Edit: Diệp Lưu Nhiên
Luyện Đúc Tháp, Vạn Thú Tông, Cảnh Thiên...
Buổi cung yến đêm nay cư nhiên gom đủ hết địch nhân của Mộ Khinh Ca!
Tiếng quát đột nhiên vang lên, khiến những người khác nghi hoặc. Ngước mắt nhìn, người vừa nói vậy mà là đại công tử Cảnh gia Cảnh Thiên, và Đại trưởng lão Hắc Mộc Vạn Thú Tông.
Người bọn họ nhắm vào, đúng là thiếu niên khiến người kinh diễm!
"Làm sao..." Lời lẽ cực chậm, mang theo uy áp thiên tử , hạ xuống từ long ỷ.
Hai chữ này khiến cho một số người kinh ngạc vì Mộ Khinh Ca xuất hiện, tỉnh táo lại.
Đây là tình huống gì?
Sắc mặt Cảnh Thiên âm tình bất định, ánh mắt oán độc trừng Mộ Khinh Ca, mới không cam lòng ngồi xuống. Hắc Mộc cũng mang bộ mặt âm trầm, hơi hơi gật đầu với Hoàng Phủ Hạo Thiên cao cao tại thượng, cười miễn cưỡng: "Nguyên hoàng, không có gì."
"Đa tạ bệ hạ." Mộ Khinh Ca hơi hành lễ. Dư quang khóe mắt đảo qua đám người Hắc Mộc và Cảnh Thiên, cười lạnh, mới mang theo người mình ngồi vào góc khuất nhất kia.
"Đại trưởng lão, hắn có phải là kẻ ngày đó gây hại chúng ta?" Hắc Mộc dị thường, khiến Thái Sử Cao suy đoán. Ngày đó dưới lòng đất, hắn không thấy rõ diện mạo Mộ Khinh Ca. Nỗi nhục ngày đó vẫn luôn khiến hắn đau đáu trong lòng, hận không thể mỗi đêm chính tay đâm kẻ thù.
Hôm nay kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, Thái Sử Cao gần như chỉ cần Hắc Mộc xác nhận, là sẽ xông lên gϊếŧ Mộ Khinh Ca.
Hắc Mộc nhận ra toàn thân thiếu tông chủ tràn ngập sát ý, vội giữ chặt tay hắn, thấp giọng cảnh cáo: "Thiếu tông chủ, chớ quên đây là nơi nào. Ân oán giữa chúng ta và hắn không thể bày lên mặt bàn được, chỉ có thể âm thầm giải quyết. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Bây giờ đã biết hắn là ai, ở đâu, thì không lo không có cơ hội báo thù. Huống chi, có thù với hắn không chỉ mỗi chúng ta." Hắc Mộc nói xong, dư quang khóe mắt không dấu vết nhìn về ghế Cảnh gia. Ngũ quan Cảnh Thiên tuấn lãng bởi vì Mộ Khinh Ca xuất hiện mà hơi vặn vẹo.
Thái Sử Cao phẫn nộ trong lòng không thôi, ngực tức giận đến phập phồng. Đôi mắt oán độc như rắn trườn, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, hận không thể xé nàng thành mảnh nhỏ.
Nhưng lời Hắc Mộc nói, khiến hắn không thể không đè ép bản thân.
Bởi vì lời Hắc Mộc nói là thật, vô luận thế nào thù hận giữa bọn họ và Mộ Khinh Ca đều thuộc về ân oán giang hồ. Nơi này là triều đình Thánh Nguyên đế quốc, lại do thiên tử tổ chức yến hội. Gây chuyện ngay lúc này, chẳng phải là không cho Thánh Nguyên đế quốc mặt mũi?
"Hắc Mộc trưởng lão, vì sao tức giận như thế?" Đột nhiên, viện trưởng Luyện Đúc Tháp ngồi gần thấp giọng hỏi.
Hắc Mộc nhìn về phía hắn. Ánh mắt chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến Luyện Đúc Tháp có Phùng Khôn Hải giằng co với Mộ Khinh Ca đã chết. Người Luyện Đúc Tháp bao gồm viện trưởng, căn bản chưa từng gặp qua Mộ Khinh Ca.
Cho nên nghe thấy viện trưởng Luyện Đúc Tháp hỏi, ý niệm Hắc Mộc vừa chuyển, cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói lại: "Thế nào? Kim Quý của Luyện Đúc Tháp, trưởng lão Phùng Khôn Hải liên tiếp chết trong tay hắn. Viện trưởng lại không biết kẻ thù là ai sao?"
Hai mắt viện trưởng Luyện Đúc Tháp trợn to, đồng tử co rụt lại. Sắc mặt lập tức âm trầm, con mắt sắc bén nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là hắn!"
Hắn không hoài nghi Hắc Mộc nói, bởi vì Hắc Mộc là người duy nhất tiếp xúc qua người nọ.
Mà ân oán giữa Luyện Đúc Tháp và Mộ Khinh Ca còn chưa ngừng. Luyện Đúc Tháp hao bao nhiêu phí tổn ở Cổ Vu quốc mới xây dựng được phân viện Luyện Đúc Tháp, vậy mà cũng hủy trong tay Mộ Khinh Ca. Ngay cả viện trưởng phân viện, chúng đệ tử đều chết thảm trên tay hắn.
Hiện giờ Luyện Đúc Tháp đối với Mộ Khinh Ca, đúng là hận không thể uống máu ăn thịt!
Hiện tại kẻ thù ở ngay trước mắt. Dưới mặt bàn bày đầy sơn hào hải vị, lòng bàn tay viện trưởng Luyện Đúc Tháp bao trùm ánh sáng tím như ẩn như hiện.
"Viện trưởng, tối nay do Nguyên hoàng tổ chức yến hội. Không thể không cho mặt mũi." Hắc Mộc đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Viện trưởng Luyện Đúc Tháp giật mình. Ánh mắt biển ảo vài lần, ánh sáng tím trong bàn tay mới dần tắt.
Hắn đã không còn ở tuổi trẻ lỗ mãng xúc động làm hỏng việc. Hắc Mộc nói khiến hắn hoàn toàn bình tĩnh lại. Cho dù giờ phút này hắn muốn gϊếŧ Mộ Khinh Ca thế nào, cũng sẽ không ra tay chẳng màng đến hậu quả.
Mấy cái chớp mắt, Mộ Khinh Ca đã tránh được một hồi nguy cơ sinh tử.
Nhưng đây không phải kết thúc, chỉ là mới bắt đầu.
Cùng lúc trên ghế ngồi Cảnh gia, gia chủ Cảnh gia cũng hỏi cùng một vấn đề với Cảnh Thiên: "Thiên nhi, con biết người tới từ tam đẳng quốc kia?"
Chén rượu đã sớm bị Cảnh Thiên bóp nát trong tay, vẻ mặt không hề có chuyển biến tốt đẹp.
Kỳ thật không cần hỏi, chỉ cần nhìn ánh mắt muốn loại trừ Mộ Khinh Ca này thì biết, ân oán giữa bọn họ không nhỏ.
Nhưng Cảnh Thiên sau khi từ tổng viện Dược Tháp trở về chưa từng nhắc đến chuyện này, cho nên gia chủ Cảnh gia cũng không biết.
Phụ thân hỏi, khiến mặt mũi Cảnh Thiên càng thêm khó coi.
Một trận đấu đan giữa hắn và Mộ Khinh Ca ở tổng viện Dược Tháp, bị hắn coi là sỉ nhục. Nếu là sỉ nhục, đương nhiên không hy vọng có nhiều người biết. Cho nên hắn đã phong bế tin tức ở tổng viện Dược Tháp, dù về nhà cũng không nói quá nửa câu.
Trong mắt gia tộc, hắn vẫn là Luyện Đan sư trẻ tuổi có thiên phú nhất Cảnh gia, thậm chí là toàn bộ Thánh Nguyên đế quốc.
Mà hiện giờ, Mộ Khinh Ca bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. Đối mặt với câu hỏi của phụ thân, hắn phải nói thế nào? Giải thích hai người đấu đan ở tổng viện, sau đó mình bị thua? Thua bởi một tên gia hỏa tới từ mảnh đất cằn cỗi tam đẳng quốc? Ngay cả địa vị trưởng lão Dược Tháp mình hằng mong ước, cũng bị hắn nhẹ nhàng đoạt đi?
Còn chưa hết, nữ nhân mình thật vất vả xem trọng cư nhiên cũng ái mộ hắn. Thậm chí sau khi thi đấu kết thúc, lập tức chạy theo hắn!
Từng cái sỉ nhục này, mỗi cái cũng đủ khiến Cảnh Thiên muốn diệt sát Mộ Khinh Ca một trăm lần. Nhưng hiện tại, đặc biệt là ở trường hợp này, hắn không thể giải thích cho phụ thân.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cưỡng ép phẫn nộ và oán khí trong nội tâm, phiền muộn nói: "Gặp qua vài lần ở tổng viện Dược Tháp."
"Ồ?" Gia chủ Cảnh gia sáng mắt, truy vấn: "Người tới từ tam đẳng quốc này, cư nhiên cũng ở trong Dược Tháp?" Sau đó, hắn mím môi nghĩ: "Thiên phú hắn thế nào?" Ý ngoài lời, cư nhiên có ý mời chào.
Cảnh Thiên vừa nghe, lập tức trầm mặt: "Phụ thân, Cảnh gia có một Luyện đan sư là con, đã đủ rồi."
Gia chủ Cảnh gia ý vị thâm trường, liếc mắt nhìn Cảnh Thiên, chậm rãi nói: "Thiên nhi, tương lai con phải trở thành gia chủ Cảnh gia. Mọi thứ phải lấy lợi ích gia tộc làm trọng!"
Cảnh Thiên trầm mặc.
Trầm mặc, không đại biểu đồng ý với lời phụ thân. Mà hắn cảm thấy chuyện này không cần phải thảo luận. Giữa hắn và Mộ Khinh Ca, sớm đã chú định là không chết không thôi!
Ghế bên phải phong vân khó lường, sóng ngầm kích động.
Mà ghế bên trái, Mộ Khinh Ca vừa mới ngồi xuống, thanh âm Khương Ly đã truyền tới.
"Nè, ngươi cũng đắc tội một trong tứ đại gia tộc Cảnh gia ở Thiên Đô luôn hả?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, hỏi: "Tứ đại gia tộc?"
Nàng không hiểu rõ nhiều đối với thế lực ở Thánh Nguyên đế quốc, đây là lần đầu nghe đến tứ đại gia tộc gì đó.
Nghe thấy giọng nói nàng nghi hoặc, Khương Ly bất đắc dĩ thở dài, mới thấp giọng giải thích: "Ừm, chính là bốn gia tộc ngồi bên cạnh Luyện Đúc Tháp kia. Bốn gia tộc Cảnh Lam Thẩm Hoa đều có truyền thừa niên đại xa xôi, cơ hồ cùng tuổi với Thánh Nguyên đế quốc, nội tình sâu không lường được. Ngay cả trên triều đình Thánh Nguyên đế quốc, người Hoàng Phủ gia cũng phải bán mấy phần mặt mũi. Vừa rồi nam tử có bộ mặt khổ đại cừu thâm với ngươi là Đại thiếu Cảnh gia Cảnh Thiên. Nghe nói là thiên tài luyện đan có thiên phú tốt nhất nghìn năm qua."
"Thiên tài luyện đan nghìn năm khó gặp?" Triệu Nam Tinh nghe Khương Ly đánh giá như thế, mặt cười cổ quái.
"Còn có Lam gia, thấy không? Chính là vị thiếu nữ áo lam ngồi ở giữa đó, mang khăn che mặt kìa." Khương Ly giương cằm.
Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn theo động tác nàng, xem người trong tứ đại gia tộc vào tầm mắt. Vị thiếu nữ áo lam trong miệng Khương Ly dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Nàng đeo khăn che mặt, không nhìn thấy dung mạo. Nhưng từ cặp mắt và khí chất kia, có thể kết luận đây là một mỹ nhân.