Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Cái gì!" Lúc này đến phiên Phượng Lan không trấn định nổi. Triệu Nam Tinh vừa nói xong, ông đã đứng dậy khỏi long ỷ quét mắt tìm tòi.

Tuy trong cung có mấy trăm người, nhưng Phượng Lan không biết là ai.

Văn võ bá quan bên mình hiển nhiên không phải, vậy là ai?

Trong một khắc Phượng Lan cơ hồ cho rằng mình bị Triệu Nam Tinh chơi xỏ, nhưng ông vẫn ôm một tia hy vọng nói với Triệu Nam Tinh: "Nếu vị đan sư Linh cấp kia vẫn ở trong điện, xin Tứ hoàng tử chỉ rõ, miễn cho chậm trễ."

Triệu Nam Tinh nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thấy nàng nở nụ cười khổ, cười cười chỉ ngón tay tới: "Hắn không phải đang ở đó sao."

Mọi người thuận theo ngón tay hắn nhìn qua, thấy Mộ Khinh Ca tự mình ngồi, cụp mắt uống rượu.

Lập tức đại điện vang lên tiếng hít khí.

Hách Liên Thoát Thoát thậm chí còn nghe được tiếng cõi lòng tan nát, căn bản không dám tưởng tượng đây là thật!

Đại ma thần Mộ gia vậy mà là Đan sư Linh cấp? Quả thực chính là muốn hành hạ Đồ quốc mà!

Hách Liên Thoát Thoát cảm thấy tương lai Đồ quốc đầy trời đen tối, nhìn không thấy nửa điểm hy vọng!

"Mộ Tiểu tước gia?" Phượng Lan không tin được nhìn Mộ Khinh Ca, rồi nhìn Triệu Nam Tinh xác định lần nữa: "Tứ hoàng tử nói chính là Mộ Tiểu tước gia?"

"Không sai." Triệu Nam Tinh gật đầu, cười nói: "Lại nói, Tam hoàng tử của quý quốc và Mộ sư đệ còn đồng thời tiến vào Dược tháp cùng lúc."

Chân tướng rõ ràng rồi!

Phượng Lan khó chịu như nhai phải sáp nến. Không vì cái gì khác, nhìn người ta sinh nhi tử, rồi nhìn mình sinh nhi tử... Một người tuổi còn trẻ phá vỡ người đi trước, trở thành Đan sư Linh cấp duy nhất từ trước tới nay. Mà người còn lại? Đi Dược tháp thì bị bắt quả tang trộm đan, bị chật vật đuổi đi, ném toàn bộ mặt mũi quốc gia.

Thật là không có so sánh sẽ không có đau thương. So Phượng Vu Quy với Mộ Khinh Ca, nhi tử người ta là rồng, nhi tử mình quả thực là đống phân!

'Đúng là Mộ Khinh Ca!' Phượng Vu Quy ghen ghét đỏ mắt.

Hắn hận chết Mộ Khinh Ca, cảm thấy nàng sỉ nhục hắn ở Dược tháp còn chưa đủ, bây giờ tới quốc gia hắn rồi, còn muốn sỉ nhục hắn tiếp!

Mộ Khinh Ca là đan sư Linh cấp, không phải là bí mật gì.

Dược tháp vì để tăng cao uy tín, sẽ rải rác tin tức ra ngoài.

Cho nên Mộ Khinh Ca không ngăn cản Triệu Nam Tinh, cũng không phản cảm. Ngược lại bây giờ rất thưởng thức vẻ mặt xấu hổ và giận dữ muốn chết của Phượng Vu Quy.

Ừm, không tệ!

Mộ Khinh Ca uống một ngụm rượu. Thả ly rượu xuống, nàng ngước mắt nhìn Phượng Lan vẫn còn đang kinh hãi: "Khiến Ly hoàng chê cười rồi."

"Không không không, là trẫm quá khiếp sợ, thất lễ mới đúng." Phượng Lan vội nói.

Ông đánh giá lại Mộ Khinh Ca, càng nhìn càng vừa lòng. Thật hận không thể mang về chiêu làm phò mã.

Nhưng nghĩ đến nữ nhi ông thương yêu nhất, Phượng Vu Phi từng có một đoạn lịch sử ai ai cũng biết. Hơn nữa tuổi tác lớn hơn Mộ Khinh Ca chừng mười tuổi, nghĩ tới nghĩ lui đều không quá thích hợp. Cuối cùng đành ép ý tưởng này xuống.

"Tiểu tước gia đúng là khiến người ta kinh hỉ bất ngờ! Thiên phú này, tài năng này, đúng là kiêu ngạo của tam đẳng quốc ta." Phượng Lan cảm thán nói.

Nội tâm lại hâm mộ Mộ Hùng đang chăm cây ở Tần quốc, có được đứa cháu ghê gớm như vậy.

Mộ Khinh Ca cười bình đạm, không nói tiếp.

Khiêm tốn quá mức không phù hợp với tính cách của nàng. Kiêu ngạo quá mức... Ừm, nàng rất điệu thấp, thích điệu thấp.

Quốc yến còn chưa chính thức bắt đầu, đã bị tin tức Mộ phủ Tiểu tước gia là đan sư Linh cấp chấn đến thất điên bát đảo. Ngay cả món ngon rượu thơm, ăn vào cũng trở nên không ra mùi vị gì.

Vũ cơ tới hiến vũ tiền điện, mọi người cũng xem đến thất thần.

Nhưng thật ra Phượng Lan nói chuyện với Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh không tồi, ông ngẫu nhiên còn trò chuyện với Đại Vu Ba quốc, cả Hách Liên Thoát Thoát cũng nói thêm vài câu. Chỉ là không nhiệt tình lắm như với Mộ Khinh Ca mà thôi.

Đãi ngộ như vậy, mọi người đều hiểu.

Rốt cuộc không nói đến thân phận Mộ Khinh Ca, riêng thân phận đan sư Linh cấp cũng đủ trở thành nhân vật hết sức quan trọng trong tam đẳng quốc.

Đừng nói Phượng Lan, nếu Ba quốc hay Ngu quốc cử hành yến hội, khẳng định sẽ cho Mộ Khinh Ca đãi ngộ tốt nhất.

Rượu quá nửa tuần, tâm tình Phượng Lan rất tốt phất tay cho vũ cơ lui xuống.

Nhạc sư vũ cơ đều chậm rãi lui xuống. Trong lòng những người tham gia cung yến đều hiểu, vở kịch lớn đêm nay rốt cuộc sắp tới.

Văn võ bá quan Ly quốc đều biết, Hoàng thượng mình sở dĩ mời đến bốn quốc gia khác chính là đã định thời gian rồi, nhưng vẫn chưa lựa chọn được người làm nghi thức đội mũ trữ quân.

Thế lực trong nước, Đại công chúa Phượng Vu Phi bằng vào nhân khí đã từng có, cộng thêm cựu thần ngoại thích của hoàng hậu. Mới chống lại được thế lực của Phượng Vu Quy.

Hiện giờ Hoàng thượng muốn nhìn xem về mặt bang giao, giữa hai người họ ai là người có nhân duyên hơn.

Phượng Lan chậm rãi thu liễm nụ cười. Vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc ngưng trọng.

Phượng Vu Quy khẩn trương lên. Ở cục diện chắc chắn thua này, hắn vẫn còn tồn tại một ít may mắn.

Vạn nhất, vạn nhất thì sao?

Trái lại Phượng Vu Phi có vẻ trấn định hơn nhiều, tựa như căn bản không để ý đến lời nói hoặc thậm chí quyết định sau đó của Phượng Lan.

Đại điện yên lặng, nhóm thần tử Ly quốc đều nín thở chờ đợi.

Phượng Lan chậm rãi mở miệng: "Lần này mời tứ quốc đến đây, là vì tham gia nghi thức sắc phong trữ quân. Nghi thức đã định trước vào ba ngày sau. Nhưng mà, không dối gạt chư vị, hiện giờ người có thể bước lên vị trí trữ quân trong lòng trẫm, có hai người. Bọn họ là Đại công chúa Phượng Vu Phi, và Tam hoàng tử Phượng Vu Quy."

Ông nói đến đây, ý tứ đã rất rõ ràng.

Ánh mắt ông nhất nhất xem kỹ sứ giả tứ quốc, thấy bọn họ đều tỏ thái độ không nóng nảy, khẽ nhíu mày.

