Mười mấy bình rượu gốm sứ vứt vương vãi ra sân.
Mùi rượu nhàn nhạt tràn khắp tiểu viện.
Ngoài viện ẩn ẩn có tầng kết giới sương đen trong suốt che chắn và cách âm. Nó ngăn cách tiểu viện vắng vẻ với bên ngoài, cho Mộ Khinh Ca một không gian tùy ý phóng túng.
Dưới mái hiên cách đại thụ không xa, hai người ngồi dưới bậc thềm.
Tư Mạch dựa lưng vào cột, Mộ Khinh Ca dựa vào lòng hắn, tay loạng choạng lắc lắc bình rượu. Nghe ra tiếng nước va đụng vào thành bình.
Trong tay Tư Mạch cũng cầm một bình rượu, nhưng hắn uống rất ít.
Mộ Khinh Ca trong lòng hắn đã có chút say. Nàng dựa vào Tư Mạch, cảm giác khiến người an tâm.
Cánh tay vô lực nâng bình rượu lên, nghiêng ngả, rượu mạnh trong suốt theo miệng bình rót vào miệng nàng.
Mộ Khinh Ca ngửa đầu uống chất rượu cay nồng. Thứ rượu này như có thể đốt cháy thân thể và linh hồn nàng, nhưng lại không thể xóa mờ vết sẹo trong lòng.
Nàng nhắm mắt, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Hòa cùng rượu làm ướt vạt áo nàng.
Thẳng đến khi rót sạch, nàng mới ném bình rỗng đi, vang lên tiếng trầm đục.
Tiếp đến nàng lại cầm lấy bình rượu mới tinh khác đặt bên bậc thềm, bật nắp ra, rồi lại rót ừng ực vào miệng.
Tư Mạch cứ vậy yên lặng nhìn nàng, không làm phiền, cũng không ngăn cản, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Loảng xoảng!
Uống xong, bình rượu lại bị ném văng vỡ vụn xuống đất.
...
Bên ngoài tiểu viện, Ấu Hà lo lắng canh giữ cửa vào. Nàng chuyển mắt, không nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ có thể tự an ủi mình. Có Mạch đại gia ở đó, Tiểu tước gia sẽ không sao.
Nàng lau sạch nước mắt, đau lòng thay Tiểu tước gia.
Hôm qua Tiểu tước gia trở về với bộ dáng kia, nàng căn bản không thể chen vào được.
Hôm nay nàng cũng chỉ có thể chuẩn bị tốt đồ ăn, nhưng Tiểu tước gia lại chưa chịu ăn gì.
Khương nữ hoàng không trở về, Nguyên Nguyên cũng không trở về. Tuy Tiểu tước gia cái gì cũng không nói, nhưng nàng vẫn đoán được chút ít. Còn có, nàng phát hiện ngón tay phải Tiểu tước gia không đeo chỉ bộ rồi.
Ấu Hà chắp tay trước ngực, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thầm cầu nguyện: "Ông trời, cầu ngài đừng tra tấn Tiểu tước gia nữa, ngài ấy đã rất khổ rồi. Nếu ngài muốn tra tấn ai, thì cứ tra tấn ta đi..."
...
Mộ Khinh Ca ném một bình rượu đi. Lúc này nàng không cầm bình nữa, chỉ dựa vào Tư Mạch ảm đạm liế.m vết thương.
"A Mạch, ta vĩnh viễn không thể quên được một khắc Nguyên Nguyên chắn trước mặt ta. Hắn nói phải bảo vệ ta, không chỉ nói một lần, nhưng mỗi lần hắn nói, ta đều tưởng hắn chỉ đang nói chơi thôi. Nhưng mà..." Mộ Khinh Ca mím môi, nội tâm khó chịu. Nàng không thể nào nói được tiếp.
Không một ai, cảm nhận được khoảnh khắc nàng trơ mắt nhìn Nguyên Nguyên che chắn phía trước, cuối cùng nhào vào lòng nàng hóa thành chiến giáp. Sự phẫn nộ này, sát ý ngập trời này.
Đại Tư Tế nói, đây là kiếp nạn sinh tử của nàng.
Nhưng rõ ràng nàng nên chết, vậy mà lại được Nguyên Nguyên và Khương Ly cản cho.
Nàng hối hận, hối hận không nên đồng ý Khương Ly, mang nàng ấy theo. Hiện giờ nàng ấy mất tích, không biết lưu lạc đến thế giới nào.
"Tiểu Ca nhi, bảo hộ nàng là tâm nguyện lớn nhất của Nguyên Nguyên. Hiện giờ hắn coi như hoàn thành ước nguyện. Hắn cũng không mong nàng tự trách mình. Còn về Khương Ly, sau này có cơ hội, ta đi cùng nàng. Cho dù đi khắp ba nghìn thế giới, ta đều đáp ứng nàng, nhất định giúp nàng tìm thấy, được không?" Tư Mạch nhẹ giọng an ủi.
Hắn không phải người biết an ủi, nhưng cảm thấy hiện tại nên nói vài câu.
Dáng vẻ này của Mộ Khinh Ca, khiến hắn thấy mà đau lòng.
Mộ Khinh Ca luôn gồng gánh, khiến nàng quên mất nên trút bỏ sự yếu ớt trong nội tâm thế nào, khiến nàng không thể giống như nữ tử bình thường, khóc lớn hô gào phá.t tiết nỗi lòng.
Nhưng cố tình vậy, lại khiến người ta đau lòng. Đau đến mức hận không thể bắt toàn bộ những kẻ thương tổn nàng, hung hăng tra tấn, khiến tất cả bọn chúng đều sống không được chết không xong!
Trong đôi mắt hổ phách dấy lên sát ý nồng đậm.
Hắn có chút hối hận, hối hận không nên thả Mộ Thiên Âm chạy đi dễ dàng, hẳn là nên tra tấn thêm chút.
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu khỏi lòng hắn: "A Mạch, giúp ta một việc."
Tư Mạch gật đầu không chút do dự: "Được."
Chỉ cần là Mộ Khinh Ca nói, đừng nói là một việc, mười việc trăm việc ngàn việc hắn đều sẽ không nhăn mày đáp ứng.
Mộ Khinh Ca nhìn hắn. Đôi mắt trong suốt phản chiếu bóng dáng hắn: "Ta biết chàng sống ở Thần Ma đại lục. Chàng giúp ta theo dõi Mộ Thiên Âm, tìm tung tích hắn. Đừng để hắn chết trong tay kẻ khác."
Mạng của Mộ Thiên Âm, nàng phải tự tay hái!
"Được!" Tư Mạch gật đầu đáp ứng.
"Đa tạ." Mộ Khinh Ca lại dựa vào lòng hắn.
Ngón tay thon dài xuyên qua sợi tóc nàng, nhẹ giọng: "Giữa chúng ta, vĩnh viễn không cần một từ tạ."
Mộ Khinh Ca chậm rãi nhắm mắt, khẽ gật đầu.
"Tiểu Ca nhi, không bằng để ta bảo Cô Nhai và Cô Dạ tới bảo vệ nàng, được không?" Chuyện lần này khiến hắn sợ hãi. Hắn quả thực không thể tin được, nếu hắn tới chậm một bước, Mộ Khinh Ca sẽ thế nào. Vì vậy phải đặt tâm phúc bên cạnh nàng, hắn mới có thể an tâm.
Sợ Mộ Khinh Ca phản đối, hắn lại nói: "Nếu không thích bọn họ ở cạnh nàng, vậy nàng đi theo ta đi, ta bảo hộ nàng."
Tiểu Ca nhi của hắn vẫn nên để hắn bảo hộ, mới là an tâm nhất.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại mỉm cười, lắc đầu từ chối: "Nếu bảo hộ ta kỹ quá, ta trưởng thành thế nào? Chàng yên tâm, sẽ không có lần sau." Nàng sẽ không cho phép có người nào hy sinh vì nàng nữa. Nàng muốn đề cao thực lực, muốn mạnh mẽ hơn!
"Tiểu Ca nhi..." Tư Mạch nhíu mày, còn muốn khuyên bảo.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại đứng dậy, đi ra sân.
Hồng quang trên người chợt lóe. Một bộ chiến giáp màu đỏ tuyệt diễm phảng phất sinh ra vì Mộ Khinh Ca, chỉ có nàng mới mặc ra phong thái của nó.
Tư Mạch nhìn chiến giáp trên người nàng, nheo mắt, không nói gì.
Mộ Khinh Ca giang tay, nói với Tư Mạch: "Đây là chiến giáp cuối cùng Nguyên Nguyên để lại cho ta, xinh đẹp giống hắn vậy. Hơn nữa ta phát hiện dị hỏa Nguyên Nguyên từng cắn nuốt, ta cũng có thể sử dụng."
Tư Mạch đứng lên theo, không nói một lời tới bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Lúc hắn chạy tới đây, chiến giáp đã ẩn sâu vào cơ thể Mộ Khinh Ca, hắn chưa nhìn thấy. Bây giờ nhìn, hình như có chút không đúng.
Hắn đứng trước mặt Mộ Khinh Ca, vươn ngón tay dừng giữa trán nàng.
Mộ Khinh Ca không phản kháng Tư Mạch chạm vào.
Đột nhiên Tư Mạch thu tay, đôi mắt hổ phách bắ.n ra quang mang nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
"Sao vậy?" Mộ Khinh Ca thu liễm sắc mặt, bỗng dưng thấy khẩn trương.
