Edit: Diệp Lưu Nhiên
Con đường gập ghềnh lầy lội, một con linh thú bề ngoài như trâu đang thở phì phò kéo xe.
Trên xe có năm người ngồi.
Một hán tử trong đó ngồi ở phía trước giục linh thú.
Bốn người còn lại thì ngồi trong xe.
Bốn người này chính là Mộ Khinh Ca, Tuyết Gia, hai người kia là Kinh Hải và một người bạn chơi cùng thôn với hắn. Cũng chính là người đã hưng phấn đến nhà Kinh Hải báo rằng có Đậu gia ở Hải Tự Thành tuyển gia đinh.
Người đánh xe là thúc thúc của thiếu niên kia, vừa vặn muốn đi Hải Tự Thành giao hàng, nên tiện thể chở bọn họ một đường.
Hai thiếu niên ghé tai vào nhau, ríu rít nói không ngừng.
Hai người đều đang ảo tưởng bản thân tiến vào làm gia đinh Đậu phủ, được chủ nhân nhìn trúng vì sự thông minh, học tập chiến kỹ Đậu gia, bước lên con đường tu luyện trở thành cường giả.
Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia ngồi song song trong xe. Người trước nhắm mắt nghỉ ngơi, người sau thì ngẫu nhiên nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh đẹp.
Vùng này hẻo lánh, đất đai cằn cỗi hoang vu, thật sự không có cảnh nào đẹp để ngắm.
Nhìn một lúc, Tuyết Gia thấy không thú vị, bèn dời lực chú ý đặt lên cuộc nói chuyện của hai thiếu niên.
"Tiểu Hải, ngươi nói xem vạn nhất ta bị chướng mắt thì sao giờ?" Một thiếu niên được Kinh Hải gọi tên là Thạch Ba, bỗng lo lắng.
Hắn cũng hiểu mộng đẹp thủy chung là mộng đẹp, hiện thực sẽ không giống như họ tưởng.
"Không có chuyện gì đâu Thạch Ba, chúng ta đi thử, ít nhất có cơ hội thành công. Nếu không thành công, cùng lắm thì chúng ta về thôn, sau này lại có cơ hội." Kinh Hải ôm vai Thạch Ba an ủi.
Thạch Ba vẫn mang bộ mặt ưu sầu: "Nhưng nếu trì hoãn thêm mấy năm nữa, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội tu luyện tốt nhất. Đến lúc đó cho dù vào được cửa đại gia tộc, cũng không có thành tựu gì."
Những lời này dường như chọc trúng tâm đau của Kinh Hải. Hắn chậm rãi thu nụ cười lại, mím môi lộ ra kiên định và quật cường: "Ta nhất định phải trở thành cường giả!"
Tuyết Gia ghé mắt. Ngay cả Mộ Khinh Ca vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần cũng hơi hé mở, thấu triệt liếc tới Kinh Hải.
Câu nói của Kinh Hải hình như không phải lần đầu Thạch Ba nghe được.
Hắn thở dài, vỗ vỗ bả vai Kinh Hải: "Hầy, Tiểu Hải, ta biết ngươi nghĩ gì. Nhưng ta cảm thấy hy vọng rất nhỏ bé!"
"Dù nhỏ bé, ta cũng phải đi thử!" Kinh Hải kiên định, tay đặt trên đùi không tự chủ nắm chặt.
"Thúc, người không hiểu! Chúng con không phải muốn cả đời làm gia đinh, chúng con muốn vào gia tộc để tu hành!" Thạch Ba lớn tiếng phản bác.
Hán tử vừa nghe, vui vẻ: "Tu hành? Con du mộc ngật đáp đấy à (*)? Ta thấy Tiểu Hải thì còn được, chứ con thì ngoan ngoãn theo ta về thôn đi."
(*) Du mộc ngật đáp: ám chỉ đầu gỗ.
Thạch Ba xù lông: "Thúc, không ai nói như người vậy đâu!"
"Thạch Ba, Thạch nhị thúc chỉ đang đùa ngươi thôi." Thấy bạn tốt nổi nóng, Kinh Hải vội vàng kéo hắn khuyên nhủ.
Cháu trai tức giận, Thạch nhị thúc nhoẻn miệng không nói tiếp nữa. Chỉ vung roi hung hăng quất vào lưng linh thú, khiến nó đẩy nhanh tốc độ.
Tuyết Gia yên lặng nhìn, chuyển tầm mắt qua Mộ Khinh Ca, truyền âm: "Không bằng để ta gọi Tiểu Thanh xuất hiện." Linh thú kéo xe thật sự quá chậm, còn không bằng Tiểu Thanh.
Mộ Khinh Ca không có phản ứng gì, chỉ truyền âm đáp lại: "Không sao."
Thấy nàng nói thế, Tuyết Gia không nhiều lời nữa.
Trong xe an tĩnh lại, linh thức Mộ Khinh Ca tiến vào không gian. Mượn thời gian này, nàng tranh thủ dò xét không gian lớn thêm do mình tấn chức.
"Chủ nhân, ngài xem những cung điện đó kìa, đến lúc ấy có thể làm thành phòng khách." Manh Manh tung tăng nhảy nhót đi phía trước, ra vẻ dẫn đường cho Mộ Khinh Ca.
