có đối xử giống với Mộ Hùng và Mộ Liên Dung không, cũng không biết sẽ là tâm tình gì. Nhưng trốn tránh, trước giờ không phải tác phong của nàng.

Cho nên, Phù Sa thành, nàng cần phải đi!

Tang Lam Nhược, nàng cần phải gặp!

Với cả, nếu Tang Lam Nhươc mất mười chín năm vẫn không thể cứu sống phụ thân, vậy nàng phải mang phụ thân đi, không thể để cơ thể người ở lại Tang gia.

Cho dù Mộ Liên Thành ch3t, cũng nên ch3t ở Mộ gia!

"Đúng rồi, đột nhiên có thêm đệ đệ muội muội, cảm xúc này khiến ta rất lạ lẫm." Mộ Khinh Ca nói.

Tư Mạch nâng mi, xoa tóc nàng: "Cứ thuận theo tự nhiên là được."

Mộ Khinh Ca gật đầu, tự mình giỡn: "Cuối cùng ta đã biết, vì sao khi nhìn thấy Tang Tuyết Vũ, ta sẽ có cảm giác thân thiết. Khi gặp Tang Dực Trần cũng có ảo giác tương tự, thì ra là do huyết thống."

Nàng không biết nên chấp nhận thế nào về chuyện tự dưng lại nhảy ra đệ đệ muội muội.

Tuy nhiên, con cháu Mộ gia không chỉ có mình nàng, lại có thêm mấy đứa em khiến nàng có cảm giác khó tả.

"Gia gia mà biết sẽ rất vui khi nghe tin." Tư Mạch cười nói.

Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Đáng tiếc, ta không biết phải làm thế nào để gia gia biết." Nàng đang ở Trung Cổ Giới, không biết khi nào mới trở về. Mộ gia ngoài nàng còn có con cháu khác, làm cách nào thông tri đến gia gia?

"Ta giúp nàng nhé?" Tư Mạch chủ động nói.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, kích động nói: "Chàng có cách?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK