Tang Thuấn Vương trực tiếp giật lọ đan dược từ tay Tang Lam Nhược, mở nắp ngửi, khiếp sợ ngẩng đầu: "Đều là đan dược Thần cấp!"
Đều là đan dược Thần cấp!
Lời nói của Tang Thuấn Vương không chỉ khiến Tang Lam Nhược sợ ngây người, mà Mộ Tuyết Vũ cũng sợ ngây người.
Đan dược Thần cấp đấy! Không phải kẹo đường gì đâu.
Ở Tây châu, một đan dược Thần cấp mang đi đấu giá, tối thiểu có thể bán được trên vạn linh thạch trung cấp. Chủ yếu là, có người muốn mua nhưng không có ai bán.
Mà Mộ Khinh Ca lấy ra cái gì đây?
Trước đó tưởng nàng may mắn ngẫu nhiên có được một viên đan dược Thần cấp cho Tang Lam Nhược ăn. Vậy còn một lọ này?
Lọ này thì giải thích thế nào?
Chẳng lẽ vận khí nàng tốt đến mức tùy tay là có thể lấy ra đan dược Thần cấp?
Đặc biệt là Tang Lam Nhược, một viên vừa ăn đã khiến bà đau lòng không thôi. Hiện giờ nhìn thấy cả một lọ, lại còn muốn mỗi ngày ăn một viên...
Coi đan dược Thần cấp như cơm ăn sao?
Ngẫm lại đã thấy tim đau như cắt, chịu không nổi!
Tang Thuấn Vương cẩn thận ngửi ngửi phân biệt, lại xác định: "Không sai! Chính là đan dược Thần cấp, dược hương nồng đậm như thế, ta sẽ không nhìn nhầm."
"Xác thật là đan dược Thần cấp." Mộ Khinh Ca rốt cuộc mở miệng, xác nhận phẩm cấp đan dược.
Tang Lam Nhược khôi phục ba mươi năm tuổi thọ, dung mạo không có biến hóa gì lớn.
Bổ sung ba mươi năm, so với mất đi một nghìn ba trăm năm trước đó thật sự là quá ít, quả thực như muối bỏ biển. Chỉ là Mộ Khinh Ca chưa luyện chế đan dược đặc hiệu chuyên bổ sung tuổi thọ, nên không thể bù đắp được nhiều. Chỉ có thể tạm đưa đan dược Thần cấp bồi dưỡng, chờ nàng luyện chế đan dược chuyên bổ sung tuổi thọ thì lại ăn.
"Không được." Tang Lam Nhược tỉnh táo lại. Bà run rẩy đoạt bình đan từ tay Tang Thuấn Vương, trực tiếp nhét vào lòng Mộ Khinh Ca, thanh âm già nua suy yếu: "Đan dược Thần cấp quá quý hiếm, không thể lãng phí cho ta dùng. Con giữ đi, đề phòng tình huống phát sinh." Bà không quên, tuổi thọ Mộ Khinh Ca cũng không nhiều lắm.
Mộ Khinh Ca nhìn ra lo lắng trong mắt bà, chậm rãi mở miệng: "Không cần lo cho ta, ta coi như phá rồi lại lập. Hiện tại thọ nguyên đã được bổ sung toàn bộ. Chỉ là đan dược Thần cấp bình thường thôi, chờ ta luyện chế đan dược Thần cấp chuyên dành để bổ sung tuổi thọ, rồi sẽ cho bà dùng."
"Từ từ! Con nói cái gì?" Tang Thuấn Vương chợt cắt ngang Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn ông, đang định trả lời, lại nghe Tang Lam Nhược kích động: "Ca nhi, con nói hiện tại con khỏe rồi sao?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trở lại bên Tang Lam Nhược, gật đầu.
Sau đó mới nhìn về phía Tang Thuấn Vương, bình tĩnh nói: "Ta nói, đây chỉ là đan dược Thần cấp bình thường thôi. Chờ ta luyện chế đan dược Thần cấp chuyên dành để bổ sung tuổi thọ, rồi sẽ đưa tới đây."
"Con con con... con là..." Tang Thuấn Vương kích động không nói thành câu.
Hiểu ông kích động điều gì, Mộ Khinh Ca rốt cuộc gật đầu: "Không sai, ta chính là Luyện đan sư Thần cấp."
Ầm!
Cho dù mơ hồ đoán được, nhưng nghe Mộ Khinh Ca chính miệng thừa nhận, vẫn khiến ba người trong phòng sợ ngây người.
Mộ Tuyết Vũ nhìn Mộ Khinh Ca, trong lòng đã không tìm được từ ngữ nào để hình dung về vị tỷ tỷ này. Không chỉ thiên phú trác tuyệt, còn là Luyện khí sư Thần cấp, và cả Luyện đan sư Thần cấp!
Ở trước mặt tỷ tỷ, mọi ánh sáng nàng có đều ảm đạm xuống.