Tư Mạch chợt cười, hắn nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu Ca nhi, ta có hai tin tức muốn nói cho nàng. Cái thứ nhất, nàng bởi vì trận biến cố này nên sinh ra Hỏa linh căn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng có thể thao túng dị hỏa."
Hỏa linh căn!
Mộ Khinh Ca bỗng chốc trừng lớn mắt.
"Mà cái thứ hai... Ta muốn nói cho nàng chính là, có lẽ có thể cứu sống Nguyên Nguyên." Tư Mạch lại nói ra một thông tin khiến Mộ Khinh Ca kinh hãi.
"Chàng nói cái gì? Có thể cứu sống Nguyên Nguyên?" Mộ Khinh Ca thất thố bắt lấy cánh tay Tư Mạch, lay mạnh.
Nếu Nguyên Nguyên có thể cứu, vậy bất kể cần trả giá lớn gì, nàng đều phải cứu được hắn về!
"Không sai." Tư Mạch gật đầu. Hắn nói với Mộ Khinh Ca: "Vừa rồi ta tra xét một chút, phát hiện Nguyên Nguyên có một tia thần thức còn chưa tán loạn, giấu trong ý thức nàng. Nhưng bởi vì bị thương quá nặng, nên lâm vào ngủ say. Nếu nàng có thể kiếm một vật dẫn mới cho hắn, dùng linh lực nuôi dưỡng mỗi ngày, có lẽ sẽ có ngày hắn tỉnh dậy."
"Vật dẫn mới?" Nghe được Nguyên Nguyên còn giữ lại thần thức, Mộ Khinh Ca đã hoàn toàn chìm đắm vào cách làm thế nào cứu được hắn.
Tư Mạch nhắc nhở: "Linh Lung Thương của nàng không phải bị gãy rồi sao? Nó làm Thần khí lâu như vậy, cũng nên thăng cấp."
Mộ Khinh Ca sáng mắt, lập tức hiểu ý Tư Mạch.
...
Trên đại lục Thần Ma, Mộ Thiên Âm bị nâng về đại bản doanh của tàn dư Mộ tộc. Mấy vị đan sư đang vây quanh trị liệu cho hắn.
Bận rộn hồi lâu, đan sư mới lau sạch mồ hôi trên trán, tới bên cạnh một lão giả, cung kính nói: "Thiên Lộc giả, lần này Thiếu chủ bị thương không nhẹ. Sợ là một thời gian dài không thể tu luyện."
Lời này khiến lão giả nhíu chặt mi.
Đan sư lại tiếp tục nói: "Còn nữa, Thiếu chủ bị chém đứt tay, chúng ta đã tìm được vật khác thay thế. Nhưng dẫu gì cũng không phải của mình, sợ là lúc vận dụng sẽ không được thuận lợi lắm. Có thể chờ Thiếu chủ tỉnh dậy, mỗi ngày dùng linh khí tẩm bổ là sẽ chậm rãi dung hợp."
Nói đến đây, hắn trộm nhìn sắc mặt lão giả. Thấy mặt lão trầm mặc, chưa thấy dấu hiệu tức giận, bèn nói tiếp: "Chúng ta còn phát hiện, trong cơ thể Thiếu chủ còn tàn lưu một ít ma khí. Không biết ngài ấy có đụng phải người Ma tộc không."
"Ma khí?" Lão giả rốt cuộc mở miệng.
"Vâng, chính là ma khí. Ma khí này đang không ngừng phá hủy thân thể Thiếu chủ, phong bế kinh mạch. Cũng bởi vậy mà dẫn tới việc không thể tu luyện. Hơn nữa Thiếu chủ dùng đan dược tăng cường tu vi và dùng pháp lực, đủ loại phản phệ chồng lên nhau. Chỉ sợ..." Đan sư thấp thỏm.
"Chỉ sợ cái gì?" Lão giả chậm rãi mở miệng truy hỏi.
Đan sư cắn răng một cái, mới đáp: "Chỉ sợ sau khi Thiếu chủ hoàn toàn khôi phục, thiên phú sẽ bị ảnh hưởng."
Ánh mắt lão giả trầm xuống. Dáng vẻ thâm trầm khiến người ta không nhìn ra lão suy nghĩ gì.
Một lúc sau, lão mới chậm rãi nói: "Các ngươi lui ra đi."
"Dạ, Thiên Lộc giả." Đan sư khom người lui xuống.
Chỉ chốc lát, toàn bộ người quây chung quanh Mộ Thiên Âm đều thối lui hết.
Lão giả chậm rãi đi đến trước mặt hắn, rũ mi nhìn Mộ Thiên Âm hôn mê nằm trên giường. Ánh sáng chiếu vào lão giả, hiện rõ nét mặt.