Không gian lại được giải phong, Manh Manh thân là khí linh đã sớm không còn là tiểu nha đầu mới lớn. Hiện giờ nàng đã thành thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, dáng người yêu kiều, linh khí bức người, tràn đầy sức sống.
Khi Manh Manh lấy hình tượng này xuất hiện trước mặt bọn Mộ Khinh Ca, ai nấy đều không quen giật nảy mình.
Đặc biệt là Nguyên Nguyên, cho tới nay khi hắn đấu võ mồm với Manh Manh đều hô Manh Manh là 'chú lùn nhỏ'. Nhưng hôm nay Manh Manh đã cao hơn, mà hắn vẫn mang hình dáng hài đồng ba bốn tuổi.
Nguyên Nguyên buồn bực ư là lâu!
Sau khi tiếp nhận hình tượng mới của Manh Manh, Bạch Li và Ngân Trần, cộng thêm Nguyên Nguyên đều tò mò đi theo Mộ Khinh Ca, làm quen mảnh trời đất thuộc về bọn họ.
"Từ đã." Mộ Khinh Ca bỗng dừng lại.
Manh Manh quay đầu nhìn nàng, mắt to chớp chớp, như đang dò hỏi 'sao lại dừng vậy'.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, hỏi dò: "Ngươi bảo là làm phòng khách? Chẳng lẽ hiện tại có thể tự do dẫn người ra vào rồi?" Nếu thật là vậy thì không còn gì tốt hơn. Có vấn đề gì thì cứ trực tiếp mang người vào trốn, ai còn tìm được?
Nhưng Manh Manh lại lắc đầu dưới ánh mắt chờ mong của ai kia: "Hiện tại không được. Tối thiểu phải chờ đến khi chủ nhân đột phá Kim cảnh, tiến vào cấp độ cao hơn."
Mộ Khinh Ca bị đả kích không nhẹ.
Manh Manh tiếp tục nói: "Lần này không gian giải phong đa số đều là cung điện, có giá trị duy nhất chính là tháp tu hành kia." Manh Manh duỗi ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một ngọn tháp bảy tầng bị mây mù quấn quanh.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn theo.
Manh Manh giải thích: "Trong tòa tháp tu hành chứa đựng linh lực cực thuần túy. Hơn nữa có thể điều chỉnh thời gian. Mỗi tầng linh lực đều không giống nhau, tu luyện bên ngoài một ngày, bên trong sẽ là một tháng. Nếu có thể leo lên tầng cao hơn, bên ngoài một ngày, bên trong có thể một năm!"
Mộ Khinh Ca chợt hít sâu một hơi.
Một ngày và một năm, đây là khái niệm gì!
Tòa tháp này quả thực chính là cái máy gian lận nha!
Chậm rãi tiêu hóa tin tức này, Mộ Khinh Ca gật đầu cố giả bộ trấn định: "Quả nhiên là bảo bối!"
"Chủ nhân, ta cần phải nói cho ngài một chuyện." Đột nhiên, Manh Manh nghiêm túc lên.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn nàng.
Khuôn mặt tinh xảo thanh tú của Manh Manh tràn ngập nghiêm túc: "Lần tiếp theo không gian giải phong, phải khi ngài bước lên Kim cảnh mới mở được. Mà lần tới giải phong, sẽ có Thần khí, thậm chí xuất hiện Thánh khí, cho nên chủ nhân ngài phải cố gắng nha!"
Thần khí! Thánh khí!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi co lại, sâu trong con ngươi bốc cháy ngọn lửa!
Nàng cũng nghiêm túc đáp lại Manh Manh: "Ừm, ta đã biết! Ta sẽ tranh thủ thời gian tu luyện!"
Dứt lời, đi vào tháp tu hành.
Nếu đã biết có bảo bối như vậy, cũng nên đi thử mới được!
Nhìn Mộ Khinh Ca rời đi, Manh Manh cảm khái: "Quả nhiên phải có dụ hoặc mới có động lực! Chủ nhân cố lên!"
...
Đường núi xóc nảy, linh thú còn đang ra sức kéo xe.
Hải Tự Thành đến bóng dáng còn chưa thấy.
Thạch Ba nhẹ nhàng chọt Kinh Hải, dùng âm lượng tự cho là người khác không nghe thấy, hỏi: "Tiểu Hải, bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì thế? Ta thấy bọn họ cẩm y hoa phục, dung mạo lại đẹp như vậy, nói không chừng là đến từ đại gia tộc."
Kinh Hải buông tay nói: "Ta thật sự không biết. Họ chỉ đi ngang qua thôn chúng ta, vừa vặn muốn đến Hải Tự Thành thôi."
Thạch Ba cho Kinh Hải một ánh mắt 'hận sắt không thành thép', cắn răng nói: "Sao ngươi ngốc thế? Trông họ lai lịch không thấp, ngươi lại trợ giúp họ, nếu ngươi xin họ mang ngươi về gia tộc mình, ta nghĩ họ sẽ không từ chối đâu."
Sắc mặt Kinh Hải hiện lên vẻ xấu hổ, nhỏ giọng: "Sao có thể làm vậy?"
Thạch Ba lại không cho là đúng nói: "Này có là gì? Cho ngươi làm một gia đinh nho nhỏ, đối với người trong đại gia tộc bọn họ không phải là việc rất dễ dàng sao? Nói không chừng, gia tộc họ còn mạnh hơn Đậu gia!"