Nhưng nàng không bởi vậy mà mất vui, trái lại cảm thấy tự hào vì Mộ Khinh Ca xuất sắc!
Tang Lam Nhược cũng vô cùng kiêu ngạo nhìn Mộ Khinh Ca. Bà bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Mộ Khinh Ca, cũng rất ít biết chuyện của nàng. Đây là khúc mắc lớn nhất trong lòng bà, mà hiện giờ nữ nhi ưu tú như thế, bà sao lại không cao hứng đây.
Tang Thuấn Vương hít một hơi thật sâu, chậm rãi gật đầu: "Đứa nhỏ này! Luôn có thể mang đến cho người ta kinh hách, cũng có thể mang đến cho người kinh hỉ." Ông nói kinh hách, là chỉ Mộ Khinh Ca tóc bạc trắng hôn mê bị người ôm trở về lúc trước. Còn kinh hỉ, là kỳ tích nàng lần lượt mang đến.
Mộ Khinh Ca khẽ cười, ngữ khí bình tĩnh: "Vì vậy, đừng lo ta không có đan dược." Nàng thảy lọ bình trở về.
Mộ Tuyết Vũ kịp phản ứng, vì sao Mộ Khinh Ca không cần Mai Tử Trọng chuẩn bị đan dược cho nàng thi đấu. Bởi vì nàng vốn dĩ là Luyện đan sư, hơn nữa cấp bậc còn cao hơn Mai Tử Trọng.
"Đây là đồ nữ nhi hiếu kính con, nhận lấy đi." Tang Thuấn Vương cũng cười nói với Tang Lam Nhược.
Tang Lam Nhược cầm bình đan dược, nước mắt chảy ra từ con ngươi vẩn đục. Sau khi bà biết Mộ Khinh Ca là Luyện đan sư Thần cấp, trong lòng nhảy ra vô số suy nghĩ.
Điều đầu tiên nghĩ đến, chính là một câu Mộ Khinh Ca từng nói kia, nàng có thể cứu sống Mộ Liên Thành! Nhưng Mộ Liên Thành tỉnh rồi, mà bà thì...
Tang Lam Nhược giơ tay nhẹ xoa má mình, cảm thụ làn da lỏng lẻo không còn đàn hồi. Dáng vẻ này, thật là không biết nên đối mặt Mộ Liên Thành thế nào.
"Tuy đan dược có thể bổ sung tuổi thọ, nhưng chủ yếu là phải nâng cao tu vi bản thân giúp kéo dài tuổi thọ. Chỉ là..." Mộ Khinh Ca chậm rãi nói, nói đến một nửa lại ngừng.
"Chỉ là cái gì?" Tang Thuấn Vương hỏi.
Tang Lam Nhươc cũng ngẩng đầu nhìn nàng. Kỳ thật trong lòng bà vẫn có chút tiếc nuối không thể lấy dáng vẻ đẹp đẽ trước kia đối mặt Mộ Liên Thành, nhưng bà không hối hận. Bởi vì bà được nhìn thấy nữ nhi an ổn bình yên đứng trước mặt mình, bất kể phải trả giá gì đều xứng đáng.
"Chỉ là..." Tầm mắt Mộ Khinh Ca rơi trên mái tóc bạc của Tang Lam Nhược: "Độ thọ nguyên quá nhiều, động đến thương tổn, cho dù tuổi thọ được bổ sung có thể kéo dài, dung mạo có thể trẻ lại, nhưng tóc chỉ có thể để vậy."
Nói xong, Mộ Khinh Ca cũng nhíu mày, trong lòng khó chịu.
Nàng coi như là đúc lại máu thịt, tóc mới hồi lại. Bằng không nàng cũng sẽ giống như Tang Lam Nhược, mái tóc bạc phơ.
"Bà yên tâm, ta sẽ nghĩ cách. Nếu có cách có thể để màu tóc khôi phục lại, ta sẽ tìm cho bà." Mộ Khinh Ca hứa với Tang Lam Nhược.
Tang Lam Nhược mỉm cười lắc đầu: "Không cần, không có gì xấu cả. Gánh nặng trên người con quá nhiều, chút chuyện cỏn con này đừng nhọc lòng quá."
Mộ Khinh Ca rũ mắt mím môi, nên nói nàng đều đã nói.
Đứng lên, nàng nói với Tang Lam Nhược: "Tóm lại, ta sẽ nghĩ cách."
Dứt lời, nàng xoay người chuẩn bị rời khỏi.
"Ca nhi." Tang Lam Nhược luyến tiếc nhìn nàng. Rất ít khi mẹ con hai người được trò chuyện gần gũi. Cho dù đến bây giờ, Mộ Khinh Ca chưa từng gọi bà một tiếng "nương".
Mộ Khinh Ca bị gọi lại, đứng cạnh cửa nhưng không quay đầu nhìn.
Không khí trong phòng nhất thời trở nên yên lặng.
Một lúc sau, Mộ Khinh Ca mới mở miệng: "Đa tạ, mẫu thân." Nói xong bốn chữ này, nàng lập tức chạy ra khỏi phòng, biến mất.
Ba người trong phòng sửng sốt.
Hồi lâu, Tang Lam Nhược mới không thể tin được lẩm bẩm hỏi: "Ca nhi nó... nó gọi ta là gì?"
Mắt Mộ Tuyết Vũ rưng rưng, nói: "Nương, tỷ tỷ gọi người là mẫu thân."
Hốc mắt Tang Thuấn Vương cũng ươn ướt: "Lam Nhược, con cuối cùng chờ được rồi."
Hai người nói khiến Tang Lam Nhược đau xót trong lòng, ôm chăn khẽ khóc. Đây là vui quá mà khóc, chỉ cần đại nữ nhi gọi bà một tiếng "mẫu thân". Cho dù muốn mạng bà bà cũng cam lòng.
Đợi cảm xúc Tang Lam Nhược bình tĩnh trở lại, bà mới đột nhiên nghĩ tới: "Ta quên mất chưa hỏi vị công tử tuấn mỹ kia là người phương nào."
Tang Thuấn Vương cũng nhíu mày: "Ta cũng quên chưa hỏi nó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, sao lại trở về thê thảm thế kia."
"Ách!" Mộ Tuyết Vũ nghe vậy, muốn nói lại thôi.
Nhưng thái độ nàng thu hút Tang Lam Nhược và Tang Thuấn Vương.
"Tuyết Vũ, con muốn nói cái gì?" Tang Thuấn Vương trực tiếp hỏi.
Mộ Tuyết Vũ do dự nói: "Lúc về nhà Lâm Xuyên, con mới biết tỷ tỷ dưới sự chủ trì của gia gia, đã đính thân với một vị đại nhân vật cực kỳ khó lường. Không biết có phải vị kia hay không."
"Đính thân!" Tang Lam Nhược khiếp sợ nói.
Trước đó bà nghe Mộ Tuyết Vũ kể rất nhiều chuyện về Mộ Khinh Ca, nhưng không có nhắc đến chuyện này.
Tang Thuấn Vương suy tư gật đầu: "Nếu đúng là hôn phu tương lai của Ca nhi, vậy chúng ta không thể chậm trễ."
"Vị đại nhân vật kia là hôn phu của Ca nhi sao?" Tang Lam Nhược không thể tin được.
"Chuyện này qua thêm mấy ngày nữa rồi hỏi đi. Ca nhi vừa mới trở về, lại còn bị thương như thế. Tuy nó biểu hiện trông bình thường, nhưng cảm xúc đang xuống thấp. Chờ nó nghỉ ngơi mấy ngày rồi chúng ta hỏi rõ ràng." Tang Thuấn Vương suy ngẫm.
Nói xong, ánh mắt ông lóe tia sắc bén: "Ta rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là kẻ nào tổn thương cháu gái ta ra nông nỗi này!"
...
Trở về viện mình, bên trong im ắng.
Có lẽ mọi người đều biết Mộ Khinh Ca bây giờ không mong ai tới quấy rầy, nên đều đi vắng hết.
Mộ Khinh Ca đứng dưới tàng cây, nhìn chiếc ghế được gió lay động nhẹ nhàng đung đưa, chợt há miệng phun ra búng máu. Máu đỏ tươi vẩy xuống mặt đất, cực kỳ chói mắt.
"Tiểu Ca nhi, nàng muốn ta đau lòng chết sao?" Tư Mạch thoắt cái tới bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.
Dưới đôi mắt hổ phách ẩn chứa lo lắng và đau lòng.
Mộ Khinh Ca dựa vào lòng hắn, đôi mắt ửng đỏ, cố nén nước mắt.
Khóe miệng, vẫn còn lưu lại vết máu.
Nàng thấp giọng nói với Tư Mạch: "A Mạch, tâm ta đau quá, rất đau."
"Tiểu Ca nhi, thực xin lỗi, là ta tới chậm." Tư Mạch ôm chặt lấy nàng, cảm thụ thống khổ trong lòng nàng, hận mình vì sao không sớm phát giác ra. Nếu tới sớm hơn, Tiểu Ca nhi của hắn đã không bị thống khổ tra tấn nhiều như vậy, càng sẽ không đau đớn như thế.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, cố nén nước mắt khiến thái dương nàng lộ rõ gân xanh, tròng mắt giăng kín tơ máu.
Nàng hít thật sâu: "A Mạch, ta muốn uống rượu, chàng uống cùng ta đi."
Nàng không muốn khóc, không thể khóc, không muốn địch nhân thấy nàng mềm yếu. Nàng chỉ muốn dùng rượu mạnh tưới mình, hòa quyện với nước mắt nuốt vào bụng.
Sau đó... báo thù!
Đôi mắt đỏ đậm, b.ắn ra thù hận mãnh liệt!