Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lúc Khương Ly đi được một nửa, Triệu Nam Tinh mới tới gần Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng: "Khinh Ca, vị Khương nữ hoàng ấy có biết..."
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Nàng ấy biết."
Nghe được đáp án, bao nhiêu mồ hôi đổ ra được Triệu Nam Tinh lau hết, tảng đá lớn rốt cuộc buông xuống.
Mộ Khinh Ca không hiểu nhìn hắn, hỏi: "Triệu sư huynh đang lo lắng gì thế?"
Triệu Nam Tinh giựt khóe miệng, nội tâm chửi thầm: 'Còn không phải đào hoa nhà ngươi quá nhiều, sẽ biến thành đào hoa kiếp?'
"Truyền, tam đẳng quốc Tần quốc, Ly quốc, Ngu quốc yết kiến --!"
Thanh âm thái giám truyền đến lần thứ hai.
"Cuối cùng đến chúng ta." Phượng Vu Phi ưỡn ngực, thở hắt ra.
Biểu tình nàng hơi ngưng trọng, phảng phất như sắp đại chiến đến nơi.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, cười nói: "Thả lỏng. Chúng ta đi tham gia tiệc tối, không phải quyết đấu."
Nàng là Thái nữ, trên vai gánh trách nhiệm không thể trốn tránh. Cũng chính vì trách nhiệm này, khiến nàng cảm thấy áp lực gấp bội. Thời điểm ở Ly quốc còn tốt, dù sao cũng là địa bàn của mình. Nhưng tới Thánh Nguyên đế quốc, nàng ẩn ẩn cảm thấy lực bất tòng tâm. Nếu không phải còn có Mộ Khinh Ca tọa trấn khiến nàng an tâm, sợ là không biết nàng có thể gánh được áp lực Thánh Nguyên đế quốc mang đến cho nàng hay không.
"Yên tâm, mọi chuyện có ta." Mộ Khinh Ca đi tới trước mặt nàng, giơ tay vỗ nhẹ bả vai nàng, đưa ra bảo đảm.
Mọi chuyện có ta...
Bốn chữ, khiến gánh nặng trong lòng Phượng Vu Phi được cởi bỏ, nghiêm túc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, gật đầu.
Không phải hắn muốn cướp nổi bật của Mộ Khinh Ca, chỉ là tự giác cho rằng ngay lúc này, hắn là một nam nhân, cần phải đưa ra hành động khiến người khác an tâm.
Phượng Vu Phi cười với Mộ Khinh Ca, đuổi kịp bước chân Triệu Nam Tinh.
Mộ Khinh Ca cũng lắc tay áo đi lên.
Khi bước lên bậc thang,, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đều ăn ý đứng hai bên trái phải nàng, lấy nàng dẫn đầu.
'... Chín mươi chín bước.' Bước lên bậc thang, Mộ Khinh Ca yên lặng đếm số. Lúc nàng lên bậc thang cuối cùng, đứng trên cao nhất, vừa vặn là chín mươi chín bậc thang.
Cung điện tu sửa trong hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc thế nào, Mộ Khinh Ca không miệt mài theo đuổi.
Dứt lời, hắn vung tay như phủi bụi bặm ruồi muỗi, dẫn đường phía trước.
Thái độ của hắn khiến Triệu Nam Tinh nhíu mày, thấp giọng nói: "Tên thái giám này thật vô lễ!"
Mộ Khinh Ca không hề để tâm: "Chó nói với huynh hai câu, nếu huynh tiếp tục rống trả, thì có khác gì nhau? Làm lơ, chính là miệt thị tốt nhất với hắn."
Triệu Nam Tinh giữa mày buông lỏng, khóe miệng hiện lên ý cười. Mở quạt xếp trong tay ra nhẹ nhàng phẩy vài cái rồi khép lại, khí chất quý công tử phong lưu nho nhã tràn ra bốn phía.
Dưới sự dẫn dắt của tùy tùng, đám người Mộ Khinh Ca bước vào cửa chính cung điện.
Nháy mắt ánh đèn sáng ngời chiếu tới, trong cung tựa như ban ngày, quang mang lóa mắt.
Lúc này nàng mới phát hiện, cung điện này cư nhiên chia thành hai tầng trên dưới.
Tầng bên ngoài cùng ngồi đầy quan lại Thánh Nguyên đế quốc. Ở giữa là thảm đỏ trải dài nối từ cửa cung điện và bậc thang lên tầng hai.
Mà tầng hai, mới chính là quý nhân thật sự!
Hai tầng chênh lệch có ba trượng. Phong cảnh phía trên, người ngồi ở dưới có thể mơ hồ thấy được.
Mộ Khinh Ca xuất hiện ở cửa lớn, lập tức cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm.
Tầm mắt của các quan lại Thánh Nguyên đế quốc đều sôi nổi dừng vào họ.
Mang theo tò mò, mang theo đánh giá, cũng có coi thường và khinh rẻ.
Nhưng khi bọn hắn thấy rõ dung mạo Mộ Khinh Ca, đều không khỏi chấn động, con ngươi kinh diễm.
Bọn hắn không thể tưởng được một người đến từ vùng đất cằn cỗi tam đẳng quốc kia, cư nhiên lớn lên tuấn tú, khí chất xuất chúng như vậy.
Không hẹn mà cùng, tầng một yên tĩnh lại.
Mà tầng một an tĩnh, cũng khiến tầng hai chú ý.
Bọn họ không khỏi dời tầm mắt nhìn về phía cửa đi lên tầng hai, chờ người nào đó sẽ xuất hiện.
Vạn chúng chú mục, Mộ Khinh Ca vân đạm phong khinh bình tĩnh bước một chân lên thảm đỏ, không có quẫn bách hay khiếp đảm.
Nàng thong dong, cảm nhiễm đến mọi người.
Bọn họ đều buông khẩn trương trong lòng xuống, đi theo bước chân Mộ Khinh Ca, lên bậc thang tầng hai.
Đạp bước chân đi lên, từng tiếng truyền đến.
Không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh.
Dần dần, hai tầng cũng trở nên an tĩnh lại. Ngay cả hoàng tộc ngồi trên đỉnh kim tự tháp Thánh Nguyên đế quốc, cũng đều dừng hàn huyên với người khác, dời ánh mắt chuyển qua lối vào tầng hai.
Chỉ chốc lát, một bộ hồng y kinh diễm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Màu đỏ yêu dã, ở trong cung điện lộng lẫy vàng son, cũng vẫn đặc biệt chói mắt, khiến người khác không thể làm lơ.
Khi thấy rõ người tới, các quý nhân ngồi tầng hai rốt cuộc hiểu vì sao các quan lại tầng một sẽ đột nhiên trở nên lặng im.
Chỉ vì người tới, quá mức kinh diễm.
Khiến người luyến tiếc dời ánh mắt!
Lên bậc thang tầng hai, Mộ Khinh Ca rốt cuộc thấy rõ tầng hai cao cao tại thượng là thế nào.
Khác với tầng một, tầng hai không chứa nhiều người.
Đối diện chính là ba bậc thang làm từ vàng lá, trên bậc thang ngồi đầy người. Tầng một là các nữ quyến trong cung dáng vẻ muôn vàn, phong tình vạn chủng.
Tầng hai là mấy vị nam tử mặc mãng bào, quý khí bức người. Xem ra là các hoàng tử Thánh Nguyên đế quốc.
Mà tầng ba tối cao chỉ có một người ngồi ngay ngắn trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống đoàn người bọn họ.
Trái phải Mộ Khinh Ca đều là chỗ ngồi cho khách. Người bên tay phải, Mộ Khinh Ca chưa xem nhiều. Nàng nhìn về phía tay trái mình. Người nhị đẳng quốc và người Cổ Vu quốc đã ngồi ở vị trí cho khách, chỉ có một chỗ trống cuối cùng chưa có ai ngồi.
Không cần phải nói, chỗ đó là ghế ngồi chuẩn bị cho tam đẳng quốc.
Cách xa nhất, tầm thường hẻo lánh nhất.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua chỗ ngồi trống kia, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh nhạt như có như không.
Phân chia địa vị, phân chia cấp bậc, cực kỳ rõ ràng trên bữa tiệc phong yến này. Từ khi vào cung, thời thời khắc khắc nhắc nhở bọn họ phân chia cấp bậc, tựa như không ngừng khuyên bảo bọn họ phải hiểu được đúng mực, phải biết vị trí của mình!
Bên trái bàn tiệc, chỗ ngồi cho nhị đẳng quốc, người Nhung quốc đều cười khinh miệt nhìn Mộ Khinh Ca. Hai nước khác không biểu hiện rõ, nhưng trong mắt vẫn có tồn tại phân chia đẳng cấp.
Trong đó, Tiết Quỳnh thực ra khiến nàng lưu ý vài phần.
Bởi vì trong ánh mắt Tiết Quỳnh, nàng vẫn chưa nhìn thấy giống với người khác, chỉ có tò mò.
Tò mò gì vậy?
Mộ Khinh Ca nghĩ chút là hiểu. Sợ là Tiết Kiều đã gửi thư nhà tới Tiết gia rồi, bọn họ biết võ si Tiết gia cưới Mộ gia trưởng tiểu thư ở Tần quốc tam đẳng quốc về làm thê. Cho nên có thêm phần tò mò đối với vị Mộ tiểu tước gia là nàng.
Về phần Khương Ly, đương nhiên dùng ánh mắt thân thiện xen lẫn vui sướng khi người gặp họa.
Mộ Khinh Ca thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống, hành lễ với bệ hạ Thánh Nguyên đế quốc: "Tam đẳng quốc Tần quốc Mộ Khinh Ca, bái kiến hoàng đế bệ hạ Thánh Nguyên đế quốc, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Tam đẳng quốc Ly quốc Phượng Vu Phi, bái kiến hoàng đế bệ hạ Thánh Nguyên đế quốc, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Tam đẳng quốc Ngu quốc Triệu Nam Tinh, bái kiến hoàng đế bệ hạ Thánh Nguyên đế quốc, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Phượng Vu Phi và Triệu Nam Tinh nói sát theo, hành lễ bái kiến.
"Cư nhiên là ngươi!"
"Là tặc tử ngươi!"
Hoàng đế Thánh Nguyên đế quốc còn chưa mở miệng, đã nghe được từ ghế bên phải truyền đến tiếng quát phẫn nộ oán khí.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, thấy rõ người ngồi ghế bên phải, hơi nhướng mày.
Ha hả, Hắc Mộc nhận ra nàng, nàng không hề bất ngờ. Chỉ là không ngờ, Cảnh Thiên từng va chạm với nàng ở tổng viện Dược Tháp cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa nhìn chỗ ngồi của hắn, xem ra địa vị không thấp.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua...
Người ngồi ghế bên phải, nàng biết không nhiều lắm. Nhưng không nghĩ tới là, ông già viện trưởng tổng viện Dược Tháp cũng tới đây, khóe miệng mỉm cười nàng.
Luyện Đúc Tháp, Vạn Thú Tông, Cảnh Thiên...
Trận cung yến này, người có khúc mắc thù oán với Mộ Khinh Ca vậy mà gom đủ!