Người kế vị Ly quốc đương nhiên không liên quan đến quốc gia khác.

Hiện giờ ông chỉ muốn xem thái độ của các nước khác, sao lại yên lặng hết vậy?

Thật ra Phượng Lan muốn nhìn tứ quốc tỏ thái độ, không chỉ vì xem ai là người thích hợp cho vị trí trữ quân. Cũng đồng thời muốn đạt thành một hiệp nghị với tứ quốc.

Ngươi nói người này là trữ quân ổn, dù sao cũng phải cho lý do chứ?

Nếu ngươi nói người này là trữ quân, vậy sau này hắn kế thừa ngôi vị, ngươi cũng ngại phát binh xâm lược đúng không.

Trong lòng Phượng Lan đã tính toán tốt, một khi xác lập trữ quân, bất kể là ai, người còn lại ông sẽ tiễn đi xa xa. Sau đó tự mình động thủ quét sạch thế lực trong nước. Mở ra con đường cho trữ quân tương lai.

Dưới sự quét sạch quy mô lớn, trong nước khẳng định không xong. Chiến lực quốc gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Cho nên lúc này nhất định phải bảo đảm không có ngoại địch quấy nhiễu, nếu không Ly quốc sẽ rơi vào nguy hiểm diệt quốc.

Phượng Lan đợi một lúc, không thấy ai tỏ thái độ. Không khỏi có chút sốt ruột, nhìn về phía Mộ Khinh Ca hỏi: "Mộ Tiểu tước gia?"

Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, ngước mắt nhìn ông: "Vốn dĩ quốc sự hoàng thất Ly không quan hệ đến chúng ta. Nhưng nếu Ly hoàng muốn biết cái nhìn của ta. Ta đây chỉ có thể nói, nếu Đại công chúa trở thành trữ quân, Tần quốc ta nguyện ký kết minh ước hoà bình với Ly quốc."

Nàng không nói lý do lựa chọn Phượng Vu Phi, trực tiếp hứa ra chỗ tốt.

Đồng thời trong lời nói của nàng có ám chỉ. Nếu Phượng Vu Phi không trở thành trữ quân, nàng không dám bảo đảm lúc nào Tần quốc sẽ phát binh, không cẩn thận xâm nhập lãnh thổ Ly quốc.

Sau khi nàng tỏ thái độ, Hách Liên Thoát Thoát cũng nhanh chóng bày tỏ trung thành, tựa như lo lắng bị Mộ Khinh Ca biết được tâm tư lúc nãy của hắn: "Đồ quốc chúng ta cũng giống thế. Tóm lại, Tần quốc nói cái gì, Đồ quốc chúng ta nói cái đó."

Bộ dáng chân chó khiến cho không ít người âm thầm cười nhạo.

Nhưng càng nhiều người tò mò và sùng bái Mộ Khinh Ca. Có thể thu thập Đồ quốc được xưng là hiếu chiến dã man nhất trở nên dễ bảo như thế, cũng thật hiếm có.

Có lẽ sẽ có người nghi hoặc, nếu Tần quốc có thể xâm nhập Vương Đình Đồ quốc, vậy Đồ quốc cũng có thể phái cao thủ lẻn vào Tần quốc bắt cóc hoàng đế. Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân (*). Nhưng rồi lại nghĩ tới, Mộ Khinh Ca có thể tùy ý gϊếŧ chính hoàng đế mình, nói rõ không thèm quan tâm đến hoàng đế sống chết. Mặc ngươi gϊếŧ, người ta đi tìm một người khác đảm đương là được.

(*) Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân: Lấy đạo của người, trả lại cho người.

Với cả nếu biện pháp này dùng tốt như thế, các quốc gia đã sớm rối loạn, người người trong hoàng thất đều cảm thấy bất an.

Chuyện này làm một lần là đủ rồi.

Đồ quốc sở dĩ sợ hãi Tần quốc, cũng là lo Mộ Khinh Ca sẽ dùng thủ đoạn gì khó lòng phòng bị. Đối với Đồ quốc, thủ đoạn của Mộ Khinh Ca quá khiến cho người ta có bóng ma tâm lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK