Edit: Diệp Lưu Nhiên
Con ngươi sứ giả Nhung quốc vừa chuyển, nói với Hoàng Phủ Hạo Thiên: "Nguyên hoàng, thiếu tông chủ Thái Sử Cao và Cảnh công tử đều khiêm nhượng lẫn nhau. Không bằng Nguyên hoàng chỉ định một người thế nào?"
Hắn nói, khiến Thái Sử Cao và Cảnh Thiên đều nhìn về phía Nguyên hoàng.
Nguyên hoàng trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Cũng được. Vậy trận thứ hai, Vạn Thú Tông lên đi." Hắn rất tùy ý, cứ dựa theo trình tự bọn hắn khiêu chiến mà điểm danh.
Thái Sử Cao bị điểm danh, sắc mặt có chút khó coi. Theo hắn thấy, để hắn đối chiến với Phượng Vu Phi, là một loại vũ nhục.
Thậm chí, có cảm giác làm đầy tớ.
Nhưng mặt mũi Nguyên hoàng không thể không cho. Giờ phút này tên đã lên dây không thể không bắn, hắn đành lạnh mặt đi ra chỗ ngồi. Mang theo đồng môn mình thay thế vị trí người Nhung quốc.
Trên bàn cờ không đổi Long Nha Vệ, vẫn là năm người bọn họ như cũ.
Một lần nữa bắt đầu đối chiến, Long Nha Vệ trở về vị trí, đứng tương ứng với người Vạn Thú Tông.
Thái Sử Cao nhìn về phía Phượng Vu Phi. Khói mù giữa hai đầu lông mày hiện lên một tia tàn nhẫn. Hắn lạnh lùng nói: "Ta không đánh với nữ nhân. Nếu ngươi không muốn khuôn mặt xinh đẹp của mình bị hủy ở đây, thì tự động nhận thua đi."
"Không chiến đã nhận thua?" Phượng Vu Phi không chút dao động, ngược lại khinh thường nhìn về phía hắn.
"Hừ! Không biết tốt xấu!" Thái Sử Cao hừ lạnh một tiếng. Giơ tay, năm quân cờ đồng thời vỗ bên hông. Vài đường ánh sáng màu xanh bay ra bên hông bọn hắn, hạ xuống bên cạnh, biến thành các loại linh thú khác nhau.
Linh thú vừa ra, tiếng gầm gừ đan vào cùng một chỗ, làm cho cả cung điện đều tràn ngập không khí khủng bố.
Âm thanh thú vật truyền xuống tầng một, rơi vào tai các quan lại Thánh Nguyên đế quốc. Bọn họ lập tức biến sắc, trở nên lặng im.
Ánh mắt Phượng Vu Phi hơi ngưng. Gương mặt nghiêm túc nhìn về phía linh thú khủng bố dữ tợn của đối phương, đôi môi mím chặt.
Mộ Khinh Ca nhíu hai mắt lại, khóe mắt xẹt qua tia lạnh.
Thái Sử Cao đắc ý nói: "Vạn Thú Tông vốn lấy thuần thú làm chủ. Thuần phục linh thú dĩ nhiên là chiến lực bản thân. Điểm này không tính là vi phạm quy định đi?"
Bàn tay dưới tay áo Mộ Khinh Ca hiện lên u quang, là Ngự thú sáo bị nàng cướp được từ chỗ Thái Sử Cao.
Nàng yên lặng thưởng thức một chút, cũng không lấy ra.
Nàng nói những lời này, là hạ mệnh lệnh với Long Nha Vệ.
Nếu Thái Sử Cao muốn ngấm ngầm giở trò với nàng, vậy thì nàng phụng bồi đến cùng.
Nàng muốn Thái Sử Cao nếm thử tư vị tiền mất tật mang!
Mộ Khinh Ca tràn ngập sát ý nói ra, khiến Thái Sử Cao đột nhiên nhìn về phía nàng. Ánh mắt âm trầm đáng sợ.
"Đây dù sao cũng là trò chơi gia tăng thú vui cho Nguyên hoàng. Nếu gây nên tính mạng, dù là linh thú cũng không tốt lắm đâu." Viện trưởng Luyện Đúc Tháp Lâu Huyền Thiết đột nhiên thình lình nói ra một câu.
Lời này rõ ràng là nói thay Thái Sử Cao, đồng thời thu lại mệnh lệnh Mộ Khinh Ca đã ra.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca chợt lóe ý cười, trêu tức: "Thiếu tông chủ Thái Sử Cao đã nghiêm túc thả linh thú ra đây. Nếu chúng ta không toàn lực ứng phó, chẳng phải là khinh thường Vạn Thú Tông?"
Nói xong, ánh mắt nàng quét đến Lâu Huyền Thiết. Nụ cười mang theo vài phần châm chọc, lười biếng nói: "Việc này, thiếu tông chủ Thái Sử Cao người ta rộng lượng đều chưa phản đối. Sao Lâu viện trưởng lại khẩn trương lên thế kia? Chẳng lẽ, ngài cảm thấy thiếu tông chủ Thái Sử Cao nhất định sẽ thua?"
"Ngươi! Ta có nói qua lời này chưa?" Lâu Huyền Thiết cả giận nói.
Mộ Khinh Ca cười châm chọc.
Tựa hồ muốn nói, tuy ngươi không tự mình nói ra, nhưng câu nói đỡ kia đã lộ ra ngươi lo lắng.
"Được! Vạn Thú Tông ta không thiếu nhất chính là linh thú. Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ việc gϊếŧ!" Thái Sử Cao lập tức cắt ngang hai người tranh cãi.
Hắn vừa mở miệng, khiến Lâu Huyền Thiết trông có vẻ trong ngoài bất nhất. Hắn buồn bực kêu một tiếng, không nói chuyện nữa.
Hắc Mộc ngồi bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: "Người này cực kỳ giảo hoạt. Thiếu tông chủ bị hắn dùng phép khích tướng, Lâu viện trưởng không cần quá để ý."
Lâu Huyền Thiết kéo khóe miệng. Sắc mặt vẫn không chuyển biến tốt đẹp, cũng không cố ý phát giận.
Trầm mặc một hồi, hắn nói với Hắc Mộc: "Họ Mộ này rốt cuộc có lai lịch gì? Người tam đẳng quốc sao có được thủ hạ lợi hại như vậy?"
Hơi thở Hắc Mộc hơi trầm, nói với Lâu Huyền Thiết: "Người này rất quái dị. Rất nhiều chuyện không có khả năng xảy ra, đều xảy ra trên người hắn."
Hai người âm thầm trao đổi một lúc, càng không nhìn thấu Mộ Khinh Ca. Chỉ có thể tạm dời lực chú ý đến trận tỷ thí sắp bắt đầu.
Vạn Thú Tông, bên cạnh năm quân cờ đều có linh thú bảo hộ. Khí thế nhìn qua khiến người khác khiếp đảm.
Dù là người trong tứ đại gia tộc Thiên Đô, nhìn thấy tư thế của Vạn Thú Tông đều không khỏi thu liễm bớt tâm tình xem diễn. Dù sao thì linh thú cũng không phải người, vạn nhất phát điên biến thành tai bay vạ gió thì sao giờ?
Tuy nói, bọn hắn không thèm để ý linh thú trung giai, nhưng tới tham gia yến hội lại bị linh thú công kích, cũng sẽ rất khó chịu.
Nhưng khi bọn hắn nhìn đến Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca, hai mắt không khỏi kinh ngạc.
Mấy người vốn nên bị ảnh hưởng, bị cảm thấy uy hiếp lại vẫn đứng thẳng như cũ. Không hề bị linh thú của Vạn Thú Tông gây ảnh hưởng, phảng phất đứng trước mặt bọn họ không phải linh thú sẽ gϊếŧ người, ăn người, mà là sủng vật dịu ngoan.
Bọn họ bình tĩnh, trái lại bên Vạn Thú Tông kia quá mức giương nanh múa vuốt.
Điều này làm cho sắc mặt Thái Sử Cao âm trầm khó coi. Đôi mắt lạnh lẽo cũng dày thêm.
Lẽ ra, bắt đầu nên do người bị khiêu chiến mở màn trước. Nhưng không biết Thái Sử Cao có bị tức quá mức hay không, cư nhiên đoạt trước Phượng Vu Phi, nói thẳng: "Tốt năm gần ba, gϊếŧ hắn!"
Rống!!!
Thanh âm Thái Sử Cao rơi xuống, vị đệ tử Vạn Thú Tông đứng ở tốt năm mang theo linh thú của hắn đánh tới mục tiêu Long Nha Vệ.
Hai hàng lông mày Phượng Vu Phi nhíu lại, trầm giọng quát: "Phá! Chiến kỹ Vạn Nhận Hoa!"
Linh thú há mồm to như bồn máu hướng tới đỉnh đầu Long Nha Vệ. Hắn đột nhiên ngước mắt. Ánh mắt lạnh băng không mang một tia hoảng loạn. Đôi tay nhanh chóng lật pháp quyết.
Đột nhiên, vô số cánh hoa sắc bén nở rộ trước người hắn. Cánh hoa sắc bén như lưỡi dao màu ngân bạch, xoay tròn phóng tới linh thú.
"Vạn Nhận Hoa!" Triệu Nam Tinh hít một hơi, không nhịn được cảm thán nói: "Phượng Vu Phi đúng là ra tay dứt khoát!"
Mộ Khinh Ca ngồi ở phía trước, đôi mắt hiện lên một tia thưởng thức. Đương nhiên thưởng thức này không phải đối với Long Nha Vệ, mà là đối với Phượng Vu Phi. Ở thời khắc như vậy, nàng có thể bình tĩnh quyết đoán hạ lệnh Long Nha Vệ dùng chiến kỹ Vạn Nhận Hoa. Lấy công làm thủ, đích xác khác với nữ tử bình thường.
"Thật là chiến kỹ lợi hại!" Khương Ly tán thưởng một câu.
Lúc nàng nói ra những lời này, chiến kỹ Vạn Nhận Hoa đã cắn nát móng vuốt linh thú đánh tới. Máu thịt vương vãi đầy đất, khiến nó thống khổ kêu rên.
"Diệt Thần hoàng quyền! Gϊếŧ!" Không đợi đệ tử Vạn Thú Tông thở dốc, Phượng Vu Phi hạ lệnh lần hai.
Hơi thở chiến kỹ trên người Long Nha Vệ biến đổi. Cả người tựa như núi lớn nguy nga, giơ nắm đấm lên. Nắm tay lập lòe quang ảnh, tựa uy nghi sấm chớp cùng với lệ khí thí Phật sát Thần. Mang theo lực lượng bài sơn đảo hải hướng về đệ tử Vạn Thú Tông và linh thú của hắn.
Đệ tử Vạn Thú Tông và linh thú hắn, lập tức bị kim quang bao vây.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa ầm vang, chấn động đến khăn trải bàn nhấc lên, còn có màn lụa treo trên cột vàng.
Khí thế ra một chiêu này quá mạnh, khiến toàn trường nháy mắt an tĩnh lại.
Sau khi kim quang lui tán, chỉ thấy Long Nha Vệ xuất thủ đứng tại chỗ, quỳ một gối xuống. Nắm đấm tay phải vuông góc với mặt đất. Lúc hắn đánh một quyền xuống, sàn nhà hàn ngọc bị chấn vỡ, mặt trên giăng kín vết rách.
Mà trước mặt hắn chỉ còn một vũng máu đen, không phân rõ là người hay thú.
Thái Sử Cao khiếp sợ đến trừng lớn mắt, cả người tràn ngập lệ khí: "Hỗn trướng! Ngươi..."
"Tốt năm nhảy ba nhảy một, U Minh Quỷ Sát, Lạc Phượng Chỉ, gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ --!" Phượng Vu Phi trực tiếp đánh gãy lời hắn. Thanh âm công kích sắc bén như mưa.
Long Nha Vệ đứng ở vị trí tốt năm không hề trì hoãn. Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp sát diệt đệ tử Vạn Thú Tông và linh thú hắn.
Đồng dạng, trên mặt đất cũng để lại một vũng máu đen.
Nháy mắt, Vạn Thú Tông đã chết đi hai người hai thú.
Ưu thế lúc trước mọi người cho rằng, hiện giờ không thể chiếm được chút nào. Bị người thấy, chỉ là sức chiến đấu Long Nha Vệ sắc bén kinh người, và phản ứng công kích lưu loát mạnh mẽ của Phượng Vu Phi.
Thái Sử Cao tức giận đến hốc mắt muốn nứt ra. Hắn nhìn về phía Phượng Vu Phi, đột nhiên vươn ra một trảo phóng tới đánh úp Phượng Vu Phi: "Ta gϊếŧ ngươi!!!"